Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 31: Chị gái nhỏ?

Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

“Sặc! Khụ khụ khụ!” Tô Mộ Mộc suýt nghẹn bánh bột ngô chiên: “Cây Nhỏ?”

Từ khi Tô Mộ Mộc nổi lên, các fan mắt tinh hơn cún đã đào ra tất cả sơ yếu lí lịch cùng với quá khứ của cậu chẳng hạn như tên gì, học tiểu học cấp 2,3 rồi là đại học ở đâu. May là Treetreetwo sắp tốt nghiệp rồi nên không cần phải đến trường nữa.

Nhưng nhờ thế Tô Mộ Mộc đã biết được tên thật của Treetreetwo.

“Sao cô xúc động thế?” Quan Hi ngạc nhiên liếc nhìn Tô Mộ Mộc: “Hai người quen nhau à?”

“Ặc… Cậu ấy chính là người hay chơi game với em đấy.”

“Bạn trai tin đồn Treetreetwo á?” Quan Hi theo dõi từng cử chỉ hành động của cô trong game thốt lên, ngẫm lại cũng thấy đau lòng lắm, ‘mẹ Quan’ hàng thật giá thật đây mà.

Từ khi biết Tô Mộ Mộc đang chơi game và cực kì nổi tiếng thì anh luôn tìm xem các video được cắt nối biên tập lại để theo dõi từng hoạt động của Tô Mộ Mộc, đề phòng hôm nào đó cô bung lụa tự vạch mặt chính mình.

Vì hành động của Tô Mộ Mộc trong game rất dễ thấy nên anh cũng biết quan hệ của cô với Treetreetwo.

“Anh Quan, anh đừng có đùa theo đám người trên mạng chứ.”

Quan Hi trả lời rất lạnh lùng: “Ồ, anh cứ tưởng là cô hài lòng với scandal chị gái nhỏ Nicetree lắm chứ.”

Tô Mộ Mộc: “……”

Quan Hi dặn dò: “Bản thân cô phải cẩn thận đấy, đừng vạch áo cho cậu ta xem lưng. Bây giờ trên mạng đã xuất hiện các bình luận tiêu cực về cô rồi đấy, chúng ta không phải là đồng nhân dân tệ, không thể bắt tất cả mọi người thích mình nên cái gì cần để ý thì cô phải cẩn thận.”

Hình tượng của Tô Mộ Mộc là ngốc nghếch trái ngược với vẻ ngoài, nói khó nghe hơn là giả tạo.

Nếu trong chương trình thì có thể bao biện là tạo hiệu ứng nhưng trong trò chơi chính là con người thật 100%.

“Em biết rồi.” Tô Mộ Mộc gật đầu lia lịa. Thật ra thì Quan Hi không cần phải nhắc nhở thì cô cũng không mong mình bị lộ.

Nếu không thì đàn em Cây Nhỏ của cô sẽ thất vọng lắm nhỉ?

Quan Hi bùi ngùi nói: “Suy cho cùng cậu ta vẫn là sinh viên, nếu scandal xuất hiện thì chẳng có lợi gì cho cô cả.”

Tô Mộ Mộc cắn bánh ngẫm nghĩ gì đó, lát sau cô hỏi: “Còn 2 tháng nữa là cậu ấy tốt nghiệp rồi, không phải sinh viên là được rồi ha?”

“Khụ! Tô Mộ Mộc!”

“Ưm, em biết rồi.” Tô Mộ Mộc vội vàng cắm cúi ngoan ngoãn ăn bánh rán.

Một tuần trước ngày ghi hình 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 mùa 2, Weibo chính thức của chương trình công khai danh sách khách mời cố định, ngoài Tô Mộ Mộc thì có 2 người cũ tham gia, Kha Giác và Giang Trừng Vũ không làm khách mời cố định nhưng bọn họ sẽ tham gia với tư cách khách mời đặc biệt.

Tô Mộ Mộc nhìn danh sách khách mời thở phào nhẹ nhõm. Không có chàng trai nghiện game Giang Trừng Vũ với Kha Giác thì cô không cần phải thấp thỏm lo bị lộ quá nhiều, trong mấy khách mời cũ thì chỉ có Giang Trừng Vũ từng chơi với Cây Nhỏ nhờ có cô ở giữa bắc cầu thôi.

Đương nhiên, dù Giang Trừng Vũ có ở đây thì cô vẫn tin cậu ta sẽ giữ bí mật cho mình khi được dặn trước, cái cô lo là tên ấy lỡ miệng nói ra thôi.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Chị gái nhỏ phải đi công tác từ 2 đến 3 tháng hả?

Tô Mộ Mộc: Đúng vậy, có việc làm rồi nên không cần phải làm cá khô nữa.

