Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 25

Hứa Nùng và Chu Khởi ẩn trong bóng tối ở góc tường. Bên kia, tiếng bước chân của Bùi Ngọc từ từ tới gần.

Trái tim cô vẫn luôn căng thẳng, lời của Chu Khởi ở bên tai quanh quẩn một vòng, cô cũng không có tâm tư để ý tới.

Chỉ im lặng trong chốc lát, cô khẽ nhỏ giọng phân phó: "Lát nữa tôi đi qua trước, anh không cần làm gì cả. Chờ chúng tôi đi xa rồi, anh hãy rời đi, biết chưa?"

Cô không dám nói chuyện lớn tiếng, giọng nói vốn dĩ đã mềm mại, lúc này càng giống như được bọc một lớp kẹo bông xốp mềm, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng Chu Khởi.

Vừa ngọt vừa mềm.

Chu Khởi chỉ cảm thấy ngực hắn giống như bị cái gì đó nhẹ phất qua, hắn cụp mắt cẩn thận nhìn hai má trắng nõn tinh xảo của cô, còn có đôi con ngươi đen bóng đang nghiêm túc nhìn mình ——

Chậc, muốn mạng hắn mà.

Tiếng bước chân ở bên kia càng ngày càng gần, Hứa Nùng cũng không có tâm tư lại để ý xem Chu Khởi có hiểu ý tứ của mình hay không. Cô đứng thẳng người, trước khi quay đi còn cho hắn một ánh mắt, cảnh cáo hắn không được làm loạn.

Chu Khởi nhìn dáng điệu khẩn trương của cô, không quá để ý nhếch khóe miệng, có chút lười biếng mỉm cười.

Hứa Nùng đi ra khỏi chỗ ngoặt trước, bước từng bước đi về phía bên kia, khi cô mở miệng, tận lực khiến cho giọng nói của mình nghe được tự nhiên.

"Anh Bùi, em ở bên này."

Chu Khởi ngược lại chưa từng nghĩ khiến Hứa Nùng phải khó xử, lúc này rất nghe lời còn ẩn trong bóng tối ở góc tường.

Chẳng qua...

Đuôi lông mày Chu Khởi hơi hơi nhếch lên, anh Bùi sao? Vừa mới rồi người đàn ông kia không phải tự xưng là "Anh trai" sao? Như thế nào Hứa Nùng bên này lại có cảm giác xa lạ như vậy?

Bùi Ngọc nhìn thấy Hứa Nùng xuất hiện, ý cười trên mặt càng sâu hơn.

Vốn là muốn hỏi Hứa Nùng có phải tức giận chuyện vừa rồi hay không, nhưng ánh mắt đảo qua phía bên kia, ở nơi mới vừa nhìn thấy Hứa Nùng xuất hiện, trên mặt đất còn có một bóng người, lời Bùi Ngọc ban đầu muốn nói đều dừng lại.

Có điều, sự ngạc nhiên trong đáy mắt hắn cơ hồ là lóe lên, trong khoảnh khắc liền điều chỉnh tốt biểu tình, mỉm cười với Hứa Nùng.

"Nùng Nùng, là đi gặp bạn sao?"

Hứa Nùng sửng sốt, không hiểu Bùi Ngọc hỏi cái này là có ý gì. Chẳng lẽ vừa rồi hắn nhìn thấy Chu Khởi?!

Cô nhất thời có chút căng thẳng, còn chưa kịp hỏi cái gì, thì thấy Bùi Ngọc hướng về chỗ ngoặt bên kia nói: "Là bạn của Nùng Nùng sao? Nếu không ngại qua đây cùng chơi đi."

Trái tim Hứa Nùng lập tức vọt lên cổ họng, cô quay đầu lại nhìn, trong khoảnh khắc, liền thấy Chu Khởi chậm rì rì từ chỗ ngoặt đi ra.

Hai mắt Bùi Ngọc theo bản năng nheo lại, nếu hắn không nhìn nhầm, người đàn ông này, chính là người buổi sáng hắn nhìn thấy ở thành phố điện ảnh? Là người mà lúc trước Nùng Nùng vẫn luôn nhìn kia?

Trong lòng hắn xẹt qua một tia thô bạo, nhưng trên mặt lại ngụy trang rất tốt, một chút cũng không có cảm giác khác thường, thậm chí còn chủ động tiến lên, đi đến gần Chu Khởi.

