Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 14

Ôm lấy vai Đông Phương Bất Bại, Dương Liên trực tiếp xoay người đối phương về phía mình, đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt của Đông Phương Bất Bại mới lộ ra biểu tình giận dỗi nhéo nhéo mũi của y. “Đang nói gì đó? Sao ta lại rời khỏi ngươi? Chẳng lẽ nguyên lai trong lòng ngươi vẫn nghĩ sẽ có một ngày ta sẽ rời đi sao? Ngươi rất muốn ta rời đi?”

“Làm sao có thể, ta chỉ mong có thể cùng Liên đệ bên nhau cả đời, sao lại hy vọng Liên đệ rời đi.” Trên mặt lộ ra thần sắc cấp thiết, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên vội vàng nói.

“Vậy ngươi nói những lời này làm gì, rõ ràng cho thấy trong lòng nghĩ tới. Ngay cả ý nghĩ phải rời khỏi ngươi ta cũng không có, hôm nay ngươi cư nhiên lại nghi ngờ ta vài lần.” Trên mặt lộ ra tức giận, Dương Liên nhìn Đông Phương Bất Bại cắn răng nói.

Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Dương Liên thì không khỏi tỏ ra áy náy: “Liên đệ, ngươi đừng nóng giận, không phải là ta muốn rời khỏi ngươi, chỉ là… trong lòng ta thật sự rất sợ… sợ một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy chán ghét ta, đến lúc đó liền muốn rời khỏi ta.”

“Sợ cái gì, nếu như thật sự có một ngày ta bỏ rơi ngươi, ngươi cứ một chưởng đánh chết ta là được.” Dương Liên nắm lấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại, dùng thần sắc quyết tuyệt nói.

“Không… ta, sẽ không tổn thường Liên đệ.” Trên mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra thần sắc thống khổ, lại hạ giọng nói: “Ta từng cho rằng, nếu như Liên đệ thực sự chán ghét ta, ta… tình nguyện để ngươi rời đi, sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

Bị giọng nói và biểu tình của Đông Phương Bất Bại ảnh hưởng, trong lòng Dương Liên cũng không khỏi cảm thấy đau đớn, vội vã ôm chặt đối phương thanh minh: “Sẽ không, ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta thích Đông Phương, ta còn muốn cả đời đều cùng ngươi trải qua, sao lại nghĩ đến việc rời đi?”

Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên không giấu được nhu tình, mặt trời đỏ rực lúc hoàng hôn giống như cũng muốn hòa tan hình ảnh của đôi tình nhân vào thiên địa vĩnh cửu.

Mỹ mãn tách khỏi làn môi của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên nhẹ giọng thì thầm bên tai đối phương: “Ta yêu ngươi, Đông Phương.”


Đợi đến khi hai người quay về khách *** thì Đông Phương Bất Bại đã rất đói bụng, Dương Liên xoay người phân phó một bàn cơm nước, lại đích thân giám sát Đông Phương Bất Bại ăn hết cả một chén cơm mới tỏ ra hài lòng. Lại uống thuốc rồi rửa mặt chải đầu, hai người cứ thể mỹ mãn ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến hôm sau, bọn họ liền gọi chưởng quầy trả phòng, thu thập hành lý, gọi xa phu, rồi khởi hành một lần nữa. Một đường nhanh nhanh chậm chậm, cuối cùng đến ngày thứ mười bọn họ cũng đã đến được thành trấn phụ cận Tung Sơn.

Vừa mới vào thành Dương Liên liền có thể cảm nhận được khí tức võ lâm, khắp nơi trên đường đều có người mang theo đủ loại binh khí, còn có các loại trang phục vừa nhìn đã biết là người trong giang hồ. Phóng mắt nhìn quanh một vòng, ngoại trừ những người bày hàng quán tựa hồ giống như bách tính bình thường, những người khác đều không ít thì nhiều sẽ có liên quan đến võ lâm. Chỉ như vậy liền hiểu được lần đại hội này của Ngũ Nhạc phái có lực hiệu triệu đến thế nào, có thể hấp dẫn nhiều người đến như vậy. Nếu như đại hội này thành công mà nói, nhất định sẽ gia tăng không ít địch nhân cho Nhật Nguyệt thần giáo .

Hai người đi qua bốn năm nhà khách *** rốt cục cũng tìm được một nơi dừng chân ở khu vực ngoại ô, rất nhiều khách *** trong thành đã bị người đặt trước từ một tháng trước, hiện tại cũng chỉ có những nơi ở ngoại ô là còn phòng trống mà thôi.

Dương Liên và Đông Phương Bất Bại đặt một gian phòng hảo hạng, lại để cho xa phu tự mình tìm nơi nghỉ ngơi, rồi mới thanh nhàn tắm rửa thư giãn.

“Không nghĩ tới lại nhiều người như vậy?” Sau khi lau tóc cho Đông Phương Bất Bại, Dương Liên ngồi vào bàn rót một chén trà tỏ ý muốn tán gẫu.

Đông Phương Bất Bại sờ sờ ấm trà cảm thấy hơi lanh, vì thế nhẹ nhàng đoạt lại cái chén trong tay Dương Liên đổ vào trong ấm, bàn tay đặt lên ấm đất khẽ vận công, chỉ chốc lát sau miệng ấm liền bốc lên khói trắng, lúc này Đông Phương Bất Bại mới hài lòng rót một chén trà đưa cho Dương Liên.

Dương Liên sờ sờ cái chén, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút, sau đó vui vẻ nhấp một ngụm

“Ừ, xem ra lần đại hội này của Ngũ Nhạc phái có sức hiệu triệu rất lớn.” Đông Phương Bất Bại cũng tự rót cho mình một chén nước rồi tiếp lời.

“Nhiều người trong võ lâm như vậy, xem ra cái đại hội này cũng rất được coi trọng, phỏng chừng chúng ta muốn ngăn cản cũng không quá dễ dàng đi!” Dương Liên nhíu mày nói.

“Sao lại không được, nếu như muốn ngăn cản không cần phải tốn nhiều tâm sức, chỉ cần giết hết chưởng môn của Ngũ Nhạc phái là được, ta xem bọn hắn chọn như thế nào.” Đông Phương Bất Bại nhấp ngụm nước trà chậm rãi nói.

Dương Liên thiếu chút nữa phun luôn ngụm nước trà trong miệng, hơn nửa ngày cũng không biết nói gì, phỏng chừng cũng chỉ có Đông Phương Bất Bại là có thể nói ra lời như vậy, Dương Liên yên lặng nghĩ trong lòng.

“Liên đệ đừng lo lắng, đêm nay ta liền đi giết những người kia là xong.” Đông Phương Bất Bại nắm tay Dương Liên lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Không được, tuy rằng những võ công của người kia có thể thật sự không bằng ngươi, thế nhưng lỡ như bọn họ liên thủ thì sao. Hơn nữa hiện nay bên ngoài có nhiều người như vậy, phỏng chừng Phương Chứng đại sư mà ngươi nói rất lợi hại cũng tới, lúc này đi giết mấy tên chưởng môn kia khiến thân phận bại lộ không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?” Dương Liên lắc đầu vội vàng nói.

Nghe được bốn chữ đưa dê vào miệng cọp cuối cùng, vùng quanh lông mày của Đông Phương Bất Bại không tự chủ được cau lại.”Liên đệ cho rằng ta là dê, bọn họ là hổ?” Vừa nói đến đây nụ cười trên mặt Đông Phương Bất Bại liền biến mất, mắt khẽ híp lại, thanh âm cũng hơi đề cao.

Dương Liên bị biểu tình và giọng nói của Đông Phương Bất Bại khiến cho ngây ra một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng được đây là bị câu nói của hắn chọc giận, không khỏi bật cười. Không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại trước giờ vẫn luôn rộng lượng trước mặt hắn lại rất lưu ý trên phương diện võ công, cho dù là mình thì Đông Phương cũng không chấp nhận có chút nghi ngờ nào với võ công của y.

Trên mặt lộ ra nụ cười áy náy, Dương Liên ôm lấy bả vai Đông Phương Bất Bại, phát giác y không tựa vào lòng mình giống như bình thường mà vẫn ngồi đoan chính, không khỏi âm thầm kinh hãi trong lòng, tự nhắc sau này ngàn vạn lần mình không được tỏ ra nghi ngờ võ công của đối phương, nếu không ái nhân sẽ tức giận!

“Lời đó của ta không phải chỉ là ví dụ thôi sao? Sao Đông Phương có thể là dê được? Đương nhiên cho dù ngươi là dê thì bọn họ cũng sẽ là cỏ dại trong miệng ngươi mà thôi.” Khi nói đến câu cuối cùng, biểu tình trên mặt của Dương Liên liền trở nên đặc biệt nghiêm túc, vẻ mặt kiên định đến mức khiến Đông Phương Bất Bại không khỏi buồn cười.

Y hừ nhẹ một tiếng, sau đó cũng không tức giận nữa, thân thể không tiếp tục cứng rắn mà là mềm mại tựa lên người Dương Liên.

Thấy Đông Phương Bất Bại đã nguôi giận, Dương Liên mới tiếp tục nói: “Ta đây không phải là lo lắng cho ngươi sao? Tuy nói võ công của ngươi đệ nhất thiên hạ, thế nhưng thấy ngươi và người khác tranh đấu trong lòng ta vẫn sẽ lo lắng. Nếu như ngươi không cẩn thận, ta đang nói là không cẩn thận bị một chút thương tích, nhất định ta sẽ đau lòng. Vì vậy, tốt nhất chúng ta vẫn nên tìm một biện pháp có thể phá hoại lần đại hội này, không cần khiến ngươi phí quá nhiều sức lực, ngươi nói có được không? “

Nghe Dương Liên nói như vậy Đông Phương Bất Bại mới chịu gật đầu, trong mắt cũng lộ ra ý cười. “Được, ta đều nghe Liên đệ. “

“Thật ngoan…” Mỉm cười khen ngợi một câu, Dương Liên thấy gương mặt Đông Phương Bất Bại ửng đỏ, bởi vì bị hắn tán thưởng như trẻ con nên trừng mắt nhìn qua, Dương Liên nhất thời giật mình, vươn người qua hôn lên môi y.

