Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 43-1

Lúc này, kia Sử Đăng Đạt thân mình nhoáng lên một cái, cướp ngăn ở kim bồn phía trước, tay phải giơ lên cao cờ ngũ sắc, nói: “Lưu sư thúc, sư phụ ta thiên đinh vạn chúc 1, vụ thỉnh sư thúc tạm hoãn chậu vàng rửa tay. Sư phụ ta nói, Ngũ Nhạc kiếm phái, đồng khí liên chi, mọi người với nhau đều là tình huynh đệ. Sư phụ ta truyền này cờ này, cũng là đã vì tình hình chung của Ngũ Nhạc kiếm phái, cũng là vì duy hộ trong chốn võ lâm chính nghĩa, đồng thời cũng là vì tốt cho Lưu sư thúc.”

Lưu Chính Phong bị hành động của Sử Đăng làm cho tức giận không nhẹ, hai người cách cái kim bồn tranh cãi vài câu. Sau lại, lại có vài vị giang hồ tiền bối đi ra khuyên nhủ, cũng hy vọng Lưu Chính Phong có thể tạm hoãn chậu vàng rửa tay, bớt đi một chuyện, trước hết nghe nghe tả Minh Chủ đến tột cùng có chuyện gì. Lưu Chính Phong dùng mọi cách nhưng vẫn rơi vào đường cùng, mới nói: “Ngay cả như vậy, việc tại hạ chậu vàng rửa tay, buổi trưa ngày mai tiến hành thêm một lần nữa. Thỉnh các vị bằng hữu ai cũng không phải đi, ở lại Hành Sơn nấn ná nhiều thêm một ngày.” Lời tuy nhiên nói như vậy, Lưu Chính Phong trên mặt cũng không có dư thừa biểu tình, chính là trong mắt lộ ra lo âu trong phút chốc.

Đông Phương Bất Bại thấy tình cảnh này diễn ra, liền đối với Hoa Mãn Lâu thấp giọng nói: “Lưu Chính Phong hình như có ẩn tình gì đó, không biết những người đó đến tột cùng là muốn làm gì?”

Hoa Mãn Lâu nghĩ nghĩ, liền thấp giọng hỏi nói: “Ngươi có thể có gặp gia gia 2 của Phi Yên?”

Đông Phương Bất Bại lắc đầu, có chút do dự nói: “Chỉ chưa thấy. Bất quá Khúc nha đầu đã cầm lệnh bài của ta, nên biết ta ở đi?”

Hoa Mãn Lâu thấp giọng nói: “Ta lúc trước nghe được những người đó có nói muốn đem nơi này vây khốn, tuy rằng không biết bọn họ muốn làm cái gì, nhưng cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, vừa muốn nói gì thời điểm, trong sảnh lại đột nhiên lại có biến cố.


Hậu đường không biết từ bao giờ đột nhiên phát ra thanh âm của Khúc Phi Yên, chỉ nghe nàng cao giọng nói: “Uy, ngươi đây là muốn làm chuyện gì? Ta thích cùng ngoạn một chỗ với ai, ngươi quản được sao?” Đừng nói quần hùng ngẩn ra, Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu cũng có chút kinh ngạc, Khúc Phi Yên như thế nào lại ở đây? Nàng không phải là hẹn với thiên kim của Lưu phủ sao?

Lúc này, lại nghe thấy thanh âm của một nam tử nói: “Ngươi ngồi im lặng cho ta, không được nói lung tung lộn xộn, khi đến lúc ta tự nhiên sẽ thả ngươi đi.”

Khúc Phi Yên nói: “Di, này thật kỳ quặc, đây là nhà của ngươi sao? Ta thích cùng tỷ tỷ Lưu gia đến sau vườn đi tróc con bướm, tại sao lại ngươi ngăn cản không cho đi?”

Người nọ nói: “Được rồi! Ngươi muốn đi, tốt lắm tự mình đi được rồi, thỉnh Lưu cô nương ở lại trong này thêm lát nữa.”

Khúc Phi Yên còn nói: “Lưu tỷ tỷ nói nhìn thấy ngươi liền chán ghét, ngươi mau đi xa xa cho ta. Lưu tỷ tỷ lại không nhận biết ngươi, ai muốn ngươi ở trong này quấn lấy không tha.”

Lại nghe đến một thanh âm của nữ tử khác nói: “Muội muội, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến hắn.”

Nam tử kia nói: “Lưu cô nương, mời ngươi ở lại trong này đợi một lát.”