Cây Nhỏ Ánh Dương: Làm việc vất vả lắm đó. Nói mới nhớ, em sắp ghi hình một chương trình giải trí, tới lúc đó chị gái nhỏ sẽ được thấy em trên TV nè.

Tô Mộ Mộc: Ghê thật, cố lên nhé. Tin rằng Cây Nhỏ của chị sẽ không thua kém ngôi sao nào đâu.

Cây Nhỏ Ánh Dương: 【Mỉm cười.jpg】

Tô Mộ Mộc chột dạ nhìn chằm chằm cái emo mỉm cười kia, cô cứ thấy có mang hàm ý nào đó. Chẳng lẽ Cây Nhỏ đã lần mò theo dấu vết cô để lại và phát hiện ra gì rồi? Nhưng ngẫm lại thì cô thấy mình hơi hoang tưởng.

Chỉ có mấy cô nàng đang yêu mới được nhận kỹ năng thám tử của Holmes thôi, Cây Nhỏ là con người thẳng thắn thế này thì làm sao biết được.

《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 mùa hai chính thức ghi hình, vì đang trong tháng 4 của mùa xuân, khí hậu thoải mái hơn mùa một nhiều nên Tô Mộ Mộc thích thú đem theo rất nhiều quần áo đẹp.

“Cảnh báo điện cao áp.” Hôm vào đoàn, Quan Hi thông báo lại tình hình với Tô Mộ Mộc: “Cô còn nhớ cái người đòi cướp hình tượng nhân vật của cô ở mùa 1 nhưng vừa vào đoàn đã chia tay kim chủ nên bị người ta đá ra khỏi tổ chương trình không?”

Gần đây Quan Hi xem rất nhiều video game nên có học được mấy từ mới, chẳng hạn như cảnh báo điện cao áp.

“Nhớ, bảo bối đấy mà.”Mí mắt Tô Mộ Mộc giật giật, cô đoán: “Đừng bảo là cô ta làm hòa với kim chủ rồi nha?”

“Đúng vậy! Sau đó cô ta thấy chương trình này nổi tiếng và vẫn còn ghim chuyện mình bị đá đi nên sống chết đòi vào đoàn.” Quan Hi buông tay: “Một nghệ sĩ nữ đã bị loại ra để đổi cô ta vào.”

Mùa 2 sắp xếp khách mời cố định khác mùa 1, tổ hợp bốn chiếc lá tô sắc đóa hoa hồng đã được đổi thành ba lá hai hoa.

Tô Mộ Mộc hơi bất đắc dĩ nhún vai, buộc phải nói là bây giờ cô đang nổi tiếng nên không còn nằm trên vị trí đầu danh sách dễ bị nhào nắn nữa.

“Cô phải cận thẩn với bảo bối đấy, nếu cô ta có thể thuận lợi quay mùa một thì bây giờ đã nổi lên rồi, nhưng cô ta lại bị đá đi nên hẳn là khó chịu lắm.”

“OK, em hiểu mà.” Tô Mộ Mộc bày tỏ mình đã tính toán sẵn, song cô thấy đầu mình hơi đau và âm thầm cầu cho nàng bảo bối ấy đừng gây ra chuyện gì.

Tên thật của bảo bối là Hồng Giai Tư, nếu cô ta có thể dỗ ngọt kim chủ thì chứng tỏ cô ta chính là một nhân vật đáng gờm. Ít nhất khi vào đoàn cô ta có thể dụ dỗ được tất cả những người có tiếng nói ở đó, vả lại cô ta còn có người chống lưng nên ai cũng phải cho cô ta chút thể diện.

“Xách hành lý của tôi lên đi, quần áo và trang sức bên trong đắt lắm đấy, mấy người cận thận nhá.” Hồng Giai Tư lắc lư vòng eo nhỏ căn dặn trở lý của mình, móng tay sơn đỏ chót chỉ đông chỉ tây trông có vẻ trịnh trọng lắm.

“Chị Mộc Mộc, em có xem phần một rồi, em thích chị lắm đó!” Hồng Giai Tư thấy Tô Mộ Mộc xuống xe lập tức niềm nở ôm lấy tay cô: “Ngoài đời chị đẹp hơn trong chương trình nhiều, chụp với em tấm ảnh để em đăng Weibo khoe với fan chút nha.”

Vừa nói hết câu Hồng Giai Tư đã giơ điện thoại lên.

“À, ngại quá, tôi chưa trang điểm nên để lần sau nhé.” Tô Mộ Mộc mỉm cười đè điện thoại Hồng Giai Tư xuống.

