Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 10: Ở chung

Nhìn Đông Phương Bất Bại khóc đến hoa rơi nước chảy, Đan Vô Ngân mở miệng muốn nói gì đó kết quả lại bị cái bao tử đã rỗng suốt năm ngày lên tiếng kháng nghị, “Rột tột ” Đan Vô Ngân không còn cách nào khác ngoài ho khan để che dấu sự xấu hổ.

Đông Phương Bất Bại đang vô cùng kích động đến bây giờ mới nhớ tới Đan Vô Ngân còn là một bệnh nhân, nhanh chóng nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Đan Vô Ngân giúp hắn thuận khí, đồng thời cao giọng phân phó người hầu ở bên ngoài gọi Phân Phân và Bình Nhất Chỉ tiến vào.

Bình Nhất Chỉ cho tới nay đối với Đan Vô Ngân đều rất có hảo cảm, hơn nữa Đan Vô Ngân còn hứa sẽ đem《 Đan gia phổ 》 mà hắn tha thiết ước mơ sao chép một phần cho hắn,thế nên hắn đối với tình trạng của Đan Vô Ngân vẫn là vô cùng tận lực.

Nghiêm túc bắt mạch xong, Bình Nhất Chỉ đối Đông Phương Bất Bại nói, “Cũng may Đan huynh đệ bình thường thân thể xương cốt luyện thật rắn chắc nội công của hắn cũng cực kỳ đặc thù, cho nên lần này mặc dù có chút thương hại nguyên khí, nhưng cũng không có gì lo ngại, chỉ cần bồi bổ thân thể thật tốt là được rồi.”

Đối y thuật của Bình Nhất Chỉ Đông Phương Bất Bại vẫn là rất tin tưởng, nghe gã nói như vậy y rốt cục thở ra một hơi, lại cùng Bình Nhất Chỉ nói, “Bình Nhất Chỉ, như vậy Tử Khiêm dùng cái gì bồi bổ thân thể là tốt nhất?”

Nghe được Đông Phương Bất Bại gọi Đan Vô Ngân thân mật như vậy Bình Nhất Chỉ có chút kinh ngạc, nhưng thấy Đan Vô Ngân vẫn đạm nhiên mỉm cười y cũng không có biểu hiện cái gì khó hiểu, như trước bình thản nói: “Giáo chủ không cần phải lo lắng, chỗ của lão phu vẫn còn không ít nhân sâm, tuyết liên, tổ yến các loại, cũng đủ Đan huynh đệ bổ thân thể rồi.”

Đông Phương Bất Bại lúc này mới yên lòng lại, quay đầu ôn nhu nói với Đan Vô Ngân ôn nhu: “Tử Khiêm, ngươi cứ từ từ nghỉ ngơi, ta đi xử lý cho xong công văn của mấy ngày nay sau đó quay lại cùng ngươi dùng cơm?” Đan Vô Ngân tự nhiên là gật đầu đáp ứng.

Thấy Đông Phương Bất Bại ly khai Bình Nhất Chỉ mới có hơi lo lắng nhìn Đan Vô Ngân, “Đan huynh đệ, ngươi và giáo chủ…”


Biết Bình Nhất Chỉ luôn luôn đối với người khác lạnh lùng, nhận ra tâm tình lo lắng của hắn, trong ngực Đan Vô Ngân cũng thấy ấm áp, “Bình đại ca không cần lo lắng, Vô Ngân tự có chừng mực.”

Nghe Đan Vô Ngân nói như vậy, Bình Nhất Chỉ cũng chỉ đành bỏ mặc, nghĩ thầm ngày sau nếu Đan Vô Ngân có trắc trở bản thân giúp một chút là được rồi, với y thuật của gã người đó cũng phải cho vài phần phân lượng, dù thế nào cũng không thể để Đan huynh đệ gặp chuyện không may. Sau đó gã cẩn thận cùng Đan Vô Ngân nói những việc trong ẩm thực và sinh hoạt trong vài ngày tới rồi mới ky khai.

Chờ Đông Phương Bất Bại mang đống công văn chất cao như ngọn núi nhỏ đến bàn sách trong phòng Đan Vô Ngân Bình Nhất Chỉ đã đi rồi. Thấy Đan Vô Ngân nghiêng người dựa vào trên giường trong tay còn cầm một quyển sổ sách Đông Phương Bất Bại thật không hài lòng, “Những thứ này cũng không gấp gáp, ngươi trước tiên cứ đem thân thể dưỡng hảo, xem sổ sách là việc hao tâm tổn sức, nếu như ngươi thật sự nhàm chán ta có cần gọi người mang đến cho ngươi vài quyển giang hồ tạp thư để giải trí?”

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân không thể làm gì khác hơn là buông sổ sách xuống, “Không hề gì, Đông Phương, Bình đại ca vừa cho ta ăn một ít đan dược, uống một chén cháo. Ta hiện tại đã không có chuyện gì.” Nhìn vẻ mặt Đông Phương Bất Bại vẫn còn lo lắng, hắn không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, “Hảo hảo hảo, ta không xem, ngươi qua đây bồi ta đi.”

Đông Phương Bất Bại hài lòng đi tới bên giường, đang định ngồi xuống cầm tay của Đan Vô Ngân lại bị hắn ngăn cản.

Đan Vô Ngân nhích vào bên trong một chút, vỗ vỗ chỗ trống trên giường, “Ngươi mấy ngày này khẳng định cũng không thoải mái mà nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại cùng ta ngủ một chút nhé.”

Nghĩ đến muốn cùng Đan Vô Ngân cùng sàng cộng chẩm, khuôn mặt tuấn tú của Đông Phương Bất Bại ửng đỏ nhưng không có cự tuyệt, thuận theo cởi đi ngoại sam nhẹ nằm lên giường.

Đông Phương Bất Bại vừa cứng ngắc nằm xuống, tay của Đan Vô Ngân đã choàng lên eo của y. Đông Phương Bất Bại cảm nhận được một luồng hơn cực nóng chạy thẳng vào tim hắn, thật ấm áp.

Một lát sau, thấy Đan Vô Ngân bên cạnh hô hấp dần dần bình ổn. Đông Phương Bất Bại cẩn thận ngẩng đầu tựa vào lồng ngực có chút hao gầy của Đan Vô Ngâ, lỗ tai dán tại ngực trái nghe tiếng tim đập “Phanh, phanh, phanh” bình ổn, dần dần mang theo mỉm cười tiến nhập giấc ngủ.

Chờ lúc Đan Vô Ngân lúc tỉnh lại trời đã tảng sáng, trong mơ mơ màng màng nghĩ có vật gì đè nặng lồng ngực của mình, mở mắt vừa nhìn lại thấy Đông Phương Bất Bại.


Khóe miệng hắn treo lên một cái mỉm cười, tinh tế quan sát Đông Phương.

Cùng nam tử bình thường bất đồng, làn da Đông Phương nhẵn nhụi mịn màng nhìn gần như vậy cũng không thấy lỗ chân lông, không nhịn được, bàn tay của Đan Vô Ngân đã sớm rụch rịch động thủ xoa gò má Đông Phương Bất Bại, từ cái trán nhẵn mịn, đến cái mũi nhỏ cao ngạo, còn có đôi môi đỏ mọng mê ngườ, lưu luyến quên về.

Đông Phương Bất Bại cảm nhận được trên mặt mình có vật gì đó, ở bên tai lại có tiếng hô hấp của người khác, lòng cảnh giác nhiều năm trong nháy mắt xuất hiện, mạnh mẽ mở mắt ra tay niết ở cổ người kia rồi lại lập tức buông ra.

“Tử Khiêm, xin lỗi, ta không phải muốn làm ngươi bị thương?” Đông Phương Bất Bại trong lòng ảo não vạn phần, vì sao mỗi lần đều để Tử Khiêm nhìn thấy tật xấu của bản thân thế này?