Giờ phút này, mặc cho ai cũng không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Lưu Chính Phong sắc mặt lại xanh mét, người nào lớn mật cuồng đồ đến nhà hắn giương oai, cư nhiên dám hướng Tinh nhi của hắn vô lễ?

Không chờ Lưu Chính Phong nói, đệ tử Lưu phủ có người đã đuổi tới hậu đường, chỉ thấy Lưu phủ tiểu thư Lưu Tinh cùng Khúc Phi Yên tay nắm tay, đứng ở bên trong sân, một nam tử trẻ tuổi vận hoàng sam dơ hai tay ra, ngăn cản nàng đường đi của hai nàng.


Lưu phủ đệ tử vừa nhìn thấy trang phục của người nọ, liền nhận ra là đây là để tử của Tung Sơn phái, trong lòng không khỏi sinh khi, ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: “Vị sư huynh này có phải hay không là môn hạ của Tung Sơn phái? Sao không đến sảnh ngồi tọa?”

Lại nghe người nọ ngạo nghễ nói: “Không cần. Phụng Minh Chủ hiệu lệnh, giữ lại tất cả người nhà họ Lưu, không được để chạy mất một người.” Mấy câu nói đó thanh âm cũng không thật vang, nhưng lại phi thường ngạo mạn, quần hùng ở đại sảnh nghe thấy, mặt mỗi người đều trở nên biến sắc.

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tung Sơn phái này cũng đủ ngông cuồng.”

Hoa Mãn Lâu trầm tĩnh trước biểu tình mặt hướng trong phòng, ngưng thần nghe chung quanh tiếng vang, dự cảm bất hảo tự hắn trong lòng dâng lên. Tung Sơn phái này tới chỉ sợ mục không có đơn giản như vậy.

Mà lúc này, Lưu Chính Phong giận dữ, hướng Sử Đăng Đạt nói: “Đây là từ ai nói?”

Sử Đăng Đạt kiêu căng cười, nói: “Vạn sư đệ, xuất hiện thì cũng nên nói chuyện cẩn thận một chút. Lưu sư thúc đã đáp ứng không rửa tay chậu vàng.”

Hán tử ở hậu đường kia đáp: “Ân! Vậy không thể tốt hơn.” Nói xong theo đường vòng quanh mà đi ra, hướng Lưu Chính Phong liền quỳ xuống khom người, nói: “Môn hạ đệ tử Tung Sơn Vạn Đại Bình, tham kiến Lưu sư thúc.”

Lưu Chính thân mình hơi hơi phát run trong không khí, cao giọng nói: “Tung Sơn phái tới bao nhiêu đệ tử, mọi người đồng loạt hiện thân đi!”


Hắn một lời nói ra, bỗng nghe thấy trên nóc nhà, ngoài cửa lớn, trong góc, giữa hậu viện, chung quanh, hơn mười người cùng lên tiếng đáp: “Ân, đệ tử Tung Sơn phái tham kiến Lưu sư thúc.”

Này thanh âm của mấy chục người đồng thời đồng thời vang lên, âm thanh vang dội, lại là xuất kỳ bất ý 3, quần hùng đều lắp bắp kinh hãi. Đông Phương Bất Bại có chút kinh ngạc, không biết cái gọi là danh môn chính phái này nọ lại đang muốn làm cái quỷ gì.

Chỉ thấy trên nóc nhà đứng mười người, cùng mặc một màu hoàng sam. Mà mọi người trong đại sảnh lại là mọi người mặc các loại trang phục khác nhau, hiển nhiên là đã sớm trà trộn tiến vào, âm thầm giám thị Lưu Chính Phong trước, thậm chí liền ngay cả Đông Phương Bất Bại ngồi ở một bàn kia, đều có người của Tung Sơn phái giám sát.

Hơn một ngàn người ở bên trong, thế nhưng không có ai phát giác có điều gì không ổn. Định Dật sư thái là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Này…… Đây là ý tứ gì? Rất bắt nạt người!”

Sử Đăng Đạt đạm thanh nói: “Định dật sư bá thứ tội. Sư phụ ta truyền xuống hiệu lệnh, nói dù có chuyện gì cũng phải khuyên can Lưu sư thúc, không thể làm cho hắn chậu vàng rửa tay, nhưng Lưu sư thúc lại không nghe theo hiệu lệnh, bởi vậy vãn bối đành đắc tội.”

Lúc này, phía sau hậu đường lại đi ra thêm mười mấy người, cũng chính là Lưu Chính Phong phu nhân cùng hai ấu tử và bảy đệ tử của Lưu Chính Phong, mỗi một nhân thân sau đều có một gã Tung Sơn đệ tử, phía sau mỗi một người đều có một gã Tung Sơn đệ tử tay cầm đao kiếm đi kèm.