Hứa Nùng hoàn toàn không hiểu mọi chuyện làm sao lại phát triển thành ra thế này, giờ phút này cảm xúc của cô đã khẩn trương đến chết lặng, mắt mở trừng trừng nhìn hai người đàn ông chậm rãi đến gần nhau.

Lúc Bùi Ngọc đi về phía Chu Khởi, ánh mắt vẫn luôn ung dung thản nhiên đánh giá hắn.

Áo phông cùng quần dài màu đen chất lượng thấp, cổ tay không đeo bất luận đồ vật gì, đầu ngón tay kẹp thuốc lá... khói thuốc mù mịt bay ra mùi vị rất cay rất hắc, tuyệt đối cũng là hàng rẻ tiền.

Hắn quan sát xong, lại yên lặng đem ánh mắt quét qua khuôn mặt Chu Khởi.

Đối phương ngược lại là lớn lên có một gương mặt mê hoặc người, khí thế quanh người cũng là biếng nhác cùng nhàn nhạt cường thế. Nhưng Bùi Ngọc ở trong đầu cẩn thận lục tìm một phen, sau khi xác định bản thân chưa gặp qua người này trong giới thượng lưu Bắc thành, thô bạo trong lòng chậm rãi bị khinh thường thay thế.

Nếu hắn đoán không sai, người này hẳn chỉ là bạn học của Nùng Nùng đi?

Một sinh viên nghèo toàn thân cao thấp chỉ có một cái mặt có thể nhìn.

Ý cười trên mặt Bùi Ngọc càng sâu, khi hắn đi đến trước mặt Chu Khởi thì dừng lại, dẫn đầu vươn tay, biểu hiện ra bộ dáng rất có thiện chí.

"Là bạn của Nùng Nùng sao? Xin chào, tôi là anh trai của cô ấy, Bùi Ngọc."

Chu Khởi bình thường không chú ý nhiều đến giới giải trí, bạn bè quan hệ tốt cũng chỉ có mấy người, còn lại công tử ở Bắc thành trên cơ bản hắn để ý, thậm chí gặp qua cũng rất ít.

Cho nên Bùi Ngọc cái người này, với hắn mà nói rất xa lạ.

Mí mắt hắn hạ xuống, rủ mắt nhàn nhạt nhìn bàn tay đưa qua của Bùi Ngọc, một lúc lâu, mới lười biếng đưa tay ra.

Dáng vẻ của hai người đàn ông lúc này hoàn toàn khác nhau, một người thân sĩ ôn nhuận, một kẻ lười biếng bất cần đời, hai phe gặp nhau, không khí cũng không hiểu sao tăng thêm cảm giác căng thẳng.


Nhưng Hứa Nùng lúc này hoàn toàn không cảm thấy được địch ý của bọn họ dành cho nhau, điều cô sợ hãi chính là Bùi Ngọc phát hiện cô có tiếp xúc cùng người khác phái, cho dù hắn không nói gì, khẳng định cũng sẽ lén lút đi nói cho bà Tạ.

Một khi bà Tạ biết, đây tuyệt đối là cái phiền toái lớn.

Hứa Nùng không dám nghĩ thêm nữa, bước chân vội vàng đi về phía bọn họ, trước lúc Chu Khởi còn chưa kịp mở miệng, liền giành trước thay hắn nói.

"Anh Bùi, người này... Là bạn học của em."

Tiếng "Bạn học" này làm đuôi mắt Chu Khởi nhẹ giương lên, ánh mắt liếc về phía Hứa Nùng.

Ánh mắt hai người gặp nhau, đáy mắt Hứa Nùng tràn ngập thâm ý, không quá rõ ràng, nhưng Chu Khởi nhìn ra được, cô đang bảo mình phối hợp.

Trong khoảnh khắc, Chu Khởi mặt mày lười biếng mở miệng: "Phải, tôi là bạn học của Hứa Nùng."

Sau khi xác định thân phận của Chu Khởi, Bùi Ngọc dường như cảm thấy không cần thiết phải biết tên của hắn.

Hắn trước là buông tay hai người đang nắm ra, tiếp đó cười ôn hòa với Chu Khởi, "Nếu là bạn học của Nùng Nùng, vậy không bằng đi lên chơi cùng chúng tôi đi, tôi và mấy người bạn đã bao một phòng ở bên cạnh."