Đan Vô Ngân mỉm cười lắc đầu, cũng không thu lại bàn tay từ trên mặt của Đông Phương Bất Bại, mà Đông Phương Bất Bại đang cúi đầu rơi vào tự kỷ cũng không nhớ được xấu hổ.

Trong lúc nhất thời, trong phòng ấm áp vô hạn.

“Đan đại ca, ta có thể vào không? Nên dùng đồ ăn sáng rồi!” Chính là thanh âm của Phân Phân.

Đông Phương Bất Bại thân thể cứng đờ, vừa muốn đứng lên lại bị Đan Vô Ngân thoáng cái ôm vào trước ngực, Đan Vô Ngân cao giọng đối Phân Phân ở bên ngoài nói: “Phân Phân, vào đi.”

Mắt thấy Phân Phân sắp bước vào, bản thân lại bị Đan Vô Ngân cản trở không cho mình đứng, Đông Phương Bất Bại gầm nhẹ “Tử Khiêm!” Sau đó đã bị Đan Vô Ngân dùng tay chặn miệng.

Phân Phân vừa vào đã thấy giáo chủ cư nhiên ở trong phòng Đan đại ca, lại còn ghé vào trên người Đan đại ca, Đan đại ca còn che miệng giáo chủ! Trực tiếp ngây người.


Đan Vô Ngân tâm tình rất tốt nhìn bộ dạng Phân Phân ngây ngô, Đông Phương Bất Bại tâm tình cũng không tốt, trực tiếp kéo bàn tay của Đan Vô Ngân xuống hé miệng khẽ cắn, chỉ hàm răng vừa chạm đến ngón tay của Đan Vô Ngân đã thấy mềm lòng, không thể làm gì khác hơn là như có như không nhẹ nhàng cọ xát rồi lại đau lòng liếm liếm.

Tay đứt ruột xót, trên ngón tay vừa truyền tới cảm giác Đan Vô Ngân lập tức cứng thẳng người, tay kia ở trên eo của Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng bấm một cái thành công khiến Đông Phương Bất Bại tạm ngưng chơi trò đốt lửa.

Đan Vô Ngân cũng không có tâm tư tiếp tục đùa giởn Phân Phân, “Phân Phân, đến trù phòng đem điểm tâm của giáo chủ mang hết đến đây đi, giáo chủ ngày hôm nay ăn ở chỗ của ta.” Thanh âm mang theo một cổ khàn khàn đặc hữu khiến Phân Phân nghe xong liền không kìm được đỏ mặt.

Đợi Phân Phân lui ra, Đông Phương Bất Bại có chút tức giận, ở tại đầu vai của Đan Vô Ngân hung hăng cắn một cái đến khi xuất hiện tia máu mới nhả ra, làm xong lại cú chút hối hận nhưng nhớ tới bộ dạng ngượng ngung vừa rồi của Phân Phân y lại cảm thấy Đan Vô Ngân thật ra là đáng đời mà.

“Ngươi tốt! Cư nhiên trước mặt của ta làm trò cùng nha hoàn ve vãn! Thật coi ta không tồn tại, đúng không?” Nga, y ghen tị!

Đan Vô Ngân có chút buồn bực, “Cái gì ve vãn?” Nhớ tới gương mặt đỏ bừng của Phân Phân, hiểu, “Ta đã nói rồi, ta xem Phân Phân như là muội tử, nàng và muội muội của ta rất giống nhau.”

“Muội muội? Ngươi còn có muội muội?” Đông Phương Bất Bại có chút nghi hoặc, hắn biết Đan Hoành chỉ có Tử Khiêm là con trai độc nhất, Tử Khiêm từ đâu ra muội muội?

“Ừ, ta có một đệ đệ cùng một muội muội, chuyện này chờ dùng cơm xong sẽ từ từ nói cho ngươi biết?” Đan Vô Ngân nghĩ nếu đã quyết định cùng Đông Phương ở cùng một chỗ, bí mật lớn nhất của bản thân đương nhiên phải nói cho hắn biết, về phần hậu quả, hắn tin tưởng Đông Phương.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy thái độ trịnh trọng của Đan Vô Ngân liền có một loại dự cảm, hắn đã chân chính tiếp cận đến bộ phận trọng yếu nhất trong lòng Tử Khiêm!

Đồ ăn sáng rất nhanh được mang đến, Đông Phương Bất Bại vẫy lui Phân Phân đích thân động thủ hầu hạ Đan Vô Ngân dùng cơm, y giúp0 Đan Vô Ngân múc thêm một chén cháo lại nhìn cháo hoa gần như không có chút thịt nào Đông Phương Bất Bại thật đau lòng, “Tử Khiêm, ta học làm cơm cho ngươi, có được hay không?”


Đan Vô Ngân ngẩng đầu, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Đông Phương Bất Bại gật đầu mỉm cười, “Hảo.”

Thấy Đông Phương bởi vì mình đáp ứng mà vui vẻ đến mức gần như nhảy lên hoan hô, trong lòng Đan Vô Ngân một mảnh ấm áp. Bởi vì thế kỷ 21 bên kia chú ý nam nữ bình đẳng nên nam nhân có lúc cũng sẽ xuống bếp, ở thời đại này, nam tử tiến vào trù phòng là một loại hành động thấp hèn. Đông Phương cư nhiên lại nguyện ý vì mình mà nấu ăn điều này làm cho lòng hư vinh của Đan Vô Ngân cực độ bành trướng.

Bất quá bành trướng thì bành trướng, đáp ứng Đông Phương chẳng qua là vì để cho Đông Phương an tâm, hắn sẽ không để cho Đông Phương có nhiều cơ hội bước vào nhà bếp.

Sau khi dùng xong thức ăn xong, Đan Vô Ngân mang theo Đông Phương trở về trên giường, bây giờ hai người đều còn chút suy yếu, cần nhất vẫn là nghỉ ngơi đầy đủ.

Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn gối đầu lên ngực Đan Vô Ngân, tùy ý để hắn đùa nghịch mái tóc dài của mình, lẳng lặng nghe Đan Vô Ngân kể chuyện của hắn.

Đan Vô Ngân mang lai lịch của mình, gồm cùng Đan gia lịch sử còn có những việc đệ đệ, muội muội và đạo nhân nọ làm vì mình nói hết ra, sau đó nín thở đợi Đông Phương Bất Bại phản ứng. Ở niên đại này, lai lịch của mình sợ rằng rất dễ bị hiểu thành yêu quái đi!

Đông Phương Bất Bại đích xác đưa ra phản ứng, chỉ bất quá cái phản ứng này thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại trầm mặc một hồi, sau đó hiếm thấy cười đến cong khóe mắt, “Tử Khiêm, ý của ngươi là nói ngươi là yêu quái sao!”

Tim của Đan Vô Ngân trầm xuống gật đầu, yêu quái sao?

Đông Phương Bất Bại lại cười càng vui vẻ hơn nữa, “Ta là quái vật bất nam bất nữ, ngươi là yêu quái đến từ tương lai, chúng ta thực sự xứng đôi mà!” Thế giới này không ai ngoài với ta còn có thể xứng đôi ngươi!


Nghe Đông Phương Bất Bại nói xong, Đan Vô Ngân có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, còn có một chút yêu thương.

Ôm chặt eo thon của Đông Phương Bất Bại, hắn thủ thỉ “Đông Phương, ngươi không phải là quái vật!” Sau đó nhẹ nhàng cắn lỗ tai Đông Phương Bất Bại một cái, rồi lại nỉ non bên tai y, “Đông Phương của ta, ngươi là người ưu tú nhất, tốt đẹp nhất thế giới này, không có ai có thể vũ nhục ngươi, bao gồm cả chính ngươi! Biết không? Nếu như ngươi đang vũ nhục Đông Phương của ta, ta nhất định sẽ trừng phạt ngươi!”

Đông Phương Bất Bại không hề đem uy hiếp của Đan Vô Ngân để ở trong lòng, chỉ là tự mình ghé vào trên người Đan Vô Ngân vui đến vong ngã, khiến cho Đan Vô Ngân rất bất đắc dĩ.