Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 31: Lệnh Hồ Xung lên Hắc Mộc Nhai

“Nhậm Ngã Hành, ngày đầu năm mới ngươi không cùng Doanh Doanh hảo hảo ăn tết, lại chạy đến chỗ này của ta làm cái gì?” Đông Phương Bất Bại cũng không thèm giả vờ nể mặt Nhậm Ngã hành.

Nhậm Ngã Hành không để ý đến Đông Phương Bất Bại, mà nhìn chằm chằm Đan Vô Ngân hỏi, “Ngươi hôm trước là muốn nói Doanh Doanh thích tiểu thử thối Lệnh Hồ Xung kia?”

Đan Vô Ngân nghĩ Nhậm Ngã Hành thực sự có chút mạc danh kỳ diệu, “Đúng nha, ngươi không phải là không để ý sao? Làm sao bây giờ lại chạy tới hỏi ta?” Đan Vô Ngân nhớ lúc đó Nhậm Ngã Hành còn châm chọc hắn nữa mà.

Gương mặt Nhậm Ngã Hành đỏ bừng, “Ta làm sao biết Doanh Doanh nhà ta còn nhỏ vậy đã… Ta vừa ra ngoài mới nghe được Doanh Doanh nói với Khúc Phi Yên nàng thích nhất là Lệnh Hồ Xung!”. Lại giận dữ thở hắt ra mộ cái, ” Đúng rồi, nhất định là thiểu tử thối Lệnh Hồ Xung kia câu dẫn Doanh Doanh nhà ta!”

Nhậm Ngã Hành vừa nghĩ tới nữ nhi bảo bối của mình còn chưa kịp ở chung bao lâu đã bị người khác đoạt đi, trong lòng vô cùng phiền muộn nha!

Đan Vô Ngân liếc mắt, “Ngươi không phải nói ngươi thấy gã Lệnh Hồ Xung kia rất tốt sao? Thế nào bâu giờ đã là tiểu tử thối rồi?” Hắn vẫn nhớ thù cũ nha!

Nhậm Ngã Hành không dự định cãi nhau với Đan Vô Ngân, chỉ là phất tay nói, “Hiện tại không cần cùng ta nói lời nặng nhẹ, ngươi mau nói cho ta biết bây giờ nên làm thế nào!” Nhậm Ngã Hành kỳ thực cũng rất mâu thuẫn, đã nhiều năm như vậy không chiếu cố tốt Nhậm Doanh Doanh trong lòng của hắn rất là hổ thẹn, trước giờ hắn vẫn không đành lòng làm trái ý nguyện của Doanh Doanh, thế nhưng lúc này…

Đan Vô Ngân rất thông cảm với cảm xúc của Nhậm Ngã Hành nên cũng không tiếp tục kích thích hắn, đành nhẹ nhàng an ủi, “Không nên quá lo lắng làm gì, dù sao Doanh Doanh vẫn luôn ở trên Hắc Mộc Nhai, cho dù Lệnh Hồ Xung có bản lãnh thông thiên đi chăng nữa cũng không đến đây được, lại qua một đoạn thời gian nói không chừng Doanh Doanh sẽ quên mất gã.”

Nhậm Ngã Hành cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là gật đầu, “Chỉ mong như thế.”

Sự thực chứng minh, lão thiên gia vẫn là đứng ở trận doanh đối lập với Nhậm Ngã Hành.

Mùng bốn đầu năm, có một vị khách không mời đến bái phỏng Hắc Mộc Nhai.


“Lệnh Hồ ca ca, sao ngươi lại tới đây?” Nhậm Doanh Doanh đang từ trong tiểu viện của mình đi đên chỗ của Nhậm Ngã Hành chợt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, Doanh Doanh rất là vui vẻ kêu lên.

Gã thiếu niên đi theo sau giáo chúng ở đằng xa kinh ngạc xoay người lại, “Doanh Doanh?” Nguyên lai thiếu niên đó chính là Lệnh Hồ Xung.

Doanh Doanh ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Lệnh Hồ Xung, “Lệnh Hồ ca ca, ngươi làm sao lại lên Hắc Mộc Nhai?” Doanh Doanh vừa vui vẻ lại có chút nghi hoặc.