Hồng Giai Tư trang điểm nhạt kiểu xinh tươi, dồi dào tinh thần, vừa đến đã nhiệt tình tìm Tô Mộ Mộc mới xuống khỏi xe, mệt mỏi vì gió sương để chụp ảnh. Bạn có thể bảo là cô nàng ngây thơ hồn nhiên hành động tùy ý và cũng cũng có thể nói cô ta là một người xảo quyệt.

Lòng người khó dò, Tô Mộ Mộc không biết mục đích thật sự của Hồng Giai Tư là gì nên chỉ cần từ chối khéo là được.

Hồng Giai Tư ngượng ngùng nói: “Chị Mộc Mộc chưa trang điểm nhưng vẫn đẹp lắm mà.”

Tô Mộ Mộc cười cười: “Ngại quá, đó là quy định của công ty.”

Có rất nhiều công ty đặt ra các quy định như thế, có quy định không được tùy tiện chụp hình với fan, có quy định không được để mặt mộc lên hình và nhất là các ngôi sao nữ cần phải chú ý hình tượng.

Hồng Giai Tư chu miệng cất điện thoại đi, thoải mái nói: “Thôi được, thời gian còn dài nên chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội. Nhưng mà chị Mộc Mộc này, công ty của chị nghiêm khắc quá, gặp em mà ở trong cái nơi đầy rẫy quy định như thế chắc em chết mất.”

“Công ty chỉ muốn tốt cho tôi thôi.”

“Mộ Mộc, Giai Tư, hai người đều ở đây thì tốt quá, tôi giới thiệu khách mới đặc biệt của tập này cho hai người làm quen này.” Giọng phó đạo diễn vang lên sau lưng Tô Mộ Mộc.

Lưng Tô Mộ Mộc cứng đờ. Cô có xem lịch quay, tuy sau khi quay xong sẽ được cắt ghép biên tập lại và thứ tự các tập sẽ thay đổi nhưng Lâm Trăn là khách mời đặc biệt đầu tiên vào đoàn nên người phó đạo diễn định giới thiệu là ai… Rất dễ đoán.

Vậy là cô và Cây Nhỏ sắp chính thức gặp nhau rồi hả?

Tô Mộ Mộc cảm thấy sau lưng mình không phải là hai con người mà là một ông mặt trời chói lóa khiến cô không dám nhìn thẳng.

Hồng Giai Tư quay lại trước cô, trông thấy người đứng cạnh phó đạo diễn thì hai mắt cô ta sáng lên: “Phó đạo diện, ông tìm đâu ra anh chàng đẹp trai thế này, sao tôi chưa thấy cậu ta lần nào thế nhỉ.”

“Cậu ấy là streamer Treetreetwo bên trực tiếp Tinh Hải, không phải là người trong làng giải trí. Mộ Mộc, Giai Tư, hai người nhớ quan tâm đến cậu ấy chút nha.”

Thứ nhất là dạo gần đây Lâm Trăn rất nổi tiếng, thứ hai cậu là người của nhà đầu tư Tinh Hải nên phó đạo diễn khá để tâm.

Bấy giờ Tô Mộ Mộc không thể làm cọc gỗ đứng yên ở đó được nữa, cô cụp mắt lặng lẽ xoay người rồi nhanh nhẹn liếc nhìn Lâm Trăn.

Chàng trai trước mặt cô cao dong dỏng, cậu mặc chiếc áo thun trắng khoác sơ mi ca rô phối với quần jean cực kì bình thường nhưng đi cùng với nụ cười lễ phép và gương mặt tuấn tú kia thì hình như không còn bình thường nữa.

Cô thường xem Lâm Trăn qua màn hình livestream, khoảng cách gần nhất giữa hai người chính là lần trông thấy cậu ở khách sạn đó, hai người cách nhau cả hội trường lễ giao giải và đài quan sát, nhìn nhau từ phía xa.

Đây là lần đầu tiên đứng đối mặt nhau, khoảng cách gần đến mức có thể thấy rõ mặt mũi và lông mi cậu thế này đủ để khiến tim Tô Mộ Mộc đập vội vã.

“Anh chàng đẹp trai, chị là Hồng Giai Tư, cậu có thể gọi chị là Tư Tư.” Hồng Giai Tư giơ tay ra bắt lấy tay Lâm Trăn.

“Chào chị Giai Tư.” Lâm Trăn lịch sự chào hỏi rất chừng mực, chẳng mấy xa lạ nhưng không hề thân thiết.

Sau đó tầm mắt cậu chuyển sang Tô Mộ Mộc.

Không biết đó có phải là ảo giác không, cô có cảm giác ánh mắt cậu nhìn mình nhiều ý cười hơn thì phải?

“Câ…” Tô Mộ Mộc suýt thốt ra cái tên cô thường gọi Lâm Trăn, giờ cô mới biết thói quen đáng sợ thế nào.