Quả thực giống như Đông Phương Bất Bại nói, hai người bọn họ đã đến nơi khoảng ba ngày rồi mà đại hội vẫn chưa được cử hành, thế nhưng nhìn phố xá tràn ngập người trong giang hồ, dường như dân chúng ở đây cũng bắt đầu quen dần.

Khách *** Dương Liên chọn lần này là một nhà khá rộng rãi, sau khi hắn và Đông Phương Bất Bại chọn được chỗ ngồi lý tưởng trong đại sảnh thì lúc dùng cơm Dương Liên vẫn ngồi ở bên người ái nhân, nhỏ giọng phân tích những cá nhân có vẻ khả nghi xung quanh, sau đó để Đông Phương Bất Bại đi nghe trộm câu chuyện của họ. Mà mỗi lần Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Dương Liên đều nhếch khóe miệng, vui vẻ nghe lén chuyện của người ta giùm y.

Buổi tối sau khi quay về phòng, Dương Liên gần như không kịp chờ đợi mà lôi kéo Đông Phương Bất Bại hỏi thăm tin tức ban ngày thám thính được.

“Ngày hôm nay dường như đa số những người thảo luận về đại hội đều ủng hộ Thiên Môn đạo nhân của phái Thái Sơn, tiếp theo là Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, trái lại những người ủng hộ Tả Lãnh Thiền hình như ít đi nhiều.”

“Thiên Môn đạo nhân phái Thái Sơn? Ta nghe nói người này ghét ác như thù, tính tình rất cương liệt, hành sự cũng quang minh lỗi lạc. Có nhiều người ủng hộ lão cũng đúng.” Dương Liên gật đầu trầm tư nói, bất quá trong lòng là đang nỗ lực nhớ lại những chi tiết được ghi lại trong sách, tựa hồ trong đại hội lần này Thiên Môn đạo nhân rơi vào tính toán của Tả Lãnh Thiền mà mất mạng, vì thế uy hiếp không lớn.


“Ừ, võ công của Thiên Môn đạo nhân cũng không tệ, ta nhớ khi còn hành tẩu giang hồ cũng từng nghe đến danh hiệu của lão, võ công cũng có thể liệt vào mười cao thủ hàng đầu võ lâm hiện nay.”

“Lợi hại như vậy!” Trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Dương Liên chưa từng nghĩ rằng người mà mình không quá coi trọng này lại có võ công lợi hại như vậy.

“Ừ, Liên đệ không thể coi thường người này, Thiên Môn đạo nhân tính tình ương ngạnh, hành xử nóng nảy, nhất là rất thống hận người trong ma giáo, thường thường chỉ cần biết là người của giáo ta liền giết chết hỏi sau.”

“Ặc, nóng nảy như vậy.” Dương Liên sợ hãi than một tiếng rồi có chút không biết nói gì, xem ra Thiên Môn đạo nhân này mới là nhân vật có thể đại biểu cho chính đạo.” Còn những vị chưởng môn khác của Ngũ Nhạc thì sao?”

“Hành Sơn phái là Mạc Đại, người này hẳn không có tâm tranh đoạt, đấu trường lần này ngoại trừ Thái Sơn thì còn có Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, Tung Sơn Tả Lãnh Thiền, có thể thêm vào phái Hằng Sơn. Bất quá lần trước Liên đệ từng nói, cái tên Lệnh Hồ Xung kia đã là chưởng môn Hằng Sơn?”

“Ừ, Lệnh Hồ Xung thật sự là chưởng môn Hằng Sơn, lần đại hội này có sư phụ của hắn là Nhạc Bất Quần, vì thế khả năng Lệnh Hồ Xung tham gia tranh đoạt cũng không lớn. Như vậy điểm qua một vòng, minh chủ nên là một trong ba người Thiên Môn đạo nhân, Nhạc Bất Quần và Tả Lãnh Thiền.” Tuy rằng trong lòng rõ ràng người đạt được cái ghế minh chủ là Tả Lãnh Thiền, thế nhưng cuối cùng hắn cũng bị Nhạc Bất Quần chọc mù hai mắt, thắng lợi sau cùng sẽ rơi về tay họ Nhạc. Bất quá Dương Liên vẫn tận tâm phân tích từng bước.

“Ừ, Liên đệ nói rất đúng.” Đối với phân tích của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại nghe xong không khỏi gật đầu tán dương.

Dương Liên ho khan một cái, hắn cảm thấy hơi bị ngượng ngùng bởi sự tán dương của Đông Phương Bất Bại… Dù sao mấy chuyện này hắn thật sự biết trước không ít. “Ngươi nói hiện tại phần đông đang ủng hộ Thiên Môn đạo nhân và Nhạc Bất Quần”

“Ừ, khoảng mười ngày trước còn có rất nhiều người ủng hộ Tả Lãnh Thiền, không biết tại sau đến hôm nay lại từ từ giảm bớt.” Lúc nói ra việc này, Đông Phương Bất Bại cũng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.