Lệnh Hồ Xung đáp, “Ta phụng lệnh sư phụ cũng chính là minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái đến tặng lễ cho Đông Phương giáo chủ, ngươi là người của tà… à không, Nhật Nguyệt thần giáo?” Lệnh Hồ Xung có chút chần chờ hỏi.

Nhậm Doanh Doanh bất giác dừng lại, khi nàng và phụ thân đến Hoa Sơn bái phỏng Thanh Dương gia gia cũng không nói cho Lệnh Hồ Xung thân phận của bọn họ, hiện tại…

Nhậm Doanh Doanh nghĩ đưa đầu cũng một đao, rụt đầu cũng là một đao, khẽ cắn môi định thẳng thắn nói ra thân phận, thế nhưng vị giáo chúng dẫn đường cho Lệnh Hồ Xung lại là một Hương chủ từng gặp qua Nhậm Doanh Doanh nên biết thân phận của nàng, “Thuộc hạ Quý Nhân bái kiến Thánh cô, Thánh cô kim an!”

Sắc mặt Lệnh Hồ Xung trắng nhợt, “Ngươi, thật là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo?”

Nhậm Doanh Doanh thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Xung không đúng thì đã biết chuyện này đối với hắn là một đã kích rất lớn, lặng lẽ gật đầu không nói lời nào.

“Ngươi vì sao không nói cho ta biết?” Bây giờ Lệnh Hồ Xung vẫn còn niên thiếu, tuy rằng gã cũng không quá chú ý đến những thứ linh tinh danh nghĩa như chính tà hỗn độn, thế nhưng khi bất ngờ nghe được Nhậm Doanh Doanh đã từng cùng mình kết giao lại là người của tà giáo, hơn nữa địa vị còn rất cao quý, khiến hắn không khỏi có chút bị chấn trụ, ngơ ngác không biết phải nói gì.

Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung như vậy, liền hiểu được suy nghĩ của gã, bàn tay giấu trong ống tay áo dài tha thướt gắt gao nắm chặt, trong lòng nàng không ngừng tự nhủ

Cố nén sự chua xót khổ sở trong lòng, Nhậm Doanh Doanh miễn cưỡng thả lỏng nét mặt, hướng Lệnh Hồ Xung mỉm cười, “Lệnh Hồ ca ca, ngươi không phải muốn đi gặp Đông Phương thúc thúc sao? Nhanh lên một chút đi thôi, đừng làm để Đông Phương thúc thúc chờ đợi sốt ruột, Doanh Doanh xin phép đi trước. Quý Hương chủ, ngươi mau dẫn Lệnh Hồ Xung ca ca đi thôi.” Sau đó nàng chọn con đường ngược hướng với phòng nghị sự tuyệt trần rời đi, không hề quay đầu lại.

Lệnh Hồ Xung thấy nét mặt của Nhậm Doanh Doanh gần như sắp khóc liền vươn tay ra muốn giữ nàng lại, nhưng chung quy vẫn không hề lên tiếng.

Quý Nhân là một người thông minh, biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, bởi vậy liền tuyệt đối xem như mình không thấy được những hành động của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, mỉm cười, “Lệnh Hồ thiếu hiệp, giáo chủ và phu nhân đang đợi ở phòng nghị sự, xin mời!”


Lệnh Hồ Xung tuy rằng rất lo lắng cho Nhậm Doanh Doanh, thế nhưng nghĩ đến trên người mình còn mang trọng trách, mà Nhậm Doanh Doanh lại đang ở trong nhà của nàng nên đành đè nén lo lắng, đối với Quý Nhân khẽ gật đầu rồi tiếp tục theo sau hắn đến phòng nghị sự.

Mà trong lòng Nhậm Doanh Doanh chịu đựng chua xót khổ sở, chạy tới tiểu viện của Nhậm Ngã Hành lại đụng phải Nhậm Ngã Hành đang luyện công trong sân.

Nhậm Ngã Hành vừa quay lại đã nhìn thấy khuê nữ bảo bối của mình vẻ mặt ủy khuất chạy vào, nét mặt giống như muốn khóc. Hắn nhanh chóng thu hồi kiếm rồi đi đến trước mặt của Nhậm Doanh Doanh, “Doanh Doanh, làm sao vậy? Bị khi dễ sao? Kẻ nào dám? Cha sẽ đi tìm hắn tính sổ!” Giống như chỉ cần Nhậm Doanh Doanh vừa mở kim khẩu, Nhậm Ngã Hành hắn sẽ đi lấy mạng người ta.