“Chào cậu Treetreetwo, tôi là Tô Mộ Mộc, cậu có thể gọi tôi là chị Mộc Mộc, ai cũng gọi tôi như thế cả.” Tô Mộ Mộc vội vàng sửa lời, lịch sự nhã nhặn nói. Cô vừa phải giả vờ không quen đàn em vừa phải vờ không biết Cây Nhỏ, đó là một thử thách rất lớn.

Nghe Tô Mộ Mộc nói, nhất là khi cô nhắc đến hai chữ Mộc Mộc và Treetreetwo thì Lâm Trăn chợt giật mình, vẻ nghi ngờ lướt qua mắt cậu.

“Chào đàn chị, em là đàn em khóa sau của chị, chúng ta đều tốt nghiệp từ trung học A.”

“Trùng hợp thế?” Tô Mộ Mộc cố diễn kiểu tôi không biết và tôi cực kì ngạc nhiên: “Xem ra chúng ta đều là người tài đến từ trung học A nhỉ.”

Vẻ hoang mang trên mặt cậu càng rõ rệt hơn, Tô Mộ Mộc hơi buồn cười, cái cậu đàn em này viết hết tâm tư suy nghĩ trên mặt à.

Phó đạo diễn nói: “Phải rồi, trong chương trình các cô có thể gọi Lâm Trăn là Treetreetwo hoặc là Tiểu Thụ*.”

(*) Từ Cây Nhỏ Tô Mộ Mộc dùng là từ thân thiết hơn, còn Tiểu Thụ này chỉ là cây nhỏ bình thường thôi nên mình sẽ tách ra để phân biệt.

“Hiểu ạ, nghệ danh ấy mà.” Hồng Giai Tư cười hơ hớ nói: “Nhưng em thấy gọi anh chàng đẹp trai hoặc tên thật nghe hay hơn.”

“Ừm…” Lâm Trăn lơ đãng trả lời Hồng Giai Tư, mắt cậu vẫn dán trên người Tô Mộ Mộc.

Hồng Giai Tư đã phát hiện ra Lâm Trăn không để ý đến mình, sau khi biết cậu đang tập trung vào ai thì cô nàng cực kì khinh bỉ. Xí, chỉ là Tô Mộ Mộc thôi mà.

Vì tính háo thắng của con gái, Hồng Giai Tư lại lên tiếng: “Anh chàng đẹp trai này, hai chúng ta đều là người mới trong nhóm, sau này phải nhờ Mộc Ca quan tâm nhiều hơn rồi.”

Phó đạo diễn sợ Lâm Trăn không hiểu nên vỗ vai cậu, cười giải thích: “Đó là biệt danh của Tô Mộ Mộc vì trong mùa 1 cô ấy rất mạnh mẽ ha ha ha.”

Ngoài mặt Tô Mộ Mộc cười rất lễ phép nhưng trong lòng cô rất MMP, cô không ghét cái tên đó nhưng cô thật sự không muốn bị người ta đùa giỡn nhắc tới trước mặt Cây Nhỏ, xấu hổ lắm luôn.

“Như nhau thôi, mọi người trong đoàn cùng săn sóc lẫn nhau mà.” Tô Mộ Mộc pha trò: “Tôi xách hành lý về phòng trước đây.”

Hồng Giai Tư nói: “Chị Mộc Mộc này, chị bảo công ty cho chị một trợ lý đi, tự xách đồ đạc mệt lắm.”

“Em xách giúp chị nha.” Lâm Trăn khom lưng xuống nhấc vali Tô Mộ Mộc lên.

“Ấy……”

Lâm Trăn hành động quá nhanh, cậu đã xách lên trước khi Tô Mộ Mộc trả lời nên cô không thể từ chối. Cùng lúc đó, Lâm Trăn ngẩng đầu lên, ánh mắt phiếm ý cười ẩn giấu chút gian xảo nhìn cô chằm chằm.

“Chị gái nhỏ?”

“!!!”

— Hết chương 31 —

Tác giả nhắn nhủ

Tất nhiên là Thụ Ca không đoán bằng giọng nói~ Thế thì ai cũng đoán ra hết rồi ~ Cái quan trọng là giọng, phát âm tiếng Anh, đại học J cùng với những lần tán gẫu với Cây Nhỏ trước khi ghi hình. Lúc trước Cây Nhỏ không nghĩ nhiều nhưng sau khi cẩn thận suy ngẫm và liên kết lại thì dễ đoán hơn nhiều.

Editor: Vừa gặp đã đánh nguyên một đòn phủ đầu, không đùa với Thụ Ca được đâu:v Anh biết hết:v