Lưu Chính Phong hai mắt mở lớn nhìn, như thế này không khỏi khinh người quá đáng! Chỉ nghe hắn gào lên: “Các vị bằng hữu, cũng không phải là Lưu mỗ khư khư cố chấp, hôm nay tả sư huynh thế nhưng lại uy hiếp Lưu mỗ, Lưu mỗ nếu vì uy quyền mà chịu khuất phục, thì làm gì còn có mặt mũi mà đứng ở trong trời đất này? Tả sư huynh không cho phép Lưu mỗ chậu vàng rửa tay, Lưu mỗ đầu có thể mất nhưng chí không thể khuất.” Nói xong liền tiến lên từng bước, tay liền hướng kim bồn mà tới.

Sử Đăng Đạt thấy thế tự nhiên tay nâng lệnh kỳ ngăn cản, chỉ tiếc là mấy thức võ công của hắn không thể nào đánh lại được đối thủ Lưu Chính Phong, lúc hắn lâm vào thế hạ phong, có người ở Tung Sơn phái cao giọng quát: “ Lưu sư thúc ngươi không được rửa tay, ta sẽ giết con của ngươi”.

Lưu Chính Phong quay đầu lại, liếc nhìn con một cái rồi lạnh lùng nói: “Thiên hạ anh hùng cũng chính là lúc này, ngươi dám can đảm đụng đến con ta dù chỉ là một cọng lông tơ, mười mấy tên đệ tử Tung Sơn các ngươi đều là thân tan, thịt nát”.


Lưu Chính không khí thế bất phàm khiến cho đám đệ tử Tung Sơn sợ hãi, nhất thời không biết phải làm như thế nào để ứng phó. Hôm nay, trước quần hùng thiên hạ nếu như thực sự như lời Lưu Chính Phong nói thì chỉ sợ sẽ là làm cho quần hùng phẫn nộ.

Đông Phương Bất Bại trước mắt thấy một màn này, liền ghé vào tai Hoa Mãn Lâu nói: “Này Lưu Chính Phong thật ra là một nhân vật có võ công và trí tuệ rất cao minh.”

Hoa Mãn Lâu lại không giống như Đông Phương Bất Bại dùng một loại tâm tình như là đang xem diễn kịch đối với việc này. Hoa Mãn Lâu không thích cái loại tranh đấu như vậy, huống hồ đám đệ tử Tung Sơn kia tự xưng là danh môn chính phái, lại làm ra hành động bắt vợ con của ngươi ta ra mà làm con tin để uy hiếp, việc này khiến Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy thực sự không thoải mái.

Hoa Mãn Lâu không có gì biểu tình gì, tuy nhiên thần sắc của hắn cũng không được tốt, Đông Phương Bất Bại xem ở trong mắt, cũng biết tính khí của Hoa Mãn Lâu cũng không nói nữa, chỉ im lặng nhìn chuyện đang phát sinh ở trước mặt. Y không thêm để ý đến chuyện tranh đấu này nọ ở trên giang hồ, đánh đánh, giết giết, đối với người giang hồ mà nói đã sớm trở lên như cơm bữa. Hoa Mãn Lâu chính là cái người có tấm lòng thiện lương, lại cố tình không quen được. Đông Phương Bất Bại đối với sự tình này cũng không tránh khỏi khẽ nhíu mày.

Đúng lúc này, Hoa Mãn Lâu đột nhiên quay đầu, mặt hướng đến một phương hướng khác, nguyên lai đúng là có người từ hướng đó đi tới phía bọn họ. Đông Phương Bất Bại cũng theo đó mà quay đầu nhìn lại, thân thể cũng không tránh khỏi cứng nhắc.

Hoa Mãn Lâu nhận thấy Đông Phương có chút không đúng liền dùng tay của mình nắm chặt lấy tay của Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại không đáp, bởi vì người đang hướng phía bọn họ đi tới chính là ông nội của Khúc Phi Yên, Khúc Dương, mà hiển nhiên, trong mắt Khúc Dương lúc này đều là hình ảnh của Đông Phương Bất Bại một thân phục trang màu đỏ của nữ tử, trên khuân mặt nghiêm nghị cũng chứa đầy sự kinh ngạc không thể tin nổi.

__________________________

Thiên đinh vạn chúc: Dặn đi dặn lại.


Gia gia: ông nội

Xuất kỳ bất ý: Hành động khi người khác không đề phòng