Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 34


“Đông Phương… đừng không để ý đến ta, ta yêu ngươi, vẫn luôn yêu ngươi. Ta chưa từng lừa dối ngươi bất cứ chuyện gì.” Mũi Dương Liên ê ẩm, vừa ôm chặt Đông Phương Bất Bại, vừa nỉ non bên tai đối phương.

Đông Phương Bất Bại vươn tay bắt lấy đôi vai Dương Liên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Không được rời khỏi ta.”

Độ cong trên khóe miệng của Dương Liên càng lúc càng lớn, trực tiếp dùng tay nâng gáy Đông Phương Bất Bại đặt lên môi y một nụ hôn thắm thiết, mà sau khi hết sững sờ Đông Phương Bất Bại cũng dịu ngoan chấp nhận động tác của Dương Liên.

Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, Dương Liên mới phát hiện xung quanh chỗ hai người đang đứng có rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ, mà ở phía xa xa Trương Dĩnh đang che miệng kinh hoàng, mặt đầy vẻ không dám tin tưởng.

Ánh mắt đảo một vòng qua đám người xung quanh, thần sắc lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại khiến rất nhiều người đều cúi đầu ly khai. Khi y nhìn về phía Dương Liên lại thấy sắc mặt đối phương hơi xấu hổ nhìn về một hướng, Đông Phương Bất Bại thuận theo nhìn sang, chỉ thấy một nữ nhân xiêm y màu đỏ, váy lụa mỏng, tướng mạo vô cùng khả ái đang đứng ở đó, vành mắt đỏ bừng nhìn Dương Liên.

Khóe miệng Dương Liên hơi co rút một chút, lúng túng liếc nhìn Trương Dĩnh, sau đó lôi kéo Đông Phương Bất Bại muốn rời đi, “Đông Phương, chúng ta trở về đi!”

Đông Phương Bất Bại híp mắt một cái liếc nhìn nữ nhân đang đứng đằng xa, sau đó mím môi lập tức lôi kéo Dương Liên rời đi.

“Dương công tử…” Trương Dĩnh thấy Dương Liên muốn rời đi rốt cuộc cũng hô lớn một tiếng, chạy đến chắn trước mặt Dương Liên và Đông Phương Bất Bại.

“Trương cô nương…”

“Dương công tử, không phải phu nhân của công tử đang chờ công tử sao? Vậy người này là ai? Vừa rồi hai người…” Trương Dĩnh nhìn về phía Dương Liên, trong mắt tràn ngập kinh ngạc và tổn thương.


“Phu nhân? Phu nhân của Liên đệ ở đâu? Sao ta lại không biết?” Đông Phương Bất Bại cúi thấp đầu nhìn hai người đang lôi kéo nhau trước mặt, thanh âm lạnh nhạt hỏi.

Dương Liên sợ Đông Phương Bất Bại nổi giận liền không nhìn Trương Dĩnh nữa, vội vàng ôm lấy vai ái nhân, trêu chọc nói: “Đông Phương, phu nhân của ta tất nhiên là đang chờ ta ở khách ***.”

Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Liên, khóe miệng hơi không được tự nhiên mà nhếch lên, bất quá khi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt thì thần sắc lại vô cùng không tốt.

Trương Dĩnh nhìn thấy vẻ mặt đắm đuối của Dương Liên khi hướng về Đông Phương Bất Bại, có nhiều việc đột nhiên sáng tỏ, trước mắt giăng đầy hơi nước, mệt mỏi hỏi, “Dương công tử, công tử không có phu nhân, công tử…”

“Trương cô nương, ta có phu nhân hay không tựa hồ cũng không liên quan đến cô, thật ngại quá, chúng ta còn có việc, cáo từ.” Dương Liên cắt lời nàng, trên mặt không có chút biểu tình nào lôi kéo Đông Phương Bất Bại ly khai.