Người có chút thân phận ở Bắc thành đều biết, ông chủ đứng sau quán bar này có bối cảnh rất cường ngạnh, tuy rằng mọi người vẫn luôn chậm chạp chưa từng gặp qua thân phận thật của ông chủ thần bí này, nhưng từ việc những cậu ấm của vài gia tộc lớn đều thường xuyên đến ủng hộ, cùng với việc chưa từng có người nào dám ở chỗ này gây rối thì thấy, liền đủ để nhìn ra thực lực cùng bối cảnh của ông chủ này mạnh thế nào.

Mà nhóm người đến tiêu tiền ở quán bar này cũng được phân chia rất rõ ràng, tầng một là nhằm vào đại chúng, có tiền thì liền có thể đi vào, tầng hai lại là nhằm vào khách hàng sang trọng cao cấp, người đến tiêu tiền đều là người có bên trong thẻ vip lưu trữ hơn 7 chữ số.

Bùi Ngọc không biết Chu Khởi vì sao có thể xuất hiện ở tầng hai, nhưng hắn cũng không cảm thấy đối phương là người có tiền có thể tới tiêu xài.

Vậy nên hắn đơn giản tiếp một câu, mục đích cũng là vì để Chu Khởi hiểu, thế giới của hắn và Hứa Nùng cách nhau rất xa.

Mà Hứa Nùng sau khi nghe xong Bùi Ngọc nói, phản ứng đầu tiên chính là muốn thay Chu Khởi cự tuyệt, ai có thể có thể dự đoán được, cô còn chưa kịp nói cái gì, Chu Khởi liền đoạt trước.

Chỉ thấy hắn hơi hơi dương cằm, lười biếng nhếch nhếch môi.

"Được thôi."

—————————

Lúc Bùi Ngọc đi ra ngoài tìm Hứa Nùng, không khí trong phòng bao không quá tốt.

Lưu Khải hung hăng quở trách người bạn đã mang theo cô bạn gái kia tới, sau đó lại bảo đối phương dẫn người nhanh chóng cút đi, lúc này mới đem sự tình bình ổn.

Hắn hiểu rất rõ Bùi Ngọc, người này nhìn thì ấm áp dịu dàng, dáng vẻ rất lạnh nhạt không chấp nhất, nhưng trên thực tế là âm ngoan lại bao che khuyết điểm.

Hắn xử lý đối phương trước, thật ra cũng là lưu lại cho đối phương con đường sống, chuyện này nếu là để Bùi Ngọc ra tay, không biết sẽ náo loạn thành bộ dạng thế nào nữa.

Lưu Khải cho rằng xử lý sạch sẽ chuyện phiền phức này rồi, chờ Bùi Ngọc mang theo Hứa Nùng quay lại liền có thể an ổn chút.

Ai có thể có thể ngờ được, hắn không những mang Hứa Nùng quay lại, còn mang về một...người đàn ông??

Lưu Khải đã nhận thấy cái gì đó sai sai, trước là nhìn thoáng qua Bùi Ngọc, hai ánh mắt gặp nhau, hắn không hiểu sao nhìn ra thâm ý khác thường từ trong mắt Bùi Ngọc.

Ý nghĩa này vừa xoay một vòng trong đầu, Lưu Khải lại nhìn Hứa Nùng đi theo phía sau bọn họ, đột nhiên liền hiểu ra.

Hóa ra người đàn ông này là tình địch của ông bạn hắn?

Sau khi Lưu Khải có cái ý nghĩ này, cũng giống như Bùi Ngọc, đầu tiên là liếc nhìn quần áo trên người Chu Khởi.

Hừ, từ trên xuống dưới, tất cả đều là đồ giá rẻ ngay cả thương hiệu cũng không thể nhìn ra, một tên quỷ nghèo.

Chậc, chỉ cái bộ dạng này còn muốn tranh giành vợ với người anh em của hắn sao?

Lưu Khải trong nháy mắt liền ở trong lòng đứng về phía Bùi Ngọc, tiếp đến cũng giả bộ hỏi: "Bùi Ngọc, mang huynh đệ mới tới à? Người anh em này là ai vậy? Giới thiệu chút đi?"

"Là bạn học của Nùng Nùng, vừa lúc gặp được, tớ liền làm chủ gọi tới cùng chơi."

Theo lý thuyết giới thiệu đối phương làm quen, là phải đề cập tên. Nhưng là Bùi Ngọc không biết tên Chu Khởi, cũng dường như không quá để ý, tình huống này ở trong mắt mọi người, liền có chút tế nhị.

Người ở đây đều mơ hồ đoán được, Bùi Ngọc đối với người đàn ông mới tới này, thái độ cũng không hữu hảo giống như bề ngoài.

Vốn dĩ trong lòng Lưu Khải vẫn còn lại vài phần hoài nghi, lúc này cũng hoàn toàn bị xua tan.

Nhìn phản ứng của Bùi Ngọc liền biết, người này khẳng định là hắn mang tới thu thập chuẩn bị đánh đòn phủ đầu mà, vì thế cũng không lại cố kỵ gì nữa.


Hắn tiến lên phía trước, một dáng vẻ anh em tốt ôm bả vai Chu Khởi, "Được, bạn học của Nùng Nùng chính là anh em của chúng ta, nào nào, anh mời chú uống rượu."

Chu Khởi nhàn nhạt nhìn lướt qua cái tay của Lưu Khải đang đặt ở đầu vai của mình, không lên tiếng.

Hứa Nùng trong lòng gấp gáp lo sợ, cô muốn ngăn cản, nhưng mà Chu Khởi cũng đã đi vào sâu trong phòng bao cùng Lưu Khải.

Không còn cách nào, cô đành phải theo sát ở phía sau, nghĩ nếu lát nữa thật sự xảy ra chuyện gì, cô có thể ngay lập tức giúp đỡ.

Lưu Khải kéo Chu Khởi đi đến chỗ sâu trong phòng bao, đá đá người ngồi ở trên sô pha, "Đứng dậy, đứng dậy, nhường chỗ cho tớ cùng người anh em này nào."

Mấy người ở đối diện nhường ra vị trí sô pha cho bọn hắn, sau khi Lưu Khải ngồi xuống, đầu tiên lấy hai cái cốc bắt đầu rót rượu.

Tiếp theo, hắn giơ tay về phía Chu Khởi, "Nào, người anh em, gặp nhau chính là duyên phận, anh kính chú một ly."

Nói xong, cũng không cho Chu Khởi cơ hội phản bác, ngửa đầu uống cạn cốc rượu trước.

Hắn rót chính là rượu có nồng độ cồn rất cao, bên trong quán bar dung lượng cốc rượu cũng rất lớn, hắn rót xấp xỉ hơn nửa cốc, lúc này mắt cũng không chớp một cái uống hết, ngược lại giống như là cho Chu Khởi đủ mặt mũi.

Mặt mày Chu Khởi nhàn nhạt, liếc mắt nhìn đối phương, tiếp theo, cũng cầm lấy cốc rượu của mình

Hắn ngửa đầu đưa cốc rượu tới bên miệng, yết hầu hơi hơi chuyển động, đường nét khuôn mặt nghiêng nghiêng trong hoàn cảnh u tối của phòng bao, càng là góc cạnh rõ ràng.

Vài người phụ nữ ở xung quanh, ánh mắt lúc này đều không tự chủ được hướng về phía hắn.

Thật ra Bùi Ngọc cũng đẹp trai, nhưng người đàn ông này so với Bùi Ngọc, ngoại trừ soái khí cùng tuấn lãng, trên người còn thêm phần ngang ngược cùng lưu manh vô lại.

Cho nên đem ra so sánh, người này càng bắt mắt hơn.

Hứa Nùng nhìn Chu Khởi cũng bắt đầu uống rượu, trong lòng tràn đầy lo lắng. Cô mấp máy môi, đầu óc xoay chuyển, cuối cùng, đem bàn tay nhỏ bé lén lút ẩn sau người, sau đó lôi kéo mép áo phông của Chu Khởi.

Chu Khởi ngay lập tức cảm nhận được, một bàn tay cũng thản nhiên nắm chặt tay cô.

Hai người ngồi cạnh nhau, đối diện không có ai, mà Bùi Ngọc lúc này là ngồi ở phía bên kia của Hứa Nùng.

Cho nên động tác nhỏ của bọn họ, gần như không có ai phát hiện.

Hứa Nùng bị động tác nắm tay của hắn làm cho sững sờ, vốn dĩ lòng cô tràn đầy lo lắng, lúc này ngược lạ không hiểu sao cảm thấy có chút khẩn trương nóng mặt.

Cô lặng lẽ rút tay ra, nhưng không thành công, Chu Khởi nắm rất chặt, cô nếu như lại dùng sức, khẳng định sẽ bị Bùi Ngọc ở bên cạnh phát hiện ra.

Cô cau mày, an tĩnh không lại có hành động gì nữa.