Nhậm Doanh Doanh thấy phụ thân quan tâm mình như thế, nước mắt cố nén nãy giờ lại không kềm được rơi xuống, “Cha ~~.”

Nhậm Ngã Hành bị nữ nhi hô một tiếng như thế tim cũng mềm đi, nhanh chóng ngồi xuống đối mặt với Doanh Doanh, cầm lấy khăn mặt trong tay nàng giúp nàng lau nước mắt, “Nữ nhi ngoan, rốt cuộc là làm sao vậy? Nói cho phụ thân biết có được hay không?”

Nhậm Doanh Doanh khẽ khàng nức nở, “Cha, Lệnh Hồ ca ca tới, hắn biết thân phận của ta rồi. Ô ô, hắn liệu có thể sẽ ghét ta không?” Doanh Doanh càng nghĩ càng thương tâm.

Nhậm Ngã Hành sửng sốt, hai ngày trước hắn đã cùng tiểu tử Đan Vô Ngân thương lượng xong, quyết định khoảng thời gian gần đây sẽ không để Doanh Doanh rời khỏi Hắc Mộc Nhai cách ly nàng và Lệnh Hồ Xung, vậy cái tên tiểu tử thối họ Lệnh Hồ kia tự dưng lại chạy lên Hắc Mộc Nhai làm gì?

Nhậm Ngã Hành tuy rằng nghi hoặc, nhưng nhìn thấy nữ nhi của mình ở đây khóc đến lê hoa đãi vũ* thì cũng không suy nghĩ được nhiều, vội vàng an ủi Nhậm Doanh Doanh, “Sẽ không, nữ nhi của ta người gặp người thích, làm sao có kẻ có thể ghét ngươi, nhất định là tiểu tử ngốc Lệnh Hồ Xung kia nhìn thấy ngươi liền cao hứng đến mức không kịp phản ứng đó thôi, ngươi ngoan ngoãn ngừng khóc phụ thân sẽ đến tìm hắn hỏi cho rõ có được không?”

Nhậm Doanh Doanh lau khô nước mắt, bán tín bán nghi, “Thật sao?” Nhậm Doanh Doanh vừa nghe phụ thân nói như vậy thì trong lòng lại dấy lên hy vọng, nàng thực sự rất thích Lệnh Hồ ca ca!

Nhậm Ngã Hành vốn là thuận miệng dỗ dành Nhậm Doanh Doanh, nhưng thấy nữ nhi của mình nghiêm túc như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là gật đầu, “Phụ thân nói ngươi không tin sao? Ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng chờ, phụ thân đi một chút sẽ trở lại!”

Nhậm Ngã Hành gọi nha hoàn hầu hạ trong viện dặn dò nàng chiếu cố tốt Nhậm Doanh Doanh, sau đó đằng đằng khí thế đến phòng nghị sự muốn tìm Lệnh Hồ Xung tính sổ.

Nhậm Ngã Hành đi tới phòng nghị sự vừa lúc nghe được Lệnh Hồ Xung nói với Đông Phương Bất Bại, “Lần trước may mắn được Đông Phương giáo chủ và Đan tổng quản tương trợ, khiến Lưu sư thúc phái Hành Sơn tránh khỏi tai hoạ, cũng giúp Ngũ Nhạc kiếm phái tra ra con sâu làm rầu nồi canh —— Tả Lãnh Thiền, bởi vậy gia sư đặc biệt sai vãn bối đến đây đưa tạ lễ.”

Sau đó Lệnh Hồ Xung vung tay lên, từ ngoài cửa có hai giáo chúng canh gác tiến lên, một người áp giải Dương Liên Đình đang bị trói chặt, người còn lại ôm trong tay một cái tráp đỏ.

Lệnh Hồ Xung chỉ vào Dương Liên Đình nói, “Gia sư có lời dặn, tên Dương Liên Đình này vốn là thủ hạ phản bội giáo chủ, bởi vậy sai Lệnh Hồ Xung áp giải hắn ‘vật quy nguyên chủ’.” Sau đó lại mở ra cái tráp gỗ đỏ kia.