Trương Dĩnh kinh ngạc mở to miệng đứng yên tại chỗ, nước mắt thi nhau chảy xuống. Nàng vốn quay đầu muốn nói thêm gì đó, nhưng lại chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại, nhất thời sợ đến mức cứng người, mãi đến khi bóng dáng hai người nọ đều biến mất mới phát giác hô hấp của mình cư nhiên còn chưa thể phục hồi. Ánh mắt của người vừa nãy khi nhìn nàng có mang theo sát khí…

Dương Liên cùng Đông Phương Bất Bại trở lại khách *** liền nhìn thấy đám giáo chúng vẻ mặt tái nhợt đang đứng đó, khi thấy được hắn thì đồng thời thở phào một hơi, mà đợi đến khi nhìn sang Đông Phương Bất Bại thân thể lại không khống chế được mà run rẩy đứng nguyên tại chỗ.

“Giáo chủ…” Một người tiến lên đi tới trước mặt Đông Phương Bất Bại, run rẩy mở lời.

“Gọi bọn họ trở về đi!” Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng bỏ lại câu này rồi cùng Dương Liên lên lầu.

Đợi đến khi về phòng, sắc mặt của Đông Phương Bất Bại liền trở nên âm trầm ngồi trong phòng. Dương Liên nhìn thấy mâm cơm bị lật úp ngoài cửa liền biết Đông Phương Bất Bại còn chưa dùng cơm, vì vậy liền phân phó tùy tùng một tiếng, đến khi nhìn thấy sắc mặt của người kia thì sờ sờ mũi từ từ bước tới.

Dương Liên vừa ngồi xuống đã thấy Đông Phương Bất Bại nhìn mình, vội vàng lấy bao điểm tâm ra, “Ngươi vẫn chưa ăn cơm đi! Ăn trước một miếng điểm tâm dằn bụng nào.”

Thấy thần sắc lấy lòng của Dương Liên, mặt Đông Phương Bất Bại vẫn lạnh tanh cầm lấy khối điểm tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Vậy là Liên đệ đã dùng cơm rồi? “

Nhất thời trán của Dương Liên đổ mồ hôi ướt đẫm, vội vàng cầm lấy một miếng điểm tâm, “Không! Ta cũng chưa ăn.”

Thấy bộ dạng ăn điểm tâm lang thôn hổ yết của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại lại càng cảm thấy tức giận, hừ lạnh một tiếng liền buông điểm tâm xuống.

Nhìn thấy thần sắc tức giận của người nào đó, trong lòng Dương Liên càng cảm thấy thấp thỏm không yên, cuối cùng đành phải nuốt điểm tâm nghẹn trong cổ họng xuống bụng, tỏ vẻ đáng thương nói: “Được rồi, Đông Phương, ngươi đừng nóng giận, ta nói là được.” Nói xong liền bước đến muốn ôm lấy Đông Phương Bất Bại nhưng lại bị đẩy ra. Vì thế Dương Liên chỉ đành kể chuyện của mình và Trương Dĩnh ra.

“Anh hùng cứu mỹ nhân? Quả nhiên là lòng tham không đáy mà?” Sau khi Dương Liên nói xong chỉ thấy thần sắc Đông Phương Bất Bại càng tệ hơn nữa, y chỉ hừ lạnh phun ra một câu như vậy, nhất thời Dương Liên không khỏi kêu khổ trong lòng, chỉ có thể giơ ba ngón tay lên thề thốt.

“Đông Phương… Ngươi tin ta, không phải ta cố ý cứu nàng, lúc đó chỉ là muốn dùng hai người kia để thử võ công mà thôi, cứu nàng ta chỉ là thuận tiện. Lúc nãy ta cũng không muốn dùng cơm, nhưng cả nhà nàng đều bước ra mời mọc, ta cũng không tiện cự tuyệt, ngươi tin ta đi.” Dương Liên nói đến miệng khô lưỡi đắng, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại mím môi kiềm chế xúc động muốn cười, thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt vô cùng đáng thương của Dương Liên thì không thể nhịn được nữa mà bật cười ra tiếng.

Dương Liên mở to mắt nhìn bộ dạng tươi cười của Đông Phương Bất Bại, bất chợt hiểu ra vừa rồi là đối phương muốn trêu đùa mình, vậy mà mình còn vừa hứa hẹn vừa thề thốt, nhất thời cắn chặt răng ôm lấy Đông Phương Bất Bại đè nghiến lên giường, bàn tay sờ vào phần eo của y.

“Cho ngươi làm ta sợ, cho ngươi làm ta sợ.”

“Đừng… Liên đệ, ta sai rồi, đừng… Liên đệ, Liên đệ…” Thân thể bị đè ép, Đông Phương Bất Bại cười đến mức nước mắt cũng đã chảy ra, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ. Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cười đến mặt mũi đỏ bừng, Dương Liên cũng lộ ra nụ cười, dừng tay nhìn người bên dưới mình, một chút giận dỗi lúc nãy cũng đã tiêu tan hết trọi.

“Liên đệ…” Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Dương Liên, trong lòng Đông Phương Bất Bại không khỏi chua xót. Lúc nãy khi vẫn chưa tìm được người này, trong khoảnh khắc vậy mà y lại cảm giác được tuyệt vọng ngập trời. Tìm kiếm mấy canh giờ, cảm giác vừa vội vừa sợ này cư nhiên không hề thua kém ngày đó tranh đoạt ngôi vị giáo chủ, mà trong đầu chỉ cần nghĩ đến việc Dương Liên muốn rời khỏi mình liền cảm thấy đau đớn khó nhịn, y thật sự mong rằng cả đời cũng đừng rời xa người này lần nữa.

“Ngươi là Dương Liên cũng tốt, Dương Liên Đình cũng được, đời này kiếp này, chỉ cần Đông Phương Bất Bại ta còn sống, cả đời ngươi cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi ta.”

Thấy Đông Phương Bất Bại trầm mặc, Dương Liên đang định lên tiếng hỏi liền nghe được thanh âm quả quyết của đối phương, mà ánh mắt Đông Phương Bất Bại đang nhìn về phía hắn lại là vô cùng kiên định quyết tuyệt. Dương Liên giật mình, vươn tay vuốt ve gò má người kia, trên môi lộ nét tươi cười, cúi đầu ấn lên đôi môi ngọt ngào kia một nụ hôn rồi nhẹ giọng nói: “Cầu còn không được.”

Nghe được câu trả lời ưng ý, nhất thời đôi mắt Đông Phương Bất Bại sáng ngời mỉm cười tươi đẹp, đầu tựa vào trong lòng Dương Liên cảm nhận hơi ấm của đối phương.

Dương Liên nghe được tiếng cười của người trong lòng, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên một chút, bàn tay vuốt ve sau lưng Đông Phương Bất Bại khẽ véo, “Giáo chủ có hài lòng không?”

Đông Phương Bất Bại ho nhẹ một tiếng liếc mắt nhìn Dương Liên, sau đó đứng dậy đẩy người nọ ra. “Nếu như ta không hài lòng, ngươi còn có Trương cô nương, Lý cô nương chờ mà! Tội tình gì phải tới tìm ta.”

Dương Liên bật người đứng dậy, đến trước mặt Đông Phương Bất Bại khóa vai y lại, “Đông Phương…”

“Hừ…” Lại một tiếng hừ lạnh, Đông Phương Bất Bại vẫn chưa quên, y đi tìm Dương Liên mất mấy canh giờ, mà suốt khoảng thời gian đó, người này cư nhiên lại đang dùng cơm với người nhà nữ nhân kia.

Cho đến khi bên ngoài có tiếng tùy tùng báo lại cơm nước đã được chuẩn bị xong, Dương Liên mới vội vàng ra ngoài mang vào, sau khi đặt cơm lên bàn liền ngồi im theo dõi Đông Phương Bất Bại dùng bữa.