Mà bên kia, sau khi Lưu Khải nhìn thấy Chu Khởi ngoan ngoãn nghe lời uống rượu, thì ở trong lòng thầm đánh giá.

Rượu kia vô cùng mạnh, hắn rót cũng rất nhiều, theo lý thuyết người bình thường đều sẽ đưa đẩy cự tuyệt, nhưng đối phương lại trực tiếp uống hết.

Có thể thấy là một nhân vật nhỏ dễ bắt chẹt.

Nghĩ đến đây, Lưu Khải không có bất luận cái gì cố kỵ, lại rót hai cốc rượu, trừ loại vừa rồi ra, bên trong còn trộn lẫn thêm hai loại nồng độ cao hơn.

Hắn đẩy cốc rượu trên mặt bàn về phía Chu Khởi, tiếp theo cười hì hì nói: "Người anh em, chúng ta uống rượu không thế này cũng không có thú vị, vậy đi, nếu không chúng ta chơi bài đi?"

Lưu Khải hơi hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay duỗi ra, cầm lấy bộ bài tú-lơ-khơ ở giữa bàn trà.

Hắn vừa xào bài, cũng không nhìn Chu Khởi, vừa lại mở miệng nói: "Nhưng chơi bài không đặt cược điểm cũng không có ý nghĩa, nếu không như vậy đi, chúng ta chơi 36 điểm, lát nữa ai thắng, liền uống hết hai cốc rượu này, a... Sau đó lại gọi đối phương là cha? Giúp vui cho mọi người, thế nào?"

Lưu Khải này rõ ràng là đang gây khó dễ, ở đây ai mà không biết, hắn chơi 36 điểm lợi hại nhất, gần như trong cái vòng luẩn quẩn này không ai có thể thắng được hắn.

Hiện tại hắn lấy cái bản thân am hiểu nhất so với tiểu soái ca mới tới, còn nói ra loại đặt cược kia... Ý tứ phía sau cũng quá rõ ràng đi.

Chu Khởi vốn còn đang lén lút nắm tay Hứa Nùng, đối với lời Lưu Khải nói không quá để ý.

Nhưng khi đối phương nói ra loại đặt cược ác ý kia, lực chú ý của Chu Khởi mới dần dần đặt ở trên người hắn.

Mí mắt hắn hơi hơi nhấc lên, con ngươi mang theo ý cười nghiền ngẫm, trong khoảnh khắc, hắn nhếch môi ứng chiến: "Được."

36 điểm Lưu Khải gần như là trong giới không có đối thủ, hắn cũng am hiểu quan sát sắc mặt người chơi bài cùng mình, tính bài rất tinh tường.

Cho nên lúc này hắn rất tự tin, liền chờ lát nữa tên này thua, hắn thay thằng bạn nối khố Bùi Ngọc cho đối phương một đòn phủ đầu.

Hắn trước tiên lật một lá K cùng một lá A, Chu Khởi theo sát lật một lá 2 cùng một lá Q, hai phe không kém nhiều lắm, nhưng là so với Lưu Khải, giữa lông mày của Chu Khởi dường như càng nhiều thêm mấy phần nặng nề.

Lần này trong lòng Lưu Khải càng chắc chắn, suy đoán trong tay Chu Khởi khẳng định không có bài lớn, vì thế muốn đánh nhanh thắng nhanh, trực tiếp bày toàn bộ bài chưa lật trong tay ra.

6 lá bài, phân biệt là hai lá J, ba lá 10 cùng một lá 2.

Hắn rất tự tin, cũng cảm thấy bài trong tay Chu Khởi tuyệt đối không qua được mình.

Nhưng nào ngờ, một giây sau, Chu Khởi cũng bày toàn bộ bài trong tay ra.

6 lá bài, ba lá A! Ba lá 2!

Người có mặt đều rất ngoài ý muốn, đây... Đây là bắt được bốn lá 2 sao?! Đây là thiên bài nha, có thể trực tiếp hô thắng! Thế nào còn...

Lưu Khải cũng ngây người, hắn trừng hai mắt, không thể tin nhìn bài của Chu Khởi mở ra trên bàn.

Biểu tình của Chu Khởi ngược lại không có thay đổi gì, khóe miệng như trước lười biếng nhếch lên.

Chỉ thấy hắn cúi người, đưa tay đẩy chén rượu trên bàn trước mặt mình qua.

Tiếp theo, khóe mắt khẽ nâng, hắn lười biếng mở miệng nói với Lưu Khải.

"Nào, gọi cha đi."