Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 4

Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, trưa hôm sau lúc phát cơm, Hứa Nùng không giống như trước chờ tới cuối cùng mới lấy một hộp cơm, mà là ngay từ sớm liền lấy phần của mình đi đến trong góc, một mình lẳng lặng bắt đầu ăn.

Lúc ăn cơm cô cũng không nhàn rỗi, cầm kịch bản quét qua phân cảnh muốn quay buổi chiều, trong lòng không ngừng nghĩ đến lúc đó nên đối diễn với diễn viên như thế nào.

Ăn đến sau cùng cô cảm giác cái mũi có chút ngứa, thò tay vào trong túi quần muốn lấy khăn giấy ra để lau, lại ngoài ý muốn đụng đến một vật dài nhỏ.

Lấy ra nhìn một cái, cô liền ngẩn người.

Là ống mù tạt mà hôm qua người đàn ông kia đã đưa cho cô.

Cái ống có màu xanh lá, phía trên đề hai chữ to "Sinh tiên", phía dưới là hai chữ nhỏ "Mù tạt".

Hứa Nùng cũng không biết, bản thân ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhét ống mù tạt này vào túi, lại vẫn luôn để đó cho tới bây giờ.

Cô sờ sờ cái ống nhỏ, trong đầu lại một lần nữa nhảy ra khuôn mặt của người đàn ông kia.

Biếng nhác vô kỷ luật, lại có một loại khí thế làm cho không người nào có thể xem nhẹ. Mặc dù biết hắn làm gì, nhưng cũng không có cách nào khinh thường hắn.

Hứa Nùng mím môi phồng má, lại bắt đầu nghĩ, đối phương rốt cuộc là làm sao mà đoán được cô muốn khóc chứ.

Lúc Lý Hướng Nam đi qua, liền nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu hiếm có của cô.

Ặc... vẻ mặt này của cô, dùng từ đáng yêu có lẽ không đúng lắm, nên gọi là ngây ngô ngốc nghếch đi...

Dù sao thấy cô khó có khi ngẩn ngơ như vậy, cậu ta đầy hưng trí cầm hộp cơm ngồi xuống trước mặt cô.

"Nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế?"

Hứa Nùng bị sự xuất hiện đột ngột của cậu ta làm cho giật nảy mình, nhưng trên mặt cô không lộ ra, chỉ cười lắc đầu.

Lý Hướng Nam cũng không để ý, ngồi ở bên cạnh cô mở hộp cơm của mình ra. Cậu ta vừa ăn vừa nói chuyện với cô: "Hôm nay đàn chị khó có được khen cậu nha, cố gắng của cậu cuối cùng cũng được chị ấy nhìn thấy rồi."

Hứa Nùng chớp mắt, nhìn về phía cậu ta, "Khen tớ á?"

Rõ ràng là cô làm việc hết một buổi sáng, Mạnh Tư Ngữ một câu dư thừa cũng không nói. Lời khen cô là đến từ đâu chứ?

Lý Hướng Nam nháy nháy mắt đùa giỡn, đáp: "Chị ấy không mắng người chính là biến thành khen người ta rồi!"

Hứa Nùng vừa nghe thấy thế, thì bật cười.

Nhưng cũng là đạo lý này, Mạnh Tư Ngữ mỗi ngày gần như đều phải mắng người, hôm nay không mấy khi tâm tình tốt, cảm xúc vẫn luôn ổn định.

Cô mới vừa nghĩ lại những chuyện này, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng thét chói tai.

Trong lòng Hứa Nùng căng thẳng, thò đầu qua nhìn, chỉ thấy vài gã đàn ông thân hình cực kỳ bưu hãn cường tráng xông vào trong trường quay của tổ bọn họ, biểu tình rất hung ác.

Mạnh Tư Ngữ lúc này vẫn ngồi ở trước máy giám thị, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng người bên cạnh đều nhìn ra được, đáy mắt cô ta cũng có chút hoảng hốt.

"Xin hỏi... Các vị có chuyện gì không?" Mạnh Tư Ngữ hỏi.

"Đã thấy qua Chu X chưa?"

Cách có chút xa, Hứa Nùng ở bên này không nghe rõ cái tên người kia nói, chỉ nghe thấy cái họ "Chu" gì đó.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì thấy gã đàn ông vừa mới nói chuyện kia bị người hung hăng vỗ một cái vào ót.

"Đồ ngu, thằng kia là bảo an của thành phố điện ảnh, đoàn phim ở đây vài ngày lại đổi một đứa, ai mà biết một gã bảo an tên là gì?"

Người bị đánh ngượng ngùng, giận mà không dám nói gì, "Đúng đúng, đại ca anh nói đúng."

Tên đại ca kia không để ý tới hắn nịnh nọt, so sánh mà nói, cũng càng thêm trầm ổn hơn một ít.


"Có thằng đàn ông, lớn lên cũng không tệ lắm, người cao đại khái trên một mét tám, mặt người mà hành xử như chó, nhưng thiếu bọn tao một mông khoản nợ. Hiện tại đến ngày trả tiền, một cái bóng của hắn cũng không thấy. Bọn tao hỏi thăm một vòng, nghe nói hắn đến thành phố điện ảnh và truyền hình bên này làm bảo an. Các ngươi có ai từng gặp qua hắn chưa?"

Mạnh Tư Ngữ còn xem như bình tĩnh, ngẫm nghĩ một chút, hỏi: "Các người có ảnh chụp của hắn không?"

Đại ca kia sắc mặt trầm xuống, giống như là bị người chạm vào nỗi đau.

Thằng nhãi thiếu tiền kia rất ranh ma, để lại giấy căn cước giả. Lúc đầu bọn hắn cầm được giấy gán nợ cho rằng không có gì lo lắng, cho nên cũng không làm chuyện dư thừa.

Nhưng nào ngờ hắn là lại làm một vố như vậy, hiện tại làm cho bọn hắn bị động như vậy!

Đàn em ở bên cạnh cảm thấy đại ca mình bị mất mặt, vì thế lớn tiếng hô một câu: "Con mẹ mày quan tâm nhiều như thế làm gì? Chỉ hỏi mày có nhìn thấy một thằng bảo an ẻo lả điển trai hay không. Hỏi rõ lắm!"

Mạnh Tư Ngữ ở phim trường vẫn luôn là kiểu khí thế mạnh mẽ, cơ bản ở bên trong thế giới nhỏ bé này, cô ta chính là Lão Đại.

Lúc này bị một tên côn đồ quát cho, sắc mặt cũng có chút không giữ nổi nữa, nhưng lại không dám va chạm quá mức, chỉ lạnh mặt nói: "Không có ảnh chụp tôi cũng không biết người mà các người nói tới là ai, cũng không biết bản thân đã gặp qua hay chưa, thật xin lỗi không thể giúp được mấy người."

Đại ca kia không nói gì nữa, chỉ vứt cho đàn em một ánh mắt ra hiệu. Một đám huynh đệ bắt đầu đi tới đi lui ở phim trường, thỉnh thoảng còn lật lật thùng lớn cùng mặt sau giá áo. Hễ là nơi có thể giấu người đều không bỏ qua.

Mạnh Tư Ngữ lạnh mặt nhẫn nhịn đến cuối cùng, thẳng đến sau khi bọn chúng không tìm được người rời đi, cô ta mới cắn răng lên tiếng: "Bảo an của thành phố điện ảnh đều là người chết sao! Loại lưu manh này cũng cho vào?!"

Người bên cạnh đều thật dè dặt cẩn thận không dám nhiều lời, nhưng trong lòng lại không ngừng kinh thường: Hiện tại người đi rồi mới khí phách như vậy. Vừa rồi sao không thấy cô ta dám rống lên với đám lưu manh kia?

——————————

Sau khi đám người kia đi rồi, Hứa Nùng cũng lặng lẽ từ bên cạnh rời đi theo.

Lý Hướng Nam hỏi cô muốn đi đâu, cô chỉ vội vàng một câu "Đi toilet" sau đó liền chạy.

Lúc ấy, ngập trong tâm trí cô đều là khuôn mặt hung thần ác sát của đám người thu nợ vừa rồi. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho bọn họ tìm được hắn.

Cô gần như là dùng hết sức lực toàn thân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua khắp các góc lớn của thành phố điện ảnh và truyền hình. Nhưng đáng tiếc, cô không có gặp người đàn ông kia.

Sau đó, một cơn mưa nhỏ trút xuống, nước mưa lạnh lẽo rơi lên mặt, làm giảm đi chút độ nóng trên mặt cô, cũng dội tắt chút kinh hoảng lo lắng không tên trong lòng cô.

Trong tay cô còn nắm ống mù tạt mà hắn cho, vừa sờ sờ cái ống, vừa băn khoăn, bản thân đến cùng là vì sao sẽ khẩn trương như vậy.

Rõ ràng chuyện không liên quan tới cô. Cô thậm chí người kia là ai, gọi là gì cũng không biết. Cô vội vã như vậy làm gì chứ?

Nghĩ tới đây, cô dừng lại bước chân vốn muốn tiếp tục rảo bước tiến lên phía trước, chầm chậm xoay người.

Kết quả, chớp mắt sau, một bóng dáng thon dài đập vào mắt cô, như trước mang theo sự lưu manh, phóng túng.

Đối phương đang ngậm điếu thuốc, khi nhìn cô, lông mày có chút ngoài ý muốn nhếch lên.

Ánh mắt hai người gặp nhau, ai cũng chưa kịp mở miệng, liền nghe cách đó không xa lại truyền đến tiếng của những người thu nợ kia —

"Đệch, lại để nó chạy mất."

"Thằng này cầm tinh con cá hả! Trơn như vậy!"

...

Hứa Nùng nghe thấy tiếng nói càng ngày càng gần, cũng không quan tâm gì nữa, chạy vài bước đến bên cạnh người đàn ông kia, một phen kéo tay hắn chạy như bay vào phía trong.

Mưa bụi phiêu tán giữa không trung, lành lạnh đập lung tung lên mặt hai người. Bên tai có tiếng gió không nhẹ không nặng, có tiếng bước chân hoảng loạn, còn có tiếng tim đập càng ngày càng mạnh cùng tiếng hít thở nặng nề.

Sau đó, lúc dừng lại, Hứa Nùng cảm thấy phổi của mình cũng sắp nổ rồi. Mắt kính do chạy mà có chút xiêu vẹo cô cũng không quan tâm giữ, chỉ ấn người kia, cùng nhau trốn ở trong một góc bên cạnh bức tường, sau đó cố sức nghiêng tai nghe xem đám người kia có qua đây hay không.

Lúc này, cô cũng không kiêng dè gì, một tay che miệng người kia sợ hắn phát ra tiếng, một bàn tay thì gắng sức chống trước ngực hắn.


Đại khái qua một phút đồng hồ, bên kia cũng không có động tĩnh, Hứa Nùng lúc này mới yên tâm.

"Được rồi, hẳn là không sao nữa rồi." Nói xong, cô thả tay xuống.

Nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội, một phen nắm lấy cổ tay của cô.

"Chưa có ai nói với em sao?" Giọng nói lười biếng vang lên trên đỉnh đầu của cô, "Ngực đàn ông không thể tùy tiện sờ loạn."

Cô mở to hai mắt nhìn qua, tầm mắt đụng vào con ngươi tối đen của người kia.

Hắn hơi hơi dùng sức, kéo cổ tay của cô, đem thân thể cô hướng về trước người mình. Cơ thể hai người trong nháy mắt chạm sát vào nhau.

Khuôn mặt tinh xảo có chút khoa trương giờ phút này chỉ cách Hứa Nùng có mấy cm. Cô thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp truyền đến từ chóp mũi hắn, mang theo mùi thuốc lá cùng nhau tản ra trên má cô, vừa tê vừa ngứa.

Tiếp đó, hắn không chút để ý phun ra vài chữ.

"Đốt lửa lên, là phải chịu trách nhiệm."

"..."

Hứa Nùng nghe xong lời nói của Chu Khởi, trong nháy mắt hai gò má nóng lên, đôi tai cũng bắt đầu nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.

Cô không biết nên nói cái gì, cũng không muốn nói gì, giãy dụa muốn rút cổ tay của mình ra, thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Nhưng không ngờ hắn căn bản không cho cô cơ hội, chỉ hờ hững lần nữa mở miệng: "Gấp cái gì? Trước tiên nói cho rõ ràng mọi chuyện đã."

Giọng nói của hắn không lớn, có cảm giác tùy tiện, nhưng là lại mang khí thế xâm lược làm cho người khác không thể xem nhẹ.

Vừa mới rồi chuyện quá khẩn cấp, Hứa Nùng không nghĩ được cái gì khác, chỉ cảm thấy không thể để cho hắn bị những người đó bắt được, cho nên cái gì cũng không để ý.

Hiện tại phần cảm giác gấp gáp nghẹt thở kia biến mất, lý trí của cô dần dần quay lại. Khi dựa sát vào hắn, phần thấp thỏm cùng khẩn trương kia cũng từ từ xuất hiện.

Mưa phùn bay lất phất, xen lẫn trong gió nhẹ, tiếng gió, tiếng mưa rơi hòa vào nhau, làm không khí yên tĩnh ở xung quanh càng thêm rõ ràng.

Hứa Nùng cảm nhận được rõ ràng trái tim không dễ gì mới đập chậm lại một chút của mình, lại một lần nữa tăng tốc.

Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Chu Khởi cụp mắt nhìn cô, biểu tình lười biếng, "Hửm?"

Hứa Nùng hít sâu một hơi, ở trong lòng yên lặng cố lấy hết dũng khí, mới giương mắt nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng, "Anh... họ Chu phải không?"

Lúc cô nhìn thẳng vào hắn, phần khẩn trương dưới đáy lòng kia càng thêm rõ ràng, ánh mắt lấp lánh, lông mi hơi run run.

Cô lúc trước ở phim trường hẳn là nghe không sai, người mà hội thu nợ muốn tìm gọi là Chu gì đó, từ ở phía sau cô không nghe rõ, nhưng họ của hẳn là Chu thì không sai.

Chu Khởi lần này thật sự có chút ngoài ý muốn, đuôi lông mày hơi giật giật.

Hứa Nùng nhìn phản ứng này của hắn, liền biết mình đã đoán đúng rồi.

Cô do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nói ra điều nên nói.

Chẳng qua lúc nói chuyện, cô lại cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn hắn.

"Những người vừa mới rồi ở bên kia, là bọn thu nợ. Bọn họ nói có một người họ Chu thiếu bọn họ rất nhiều tiền, sau đó chạy đến thành phố điện ảnh và truyền hình bên này làm bảo an tránh đầu sóng ngọn gió..."

Lần này, Chu Khởi rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra, nơi cổ họng bật ra một tiếng cười, cũng không phản bác, "À, làm sao em biết chính là tôi?"

Hứa Nùng lặng lẽ đánh giá hắn, không biết có nên nói ra những điều mình nghe thấy hay không.

Qua vài giây, Chu Khởi thấy cô không đáp, "Hửm?"

Hứa Nùng lại do dự một lúc lâu, cuối cùng thấy hắn một bộ dạng không nghe cô mở miệng sẽ không dễ dàng bỏ qua, hít vào một hơi thật sâu, cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Bọn họ nói là trong đội bảo an của thành phố điện ảnh lớn lên là một thanh niên ẻo lả dễ nhìn..."

Thật ra trọng điểm làm cô rối rắm là vài chữ „thanh niên ẻo lả" phía sau. Cô sợ nói ra lời này đối phương nghe xong sẽ không vui, nào ngờ...

"Cảm thấy tôi dễ nhìn?" Chu Khởi vừa nhướng mày cười vừa nói, vẻ mặt lưu manh vô lại.

Một chút tâm tư nhỏ trong lòng bị đâm trúng, Hứa Nùng xấu hổ muốn chết. Cô vội vã muốn rời đi, nhưng người đàn ông này chính là không buông tay.

Nhìn cô lại im lặng, Chu Khởi cũng không rối rắm ở cái đề tài này nữa, hơn nữa lại hỏi: "Vừa nãy vì sao em gấp gáp như vậy?"

Hứa Nùng có chút không biết làm sao, nói thật ra, vì sao lại gấp gáp như vậy cô cũng không biết. Có thể là bởi vì ống mù tạt kia, cũng có khả năng bởi vì cái khác...

Nhưng những cái đó lúc này đều không phải là trọng điểm đi? Vì sao cái người này cũng không biết lo lắng chứ? Người đòi nợ cũng đã đến tận chỗ này tìm hắn. Hôm nay cũng thiếu chút nữa gặp được hắn, hắn làm sao còn thoải mái như vậy chứ?

Chu Khởi nhìn vẻ mặt cô như vậy, tùy ý cười.

"Sợ tôi bị những người đó bắt à? Sợ tôi bị đánh chết sao?"

Dừng một chút, hắn lần nữa mở miệng, giọng điệu biếng nhác đến cực điểm, "Bạn học nhỏ, thật có lòng thương người mà."