Bên trong tráp đựng đầy vàng bạc châu báu, Lệnh Hồ Xung chắp tay một cái nói, “Đông Phương giáo chủ là người đứng đầu Nhật Nguyệt thần giáo, thiên hạ trân bảo không gì không có, bởi vậy gia sư chỉ có thể chuẩn bị một phần lễ mọn, mong giáo chủ xin vui lòng nhận cho.”

Đông Phương Bất Bại giương mắt liếc cái tráp kia một chút không nói gì, ngược lại Khúc Phi Yên đang ngồi ở vị trí Thánh nữ bên dưới chỗ của Đan Vô Ngân lập tức chạy xuống dưới sảnh, cẩn thận nhìn ngắm những thứ trong rương

đầu dưới thánh nữ chỗ ngồi Khúc Phi Yên nhất bính vừa nhảy xuống đài giai, cẩn thận nhìn những thứ trong rương rồi lại chậc chậc lưỡi lên tiếng.

“Ít như vậy? Còn không bằng lễ vật năm mới gia gia tặng ta. Lệnh Hồ Xung, sư phụ của ngươi không phải là tân nhiệm minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái sao? Chậc chậc… thật nghèo! Thật nhỏ mọn!” Sau đó tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Lệnh Hồ Xung.

Nguyên lai Khúc Phi Yên vừa nghe tên Lệnh Hồ Xung đã biết hắn chính là “tình địch” của mình, là người được Doanh Doanh đặt song song với mình ở vị trí người được thích nhất, vì vậy nàng tinh quái mượn đề tài châm chọc, muốn cho Lệnh Hồ Xung một phen xấu mặt.

Gương mặt Lệnh Hồ Xung trở nên lạnh lẽo, gã không cho phép ai nói bậy nửa câu về sư phụ mình, đang định lên tiếng phản kích thì lại nghe được giọng nói của Nhậm Ngã Hành.

“Tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia, ngươi làm sao dám khi dễ Doanh Doanh nhà ta hả!” Nhậm Ngã Hành vốn rất thích Khúc Phi Yên, lại thấy nàng trút giận giúp con gái của mình đương nhiên sẽ giúp nàng một tay, vì vậy ở tại thời khắc mấu chốt lên tiếng hỏi.

Lệnh Hồ Xung vừa biết Nhậm Doanh Doanh dĩ nhiên là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo trong lòng đã vô cùng phiền loạn, hiện tại lại gặp được Nhậm Ngã Hành nên cũng tạm thời quên mất sự khiêu khích của Khúc Phi Yên, khẩn trương nói, “Nhậm Tiền Bối, Doanh Doanh nàng…”

Nhậm Ngã Hành vốn nhìn Lệnh Hồ Xung thuận mắt, thế nhưng từ khi biết Doanh Doanh thích hắn lại cảm thấy hôm nay là hắn khi dễ Doanh Doanh, thế nên cũng không cho Lệnh Hồ Xung sắc mặt dễ nhìn.

“Doanh Doanh bị làm sao ngươi chẳng lẽ không biết? Không phải ngươi khi dễ nàng đến phát khóc sao?”

Lệnh Hồ Xung vừa nghe Doanh Doanh đang khóc thì trở nên nóng nảy, “Nhậm Tiền Bối, Doanh Doanh nàng khóc sao? Bây giờ thế nào rồi? Ta muốn đi tìm nàng!”

Sáng hôm nay, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vừa thức dậy đã nghe Quý Nhân đang canh gác dưới Hắc Mộc Nhai hồi báo, Lệnh Hồ Xung mang theo lệnh kỳ minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái đến bái phỏng, liền biết rằng Nhạc Bất Quần nhất định đã phát hiện quan hệ của Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh. Vì thế mới quyết định cho Lệnh Hồ Xung lên Hắc Mộc Nhai, hai người bọn họ cũng muốn thăm dò một chút về lai lịch của gã.

Vì quan tâm đến cảm xúc của Doanh Doanh, Đan Vô Ngân đã âm thầm phái người đến đánh lạc hướng Nhậm Doanh Doanh khiến nàng không gặp được Lệnh Hồ Xung, không ngờ người của hắn phái tới còn chưa tìm được Doanh Doanh thì nàng đã gặp Lệnh Hồ Xung, bây giờ nghe ý tứ của Nhậm Ngã Hành thì Lệnh Hồ Xung lại có thể đem Doanh Doanh khi dễ đến phát khóc!


