Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 17

Thật ra trong cuộc sống rất nhiều chuyện đều giống nhau, một khi đã mở miệng nói ra, sẽ rất khó quay trở lại như cũ.

Hứa Nùng không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ.

Huống chi, lúc trước đánh Bạch Hiểu mấy cái bàn tay kia, hình tượng của cô ở trong lòng mọi người đã sớm thay đổi.

Nếu đã không có cách nào lại ẩn nhẫn, vậy cô cũng không cần lại nhẫn nhịn nữa.

Cho nên sau khi đột ngột làm Bạch Hiểu như vậy, cô cũng không có bất kỳ cái gì e ngại hay thấp thỏm.

Thậm chí tại thời điểm Bạch Hiểu liều mạng giãy dụa muốn ngẩng đầu, Hứa Nùng cũng không buông tay.

"Lúc trước mày không nhớ kỹ, tao nói lại một lần nữa."

Giọng nói rất nhẹ, ngữ khí cũng rất nhạt, "Cái tổ này tao tiến vào là muốn nỗ lực làm việc, trước kia nhịn mày không có nghĩa là tao sợ mày. Mày nếu như lại không thu liễm, vẫn luôn chủ động kiếm chuyện, vậy thì mọi người đều không cần an ổn nữa."

Nói xong, tay cô nhẹ đẩy một cái, cả người Bạch Hiểu đều lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Khi lại ngẩng đầu, Bạch Hiểu chật vật cực kỳ.

Cơm, nước canh dính đầy trên mặt, cái mũi mí mắt cái trán, thậm chí trong lỗ mũi, cũng treo hai cọng hành, trên lông mi giả còn có hai miếng ớt.

Bạch Hiểu không để ý gì, đưa tay tùy ý dụi dụi mắt, vốn muốn lau sạch mắt, kết quả lại chạm phải miếng ớt, nhất thời ớt cay lọt vào trong mắt, cô ta khó chịu vừa khóc vừa la.

"Hứa Nùng! Tao con mẹ nó muốn để cha tao tới giết mày!! Mày lại dám làm như vậy với tao! Mày chờ đó! Mày chờ đó cho tao!!"

Bạch Hiểu vừa mắng vừa híp mắt nhìn bốn phía tìm nước, động tác dồn dập chật vật, cả người nhìn qua giống như người điên.

Những người có mặt đều lạnh mặt bàng quan quan sát, không, đại đa số thật ra cảm thấy Bạch Hiểu là tự tìm ngược, mà có một bộ phận nhỏ, là bị Hứa Nùng một lần nữa làm cho ngây người.

Trong đó cũng bao gồm Chu Khởi.

Ánh mắt hắn thật lâu không rời khỏi Hứa Nùng, trong đầu cũng không ngừng nhớ lại hình ảnh vừa rồi.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, con mèo nhỏ nổi giận lên sẽ dọa người như vậy, hung ác như vậy, hơn nữa ra tay cũng không hề mơ hồ.

Vốn dĩ vẫn nghĩ đến cái tổ này giúp cô tìm cách trả đũa, hiện tại phát hiện ra, bản thân dường như không cần động thủ rồi?

Nhưng mà...

Chu Khởi lấy đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, ánh mắt mang theo ý cười phóng túng đặt ở trên người Hứa Nùng.

Đệch, thật là muốn mạng mà, càng ngày càng quyến rũ.

——————————

Sau đó Bạch Hiểu nổi điên, Hứa Nùng không theo cô ta nữa.

Cô ép hơi thở quanh người xuống, an tĩnh đi ra khỏi phim trường.

Mỗi khi đi ngang qua một chỗ, cô đều giống như mang theo khí tràng cường đại, không ai còn dám không chỗ nào cố kỵ tới gần cô đùa giỡn giống như lúc trước, trên cơ bản người có mặt đều không tự chủ nhường đường cho cô.

Chu Khởi cái gì cũng không nói, chỉ đứng dậy chậm rì rì đi sau lưng cô.

Sau khi hai người bọn họ đi ra ngoài, không khí trường quay vốn đông cứng đột nhiên giống như được thả lỏng một chút, trái tim mọi người không hiểu sao thắt chặt cũng buông lỏng ra.

Nam diễn viên chính Thư Lãng lúc này cũng hoàn hồn lại, vẻ mặt hắn khoa trương chọc chọc Lý Hướng Nam bên cạnh.

"Tớ nói, bạn học này của cậu tính tình hóa ra lớn như vậy sao? Lúc này mới hai ngày công phu thôi, làm sao mà như thay đổi thành người khác ấy!"

Lý Hướng Nam ngược lại không cảm thấy quá mức kinh ngạc, bởi vì có mấy cái bàn tay lúc trước làm nền, cậu ta biết Hứa Nùng sẽ không lại nhẫn nhịn nữa.

Cậu ta nhìn bóng dáng Hứa Nùng và Chu Khởi rời đi, lại nhìn Bạch Hiểu còn ở chỗ cũ khóc lóc om sòm, mày nhíu lại.

"Là có người quá ngốc."

...

Hứa Nùng cảm thấy tâm tình của bản thân còn có chút bất ổn, vì thế dọc theo đường đi vẫn luôn không mở miệng nói chuyện. Cô biết Chu Khởi ở phía sau sải chân dài chậm rì rì đi theo, cũng không để ý.

Cô đi đến siêu thị nhỏ, mua một cây kẹo mút, lúc yên lặng tính tiền, cô quay đầu nhìn về phía Chu Khởi.

"Anh có muốn cái gì không?"

Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch. Thế nào? Đây là muốn bắt đầu nuôi hắn sao?

Tuy vậy hắn biết cô hiện tại tâm tình không tốt, không làm bậy nói giỡn giống như trước, cho nên nhàn nhạt lắc lắc đầu.

Lúc đi ra ngoài, Hứa Nùng xé vỏ một cây kẹo mút nhét vào miệng, hương vị ngọt ngào lan ra trong miệng, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng kia cũng không có chậm rãi tiêu tán, vẫn cảm thấy ngột ngạt như trước.

Cô ngậm kẹo, đầu cúi xuống vẫn luôn không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhìn từ góc độ của Chu Khởi, giờ phút này Hứa Nùng thật giống như con mèo nhỏ bị người ta bắt nạt, vừa liếm miệng vết thương, vừa khập khiễng đi trở về.

Hắn không nhìn nổi nữa, bàn tay thon dài nâng lên, đặt lên đỉnh đầu cô.

Hứa Nùng bị cái động tác đột nhiên này của hắn làm cho không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn đang làm cái gì?

Hắn hạ mí mắt nhìn cô, "Không phải đánh thắng rồi sao? Vì sao còn không vui?"

Hứa Nùng biết bản thân lúc này cảm xúc lộ ra ngoài rất rõ ràng, cũng không ngạc nhiên về câu hỏi của hắn.

Đôi môi mím chặt, im lặng một lúc lâu, cô cúi đầu nhàn nhạt nói: "Không có gì..."

Chỉ là cảm thấy lựa chọn của cô trước kia, có phải vẫn luôn là sai lầm hay không.

Lúc cô vào trung học năm thứ nhất, cha ngoài ý muốn xảy ra chuyện, phải ngồi tù.

Không tới nửa năm, bà Tạ liền gặp cha của Bùi Ngọc, hai người vốn dĩ cũng là mối tình đầu của nhau, lúc tuổi còn trẻ bởi vì môn không đăng hộ không đối cuối cùng không thể đến được với nhau.

Người không có được vĩnh viễn chính là ánh trăng sáng trong lòng, huống chi bà Tạ năm đó được ông Hứa che chở rất tốt, ở nhà gần như là mười ngón tay không dính nước xuân, ngoài thỉnh thoảng đưa Hứa Nùng đi dạo phố mua quần áo, hoặc là giám sát cô học tập ra, cuộc sống của bà thật giống như một người phụ nữ thượng lưu.

Cuộc sống sau khi kết hôn dễ chịu, không có chuyện phiền lòng, tự nhiên sẽ không già.

Cho nên sau khi ông Bùi lần nữa gặp lại bà Tạ, gần như trong nháy mắt cũng nhớ tới thời gian hai người lúc tuổi còn trẻ ái mộ lẫn nhau.


Câu chuyện gương vỡ lại lành vĩnh viễn cũng sẽ không lỗi thời, huống chi sau mấy chục năm, hai người càng là không có bất kỳ trở ngại gì.

Cha Hứa Nùng ở trong tù, không biết đến khi nào.

Mà mẹ của Bùi Ngọc từ lúc hắn còn rất nhỏ, thì bị bệnh qua đời.

Người trong Bùi gia có thể lên tiếng, hoặc là có năng lực ngăn cản ông Bùi cũng sớm đều không còn.

Vì thế, hai người lại đến với nhau, vô cùng xuôi gió xuôi nước.

Ông Bùi vì thể hiện yêu thích với bà Tạ, mẹ của Hứa Nùng, thậm chí còn vì bà tổ chức một hôn lễ long trọng.

Sáng sớm hôm đó bà Tạ ở nhà, một bên để thợ trang điểm tạo hình cho mình, một bên nói chuyện với Hứa Nùng.

"Nùng Nùng à, bảo bối của mẹ, sau khi cha con xảy ra chuyện mấy ngày này vất vả cho con rồi. Mẹ biết con khó chịu, nhưng là về sau mẹ tuyệt đối sẽ để con có một cuộc sống tốt.

Bùi gia là gia tộc lớn có tên tuổi, có uy tín ở Bắc thành, chú Bùi của con bây giờ là gia chủ, chỉ cần có ông ấy ở đây một ngày, mẹ con chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt.

Mẹ biết có lẽ trong lòng con sẽ có chút không thích ứng, có lẽ sẽ còn nhớ cha con, nhưng là chúng ta còn sống thì phải nhìn về phía trước, có phải hay không? Hơn nữa mẹ làm nhiều việc như vậy, tuyệt đại đa số đều là vì con. Mẹ không muốn con liên tục đi theo mẹ chịu khổ. Những thứ trước kia cha con có thể cho con, mẹ tuyệt đối cũng có thể cho con."

Thật ra lúc đó, cô đã cãi nhau với bà Tạ mấy lần. Nhiều lần đều là bởi vì cha cô, Hứa Nùng cảm thấy cha mới xảy ra chuyện không bao lâu, bà Tạ lại đột nhiên tái hôn, chuyện này bản thân hoàn toàn không chấp nhận được.

Nhưng thái độ của bà Tạ rất kiên quyết, có lẽ cũng là sợ đã sống qua những ngày khó khăn, đột nhiên có một người có khả năng cứu mình thoát ra khỏi bùn lầy, bà ta làm sao có thể dễ dàng buông tha.

Những chuyện này Hứa Nùng đều hiểu, nhưng lý giải thì lý giải, chấp nhận lại là một vấn đề khác.

Tuy vậy, lúc ấy khi bà Tạ nói xong những lời kia, Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, trùng hợp khóe mắt thấy được thợ trang điểm đang quấn tóc, đáy mắt là khinh thường cùng trào phúng.

Lúc đó, Hứa Nùng một lời phản đối cũng không nói ra được.

Bà Tạ nhìn cô ngoan ngoãn ngồi ở một bên, còn tưởng rằng cô nghĩ thoáng rồi, vì thế đưa tay sờ sờ đầu cô, lại nói với cô: "Đừng tức giận, mẹ biết con nhớ cha con, nhưng là chú Bùi con đối với con cũng rất tốt không phải sao?"

"Nùng Nùng, mẹ không hy vọng cuộc sống của con vẫn luôn nhìn về phía sau. Cho nên đồng ý với mẹ, về sau chúng ta ở Bùi gia sống thật tốt được không?"

Hứa Nùng không biết nên nói cái gì, cô biết hiện tại chính mình vô luận thái độ gì đều không đúng.

Nhưng ngay khi vừa nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của người thợ trang điểm, cô liền không có cách nào lại ở trước mặt người ngoài, chống đối bà Tạ.

Sau đó hôn lễ kia được tổ chức cũng xem như thuận lợi, cảm xúc của Hứa Nùng không buồn không vui, mang theo cảm giác tê liệt bất lực.

Tuy vậy năng lực thích ứng của cô vẫn luôn rất mạnh, việc không thay đổi được liền chấp nhận cũng là đạo lý từ nhỏ cha dạy cho cô.

Nhưng cô không nghĩ tới chính mình vẫn luôn thỏa hiệp nhường nhịn, sẽ khiến bà Tạ thay đổi càng ngày càng tệ hơn.

Cuộc sống trong gia đình giàu có luôn luôn không dễ dàng, bà Tạ qua mấy tháng sau liền sâu sắc lĩnh hội. Cho nên bà ta không ngừng tự thân thay đổi, còn đối với Hứa Nùng yêu cầu càng ngày càng cao.

Bà ta biết, tinh anh trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều lắm. Mà Hứa Nùng nếu muốn trở nên nổi bật, kéo theo cho bản thân cũng được vẻ vang, lối tắt hữu hiệu nhất chính là làm đại minh tinh.

Bùi gia có một Bùi Ngọc, không người nào sẽ cảm thấy làm minh tinh là công việc gì thấp kém. Huống hồ Hứa Nùng diện mạo rất giống bà Tạ, bình thường không ăn diện cũng vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, không đi con đường này quá mức đáng tiếc.

Cho nên vào lúc Hứa Nùng lên năm ba trung học bà Tạ liền chính thức đề cập với cô chuyện thi vào trường nghệ thuật.

Thật ra, cho dù bà Tạ không nói, Hứa Nùng cũng muốn thi vào đại học B, chẳng qua không phải khoa biểu diễn, mà là khoa đạo diễn.

Cha cô trước kia có một giấc mơ làm đạo diễn, nhưng hiện thực ép buộc vẫn luôn không thực hiện được. Cô từ nhỏ được cha giáo dục hun đúc, cũng đối với nghề nghiệp đạo diễn này có mong muốn rất sâu.

Nhưng lúc ấy bà Tạ đã thay đổi rất nhiều, đối với Hứa Nùng càng là ý muốn hoàn toàn khống chế. Cuộc sống hào môn mấy tháng làm cho bà ta biến đổi càng thêm cường thế, rốt cuộc không còn dáng vẻ ngày xưa kêu Hứa Nùng bảo bối dài bảo bối ngắn nữa.

Cô muốn thay đổi, cũng từng đề xuất ý muốn ra ngoài sống một mình, không ở lại Bùi gia. Nhưng là bà Tạ phản ứng vô cùng mạnh mẽ, gần như nhiều lần đều là cứng trước mềm sau, thậm chí sau lại có hai lần, bà ta còn bị Hứa Nùng nói đến tức giận sinh bệnh phải nằm viện.

Bà Tạ là người mẹ đã mang theo cô từ nhỏ lớn lên, Hứa Nùng cho dù cảm thấy bà thay đổi, cũng không thể mở mắt trừng trừng nhìn bà thật sự xảy ra chuyện.

Cho nên lúc đó, Hứa Nùng đối với xếp đặt của bà Tạ, đều nhất nhất nghe theo.

Thành tích của cô không tệ, thi đậu đại học B là chuyện trong dự kiến.

Ông Bùi muốn vì cô tổ chức một buổi tiệc long trọng, nhưng Hứa Nùng rất kiên quyết cự tuyệt.

Trong hai năm trung học, cô nghe qua rất nhiều người khác ở sau lưng mình nghị luận.

Có người nói cô và bà Tạ đều là hồ ly tinh, một kẻ quyến rũ lớn, một kẻ quyến rũ nhỏ.

Còn nói cô cho dù lên đại học cũng sẽ vẫn luôn dựa vào Bùi gia, nhất định vẫn luôn làm quỷ hút máu, một đứa con riêng.

Nhưng thật ra cô tuy rằng vẫn luôn ăn ở tại Bùi gia, tiền của Bùi gia nếu có thể cô một phân cũng không động đến, tiền bà Tạ cho cô, cô cũng vẫn luôn để trong thẻ mà ông Bùi mở cho cô.

Khi cô đến trường, tiền đóng học phí cùng tiền tiêu vặt tất cả đều là từ sổ tiết kiệm mà cha cô trước lúc xảy ra chuyện giao cho cô, tiền bên trong đủ cô cho cô học xong đại học thậm chí còn có thể mua một căn hộ. Hơn nữa cô nhìn qua là cùng bà Tạ đến Bùi gia, nhưng trên thực tế hộ khẩu cô vẫn luôn không dời đi.

Cho nên Hứa Nùng thật sự là đã nghe đủ những lời kia, cô không muốn đặt mình vào tâm điểm chú ý của mọi người một lần nữa.

Sau đó lên đại học, cô liền suy nghĩ giấu diếm quan hệ của mình cùng Bùi gia.

Bắc thành vọng tộc rất nhiều, nhưng chủ động để con cái đi học biểu diễn, đi con đường diễn xuất không có mấy nhà. Cho nên Hứa Nùng đến đại học B, gần như không cần lo lắng sẽ đụng phải người có giao tình với Bùi gia mà lại đã gặp qua cô.

Cô trước là trấn an tốt Bùi gia bên này, sau đó ở trước mặt mọi người đưa ra yêu cầu cùng bà Tạ, lên đại học muốn dọn tới ở bên cạnh trường học. Bà Tạ đương nhiên không chịu, nhưng khi đó Bùi Ngọc ở trên bàn cơm thay cô nói chuyện, bà Tạ đối với đứa con riêng này của chồng luôn luôn khoan dung nhu thuận, cho nên cũng liền ỡm ờ đáp ứng Hứa Nùng.

Khi đó Hứa Nùng đã đang bài xích Bùi Ngọc, ngoại trừ bởi vì người ngoài hiểu lầm mình quyến rũ hắn ra, Hứa Nùng còn phát hiện một chuyện làm cô sợ.

Nhưng cô cũng không dám làm quá rõ ràng, vì thế sau khi Bùi Ngọc thay cô thuyết phục bà Tạ, còn nhàn nhạt nói với hắn tiếng cảm ơn.

Cô cho rằng như vậy cuộc sống đại học của mình liền có thể an tĩnh, yên ả hơn rất nhiều, nhưng nào nghĩ đến Bùi Ngọc tại trước khi cô nhập học, liền đột nhiên ở một lần phỏng vấn đề cập đến chuyện cô thi đậu đại học B, mà còn là chuyện của em gái của hắn.

Cũng là từ lúc đó bắt đầu, số lần hắn ở trước màn ảnh chủ động nói về cô càng ngày càng nhiều. Kết quả là tại lúc đưa tin, có người nghe xong tên cô, hứng trí bừng bừng hỏi cô có phải là em gái của Bùi Ngọc hay không.

Thậm chí còn có một vài ký giả chó săn, chuyên môn ngồi xổm trước đại học B, đều vì để chụp ảnh độc quyền "Em gái Bùi Ngọc".

Cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, cô không muốn trải qua những tháng ngày luôn bị người nghị luận một lần nữa, cũng không muốn lại có bất kỳ quan hệ gì cùng Bùi Ngọc hoặc Bùi gia.

Cho nên cô nghĩ tới biện pháp thay đổi hình tượng.

Cô để những thứ nhãn hiệu cao cấp mà bà Tạ mua cho mình sang một bên, lại mua không ít quần áo già nua quê mùa, tóc cũng cắt mái, trên mặt cũng mang một cặp kính to...

Tóm lại sau khi cô lại xuất hiện trong sân trường, toàn thân cao thấp không có một điểm là "Diện mạo ngọt ngào, ngoan ngoãn dễ thương" trong miệng Bùi Ngọc.


Mà cũng là từ khi đó bắt đầu, cô làm việc càng nội liễm giữ mình. Bởi vì không muốn bị bà Tạ phát hiện chuyện mình đi khoa đạo diễn học thêm, cho nên trong ngày thường cô gần như đối với ai cũng là thái độ nhường nhịn, sau một lần hai lần, ấn tượng của người ở đó đối với cô đều được củng cố vững chắc, cảm thấy tính tình cô mềm yếu dễ bắt nạt.

Cô không quá để ý, nhưng là cô càng để ý bản thân có thể bình tĩnh vượt qua bốn năm cuộc sống đại học này hay không. Cân nhắc thiệt hơn, cô cảm thấy nhẫn nhịn cũng không có gì.

Nhưng là Bạch Hiểu xuất hiện khiến cô đột nhiên cảm thấy, ý tưởng của mình cho tới nay có phải sai rồi hay không?

Cô giữ mình nhường nhịn, thay đổi bản thân, thật là những gì cô muốn sao?

......

Chu Khởi cũng không biết trước kia cô có nhiều chuyện như vậy, nhưng từ thái độ, động tác của cô, cũng không khó đoán ra cô đang suy nghĩ gì.

Mặt mày hắn lười biếng, không nhẹ không nặng nhéo nhéo hai má Hứa Nùng.

"Bạn học nhỏ, dù bạn nghĩ cái gì, nhưng bạn được thừa nhận. Thế giới này, cho tới bây giờ đều là Kẻ mạnh làm vua."

Đơn giản bốn chữ "Kẻ mạnh làm vua", làm Hứa Nùng ngẩn ra.

Cô có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Chu Khởi, giống như là không quá tin tưởng lời nói này sẽ từ trong miệng hắn nói ra.

Chu Khởi thấy biểu tình của cô có chút dịu lại, bắt đầu không đứng đắn trêu đùa.

"Thế nào? Bị anh trai Chu đẹp trai hớp hồn rồi?"

"..."

"Cho nên, hiện tại giải quyết chuyện khác, có phải nên nói đến vấn đề của chúng ta hay không?"

Hứa Nùng không rõ lí do, "Vấn đề gì?"

Hắn nhếch môi cúi người xuống, dán đến trước mặt cô hỏi: "Tối nay tôi tới cùng sẽ ở chỗ nào?"

————————

Cùng ngày Mạnh Tư Ngữ vẫn luôn không quay về phim trường, cũng không đưa ra bất kỳ thông báo nào cho mọi người, cho nên người ở đây sau khi ăn cơm xong, liền cùng chờ ở phim trường.

Sau đó đến buổi tối, Mạnh Tư Ngữ mới gọi điện thoại cho Hứa Nùng, bảo cô tổ chức cho mọi người kết thúc công việc nghỉ ngơi đi. Cô ta còn muốn cùng nhà đầu tư họp, không biết lúc nào có khả năng quay về thành phố điện ảnh.

Hứa Nùng nói ra những lời của Mạnh Tư Ngữ, một chữ không sai, truyền đạt lại cho những người có mặt ở trường quay, mọi người đều có chút oán giận.

Đổi lại là lúc bình thường, khẳng định sẽ có mấy kẻ thích đâm chọc mắng mỏ Hứa Nùng, lấy cô trút giận, nhưng lần này lại không một ai dám làm loại chuyện này.

Dù sao... Bọn họ đã thấy qua dáng vẻ tức giận của Hứa Nùng, cũng biết cô không phải là loại dễ bắt nạt, sức chiến đấu của Bạch Hiểu mạnh như vậy cũng bị cô làm thành như thế, bọn họ cũng không cảm thấy chính mình có năng lực như thế nào lại đối nghịch cùng Hứa Nùng.

Thay đổi của mọi người Hứa Nùng tự nhiên cũng nhìn thấy, cô ngoài tâm tình có chút phức tạp ra, ngược lại không có cái phản ứng gì khác.

Sau khi kết thúc công việc, cô ngay lập tức an bài chỗ ở cho Chu Khởi.

Lúc trước vẫn luôn không nói với hắn chuyện này, là cô vẫn chưa quyết định.

Theo hắn nói, cuộc sống bây giờ của hắn thật sự rất thảm, cho nên cô suy xét chính là rốt cuộc dùng tiền khách sạn một đêm mấy trăm đồng, hợp lại ở gần đây thuê cho hắn một căn phòng cả tháng, hay là đơn giản chỉ để ý đến hắn vài ngày...

Phần diễn kết thúc, bọn họ liền mỗi người đi một ngả, cô cũng không cần phải lo lắng về chuyện này.

Nhưng suy nghĩ dây dưa mãi vẫn luôn không xác định, đến lúc này, cũng chỉ có thể trước tiên thuê một phòng khách sạn cho hắn ở.

Ai có thể có thể dự đoán được...

...

"Không còn phòng trống nữa?!"

Hứa Nùng vốn dĩ trên mặt có một chút ngoài ý muốn đã chuyển thành kinh ngạc, đây đã là khách sạn thứ năm cô tìm rồi, khách sạn có thể ở trong khu vực lân cận thành phố điện ảnh tổng cộng chỉ có mấy cái, còn lại đều là một ít khách sạn nhỏ giá thấp, nhưng là vô cùng bẩn thỉu, hơn nữa rất nhiều nơi đều là chung giường...

Cô luôn cảm thấy tuy rằng coi như cô tìm một công việc làm thêm cho đối phương, nhưng từ ngọn nguồn mà tính, vẫn là người ta giúp mình.

Nếu tìm cái khách sạn thấp kém, bẩn thỉu cho hắn...

Hứa Nùng ngẫm lại cũng cảm thấy ngại ngùng.

Lúc cô ở đầu kia cùng nhân viên phục vụ bàn bạc, Chu Khởi giống như người không có việc gì, nhàn nhã dựa ở bên cạnh.

Hắn nắm cái Nokia cũ kia, xoa xoa ấn ấn không biết đang gửi cái gì.

Nhìn từ góc độ bên cạnh, dáng người hắn cao to, điệu bộ lười biếng. Đồng phục học sinh trên người cũng chưa đổi, khoá cũng chỉ kéo chưa được một nửa, lộ ra cái áo phông màu trắng bên trong.

Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, trong khoảnh khắc, cũng không biết người ở đầu kia điện thoại di động gửi cái gì, hắn đột nhiên nhếch nhếch khóe miệng.

Sau đó đầu ngón tay tới tới lui lui lại ấn mấy phím di động, tiếp đó bấm gửi đi.

...

Sau khi Hứa Nùng xác định mấy khách sạn này thật không có một gian phòng trống, quay đầu lại nhìn dáng vẻ này của Chu Khởi, nhất thời tâm tình có chút phức tạp.

Như thể nhận ra ánh mắt của cô, Chu Khởi lười biếng nhấc mí mắt.

"Sao thế? Vẫn là không có phòng trống à?"

"... Ừm."

Chu Khởi nhìn dáng vẻ buồn bực muốn nói lại thôi của cô, trầm mặc một lúc lâu, nói tiếp: "Nếu không tôi quay về ký túc xá ở."

Vừa nói, hắn vừa làm bộ làm tịch đứng thẳng người, chuẩn bị đi ra bên ngoài đại sảnh khách sạn.

Miệng cũng không nhàn rỗi, chân dài sải bước, đồng thời lại nhàn nhạt thở dài bổ sung hai câu: "Cũng không biết người bên ấy có phải đã ném chiếu của tôi đi rồi hay không, nếu không có chiếu... Tôi có lẽ liền trải cái chăn đơn ngủ. Có điều tôi lần này cho rằng sẽ có nơi ở đi, chăn đơn cũng phân cho đồng nghiệp trước kia rồi, không biết bọn họ có thể còn cho tôi hay không..."

Càng nói càng đáng thương, Chu đại thiếu gia chỉ thiếu nói bản thân thành cây cải trắng.

Mà đúng lúc này, cánh tay hắn đột nhiên bị người kéo lại.

Bước chân dừng lại, khóe miệng Chu Khởi không tự giác nhấc lên, trong biểu tình biếng nhác còn xen lẫn vẻ thực hiện được chuyện xấu.

Trong khoảnh khắc, hắn áp chế khóe miệng xuống, quay đầu lại, biểu tình khống chế giữa ranh giới lãnh đạm cùng đáng thương.

"Ừm?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của Hứa Nùng, ngập tràn rối rắm cùng do dự.

Cô lôi kéo cánh tay Chu Khởi một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Cái đó... Nếu không anh cùng tôi ở một phòng? Phòng của tôi là phòng đôi có hai giường..."

Trong đầu Chu Khởi lúc này kỳ thật có hình ảnh con mèo nhỏ rơi vào lưới săn của hắn, nhưng phản ứng lại như trước thể hiện ra một tia ngoài ý muốn.

"Có thể sao?"

Hứa Nùng lại lặng im giây lát, tiếp đó buông tay hắn ra, xoay người, "Theo tôi đi thôi."

...

Chu Khởi đi theo Hứa Nùng quay về khách sạn nơi cô ở, một đường này hấp dẫn vô số ánh mắt các cô bé, nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không nhận ra, đi theo phía sau Hứa Nùng, tầm mắt vẫn luôn nhàn nhã dừng trên người cô.

Cái Nokia cũ trong túi áo hắn vang lên, hắn lấy ra nhìn tên người gọi, một lát sau nhận máy.

"Ừ." Giọng hắn lười biếng, cẩn thận nghe còn có thể nghe ra trong giọng nói mang theo vui vẻ.

Trần Tiến hiểu rõ người anh em này của hắn, vừa nghe liền rõ ràng chuyện đã thành.

Tại đầu kia "Chậc chậc" hai tiếng, Trần Tiến nói: "Huynh đệ làm việc hiệu suất cao đi? Cậu mới nói có một giờ, tớ liền phái người lấp đầy toàn bộ khách sạn ở gần đó. Vì để ngừa vạn nhất, tớ còn tìm một đám người cũng lấp kín mấy khách sạn nhỏ có thể ở."

Khóe miệng Chu Khởi không tự giác hướng lên trên, nhưng giọng nói vẫn là nhàn nhạt, "Ừ, còn được."

"Chậc, tớ chính là giúp cậu một cái đại ân đó, sau này bọn thuộc hạ kia nếu là tìm tớ mời ăn cơm, cậu phải trả cho tớ gấp mười lần đó."

Chu Khởi liếc nhìn bóng dáng nhỏ xinh của Hứa Nùng, thuận miệng trả lời: "Được."

Đừng nói gấp mười lần, có thể lừa con mèo này vào tay, gấp mấy trăm lần hắn cũng mẹ nó chịu.

"Còn nữa." Chu Khởi giống như nghĩ tới điều gì, nhàn nhạt bổ sung, "Vừa mới gửi cho cậu một người, điều tra cho tớ."

Hắn ngược lại muốn nhìn xem, sau lưng đứa con gái xấu xí kia rốt cuộc chỗ dựa là ai, lá gan lớn như vậy, dám bắt nạt đến trên đầu cô gái của hắn.