“Làm sao vậy?” Thấy trong lúc ăn cơm Đông Phương Bất Bại lại bất chợt cau mày, Dương Liên liền lên tiếng hỏi.

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt, thân thể giật giật có vẻ khó chịu, giọng nói hơi bất ổn: “Không có việc gì…”

“Ặc…” Dương Liên nhìn thấy động tác của Đông Phương Bất Bại nhất thời liền sáng tỏ, sáng sớm hôm nay hắn đã khiến nơi đó của Đông Phương Bất Bại bị thương, lại giằng co suốt một ngày như vậy, bây giờ nhất định là cơ thể đang vô cùng khó chịu.


Đợi Đông Phương Bất Bại dùng cơm xong, Dương Liên liền kéo người vào lòng, “Để ta xem phía dưới một chút.”

Đông Phương Bất Bại vừa nghe lời ám muội này, lỗ tai liền trở nên đỏ rực, ho nhẹ một tiếng liền nằm lì trên giường, Dương Liên lấy thuốc ra bôi cho ái nhân. Sau khi mọi việc xong xuôi, Dương Liên cất thuốc rồi quay về bên giường, Đông Phương Bất Bại lập tức ôm lấy cổ hắn kéo xuống, Dương Liên vẫn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã cắn một cái lên môi hắn.

“Đông Phương…” Dương Liên che môi, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Đông Phương Bất Bại, đầu lưỡi liếm nhẹ một chút liền phát hiện nơi vừa rồi bị Đông Phương Bất Bại cắn vẫn còn đang chảy máu.

Đông Phương Bất Bại nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn Dương Liên hừ lạnh một tiếng.

Dương Liên xoa xoa vết máu trên môi u oán sờ sờ mũi, sau đó liền đem chén đũa ra ngoài giao cho tiểu nhị, lúc hắn ra ngoài rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn mập mờ mang theo vài phần kinh ngạc của tiểu nhị và tùy tùng, nhất thời mặt cũng đỏ ửng, mím môi bước nhanh vào phòng.

Thấy Dương Liên đỏ mặt, nhất thời tâm tình của Đông Phương Bất Bại trở nên vô cùng tốt, lại vứt cho người kia một cái nhếch mép.

“Đông Phương, vậy thứ trong Thiếu Lâm tự phải làm thế nào?” Dương Liên bước tới ngồi lên giường, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi Đông Phương Bất Bại hỏi.

Đông Phương Bất Bại liền ngồi thẳng người dậy lên tiếng: “Đương nhiên là phải thu hồi lại.”

“Ừ…” Dương Liên gật đầu tán thành.

“Đông Phương huynh đệ, ngươi lại muốn rời đi…” Đồng Bách Hùng cau mày nhìn Đông Phương Bất Bại đang ngồi trước mặt mình, thỉnh thoảng còn dùng khóe mắt đánh giá Dương Liên ở phía sau. Đông Phương huynh đệ chỉ mới vừa đồng ý cùng bọn họ quay về Hắc Mộc Nhai, bây giờ lại bảo bọn họ về trước, lão luôn cảm thấy nhất định việc này có liên quan đến Dương Liên. Hôm qua lúc lão giúp Dương Liên giao cái bình gì đó cho Đông Phương huynh đệ, thiếu chút nữa đã bị Đông Phương huynh đệ đánh chết tại chỗ, thù này lão nhất định phải ghi nợ lên đầu tiểu tử thối Dương Liên kia.

Dương Liên nhận được ánh mắt cừu hận của Đồng Bách Hùng thì không khỏi co rút khóe miệng, quay mặt sang một bên trốn tránh. Hắn cũng không ngờ được việc hôm qua lại phát sinh như vậy, sớm biết rằng Đông Phương Bất Bại sẽ hiểu lầm hắn cũng sẽ không tìm Đồng Bách Hùng đi làm tốt thí.