Đông Phương Bất Bại luôn luôn thương yêu Nhậm Doanh Doanh, hiện tại đương nhiên sẽ không bỏ qua Lệnh Hồ Xung, “Lệnh Hồ Xung, lễ vật bản tọa nhận, Nhật Nguyệt thần giáo cùng Ngũ Nhạc kiếm phái tuyệt không có can hệ gì, vì vậy, cút ngay cho ta.” Đông Phương Bất Bại hạ lệnh trục khách, dự định lập tức đuổi tên đầu sỏ khiến Doanh Doanh không vui khỏi nhà của bọn họ. (Mình có chút thích cách Đông Phương mỹ nhân nhận định “nhà” và “người trong nhà” tính cách bao che khuyết điểm đến bá đạo này thật đáng yêu mà)

Lệnh Hồ Xung cho tới bây giờ cũng không phải là loại người biết làm theo khuôn phép, mặc dù biết Đông Phương Bất Bại không muốn để gã gặp Doanh Doanh, thế gã đã xem Doanh Doanh như hảo huynh đệ nên cũng không nỡ bỏ đi, đến nước này đành phải đưa ánh mắt giúp đỡ về phía Nhậm Ngã Hành.

“Nhậm Tiền Bối, Doanh Doanh hình như đối với ta có chút hiểu lầm, người dẫn ta đi gặp nàng để ta có thể giải thích rõ!” Lệnh Hồ Xung biết phản ứng chần chừ lúc nãy của mình đã làm tổn thương Nhậm Doanh Doanh, gã cảm thấy chính mình đối với huynh đệ không đủ nghĩa khí. Gã lại có thể vì quan niệm thế tục mà làm tổn thương tình huynh đệ với Doanh Doanh, vì vậy hắn thật sự muốn gặp nàng để giải thích.

Nhậm Ngã Hành ước gì con gái của mình vĩnh viễn không gặp cái tên Lệnh Hồ Xung ghê tởm này, lúc này làm sao có thể đáp ứng cương muốn cự tuyệt, lại bị lời nói của Đan Vô Ngân làm sửng sốt.

“Nhậm Tiền Bối, ngươi đưa Lệnh Hồ thiếu hiệp đi gặp Doanh Doanh một lần đi, đừng để Doanh Doanh phải thương tâm.” Đan Vô Ngân giá nói xong, Nhậm Ngã Hành mới kịp nhớ ra con gái của mình đang khóc là bởi vì gã Lệnh Hồ Xung này làm nàng thương tâm, nếu bây giờ không mang gã đi gặp nàng sợ rằng nàng sẽ khóc đến sưng cả hai mắt.

Nhậm Ngã Hành không còn cách nào đành phải bất đắc dĩ nắm lấy cổ áo của Lệnh Hồ Xung nói, “Ngươi nếu như còn dám khiến nữ nhi của ta phải khóc, đừng nói ngươi chẳng qua chỉ là đồ đệ của Nhạc Bất Quần, ngay cả ngươi có là tổ tông của tên họ Nhạc kia lão phu cũng phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

Lệnh Hồ Xung từ chỗ của Phong Thanh Dương đã biết được bản lãnh của Nhậm Ngã Hành bản lĩnh, lại còn đang nôn nóng muốn gặp Nhậm Doanh Doanh nên cũng không quản lởi nói của Nhậm Ngã Hành mang ý tứ coi thường sư phụ gã, liên tục gật đầu, khẩn thiết nhìn Nhậm Ngã Hành.

Đông Phương Bất Bại chờ Nhậm Ngã Hành và Lệnh Hồ Xung rời khỏi phòng nghị sự mới hỏi Đan Vô Ngân, “Tử Khiêm, vì sao lại để tên Lệnh Hồ Xung kia gặp Doanh Doanh, nếu lỡ….”

Lời tuy không hoàn chỉnh nhưng Đan Vô Ngân đã rõ ràng ý tứ của Đông Phương Bất Bại, nắm nhẹ bàn tay của Đông Phương Bất Bại, hắn cười khẽ nói, “Đông Phương, đừng sốt ruột, ta tự có cách.”

————————————

* Lê hoa đãi vũ: Hoa lê ướt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

Trích từ câu thơ

玉容寂寞淚闌干

梨花一枝春帶雨


Ngọc dung tịch mịch lệ lan can

Lê hoa nhất chi xuân đái vũ

(Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị)