[Đồng Nhân Vô Hạn Khủng Bố] Viễn Giả

Chương 1: Tiến vào quỷ dị

Vô Nhan yên lặng nhìn xung quanh. Khung cảnh là trên tàu vũ trụ. Cô ở đây đã hai tháng, bay qua bay lại trên tàu, nhìn những việc xảy ra. Phải, là bay. Vô Nhan cũng không hiểu tại sao mình đang ở trong phòng, tỉnh dậy đã ở trạng thái phiêu du trong không gian này. Cô nghĩ là mình nằm mơ, nên thực sự rất bình tĩnh. Vô Nhan cũng lớn mật đi khắp tàu vũ trụ thăm quan. Sau đó, cô mơ hồ nhận ra, đám nhân viên nghiên cứu trên tàu và lũ xấu xí kia là gì. Alien, đám quái vật dị hình đáng kinh tởm mà cô vừa xem phim cách đây không lâu. Nói như vậy là do xem phim quá nhiều, chính mình nằm mơ đến lũ này rồi.

Sau đó, Vô Nhan bay xung quanh lũ Alien xấu xí đáng khinh này ba ngày, cô phát hiện cô có thể giao tiếp với chúng nó. Thật bi kịch!!! Lần đầu tiên bị chúng nó nhảy bổ vào còn giật mình súyt đau tim mà chết (Chị cảm thấy tại sao chị bay đựơc vậy?). Sau đó phát hiện chúng nó cũng không thể công kích được mình, cô còn vui vẻ lượn quanh, chạm (là xuyên qua) lũ sinh vật này. Ngừơi trên tàu cũng không biết sự hiện hữu của cô. Sau đó, Vô Nhan vui vẻ nói chuỵên với Alien. Có lẽ là do nằm mơ, nên cô chỉ cần chạm vào là có thể giao tiếp với chúng nó. Ngoài việc kêu “ăn ăn ăn” thì lũ này thực sự ngốc nghếch đến đáng thương. Nhưng vì quá tự kỉ, đám khoa học kia thì suốt ngày nghiên cứu, đám binh lính trên tàu thì hằm hằm rất đáng sợ nên cô chỉ còn cách bay quanh lũ Alien kia và nói chuỵên. (Nhan Nhan, ngươi mới đáng sợ. Nào có ai sợ người mà không sợ Alien cơ chứ?)

Vô Nhan năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm hai. Cô là người bình thường như bao người khác. Học xong 12 năm, lên đại học, dần nhận ra cuộc đời vô vị, nhàm chán, bất công. Vô Nhan không cao, chỉ có 1m55. Dáng người nhỏ, mặt có chút trẻ con nên thường bị nhầm là học sinh cấp 2. Điều này là sự sỉ nhục trong cuộc đời cô, dù có tập đủ mọi biện pháp tăng chiều cao theo sách hay mạng thì lên đến đại học cô cũng không cao lên nữa. Vô Nhan có sở thích là đọc truyện, xem phim, chơi game online giết thời gian và tập xà (Nghe nói tập xà tăng chiều cao, nhưng sao tập suốt 7 năm mà chỉ thấy tay dài vậy? Nhan Nhan không muốn thành nữ cơ bắp (TTATT)


À, cô còn mắc chứng sợ người lạ nữa. Cho nên Vô Nhan thực sự có rất ít người bạn thân. Bù lại cô rất có nhân duyên với động vật. Đối với Vô Nhan, trên tàu này con người = người lạ = đáng sợ, Alien = động vật = loài có duyên với mình = đáng yêu. Vậy nên sau nỗ lực nói chuyện với Alien, 1 tuần sau cô đã có thể chào hỏi chúng. Sau 10 ngày, chúng cũng để ý tới cô mà không theo kiểu “ăn ăn ăn” mà trở thành “nhan nhan nhan” (Tại sao lại là nhan nhan nhan? À, vì nữ chính thường chỉ vào mình và giới thiệu Nhan Nhan với Alien đó.)

Ngày thứ 12 ở trên tàu, cô đã bắt đầu có chút sốt ruột. Giấc mơ này cũng quá chân thật và dài đi. Đến bao giờ cô mới tỉnh nhỉ? Sau đó, không có gì làm dẫn đến làm những việc ngu ngốc, cô bắt đầu thao thao với Alien chuỵên trên trời dưới biển. Cô nói với chúng nó việc đám khoa học làm gì với con chúng nó. Sau đó, bi kịch phát sinh. Alien phẫn nộ rồi. Lúc bắt đầu là dị động một trận khiến cho đám khoa học hỏang lọan phun một đống thuốc vào. Không ngờ thuốc này có chất khiến Alien kích thích não. Alien biến dị, bắt đầu có trí thông minh. Thật sự rất thần kì. Đương nhiên đám nhà khoa học kia không biết, mà người duy nhất biết là Vô Nhan ngồi một góc đếm kiến. (Ta không làm gì mà, ta chỉ nói sự thật. Huhu vũ trụ thật đáng sợ, tiến hóa thật đáng sợ. Alien, chúng ta lại nói chuỵên.)

Một tháng sau, Alien có trí tuệ như đứa trẻ 5 tuổi, không ngừng hỏi Vô Nhan. Vô Nhan mặt đầy lệ, cảm giác giống tự bê đá đập vào chân mình. Sau đó cô hỏi thăm chúng có muốn cứu con không. Alien lại thản nhiên.


“Tại sao phải cứu chúng nó? Loài của chúng ta không giống con người. Alien là cá thể tách bịêt, chúng ta chỉ sinh đẻ, sống hay không chính là bọn trẻ tự giành giật cơ hội. giống như cô nói về loài chim đẩy con khỏi tổ tự bay, hay như rùa khiến con nó tự bò ra biển vậy. Nếu chúng nó sống, đương nhiên ta cao hứng, không thì là do chúng nó không đủ mạnh.”

“Vậy sao trước ngươi tức giận?”

“Đó là bản năng. Trước khi có trí tuệ thì chúng ta chính là dựa vào bản năng. Giống như nó” Alien chỉ sang bên cạnh “Nó tuy được thí nhiệm, nhưng đến giờ vẫn ngu ngốc kêu ăn ăn ăn đấy. Cô nói chuyện với ta nhiều nhất, đương nhiên ta nhanh tiến hóa hơn họ. Đương nhiên cũng là do ta thông minh.”


Vô Nhan muốn rơi lệ.Thật sự là một con nhóc tự kiêu. Không phải cô thấy nó dễ nhìn nhất, lần nào nói chuyện cũng là đến gần nó nói nhiều nhất sao?

“Vậy sao ngươi vẫn bị nhốt? Không phải là không có khả năng đi ra.”

“Ta cũng không biết. Có cảm giác có người nói với ta chưa đến thời điểm. Dù sao thì trong này có ăn. Thỉnh thỏang để đám ngốc đấy thí nhiệm cũng không tổn thương được ta. Sống ở đây còn có bạn bè cùng nhau ngốc. Mặc dù chúng nó ngốc thật, chỉ muốn kêu ăn, nhưng cũng còn có Nhan Nhan kể chuỵên.”

“Vậy còn hoàng hậu? Ta nhớ Alien hoàng hậu có thể điều khiển khống chế tất cả Alien khác, hơn nữa còn mạnh nữa.”


“Nhan Nhan ngốc, đó là lí thuyết. Trên thực tế Queen không chỉ có một. Họ có một chất khiến chúng ta sợ hãi, cộng thêm sóng não phát triển, nối tần sóng áp đảo chúng ta. Tuy nhiên cô nghĩ giờ ai có thể phát triển hơn ta? Trong phi thuyền này, ta là mạnh nhất, thông minh nhất. Thậm chí ta có thể cướp quyền kiểm soát của Queen, chẳng qua ta lười thôi. Một lũ suốt ngày chỉ “ăn ăn ăn”, cũng chỉ có Queen muốn chúng hộ vệ.”

Vậy nên nói, ngươi đã tự kiêu đến độ không cần người bảo hộ. Vô Nhan bay qua nói chuỵên với một nhóc Alien khác, mặc kệ con nhóc kia kiêu căng giao lưu với hàng xóm bên cạnh.

Sau đó, vào một ngày đẹp trời của tháng thứ hai trên tàu vũ trụ, khi đang lượn qua gian kí sinh của đám khoa học, Vô Nhan giật mình thấy mấy chục cột sáng chiếu vào khoang kí sinh. Mấy chục người đột ngột xuất hịên khiến cô giật hết cả mình. Đám con con Alien như được mùa, lần lượt áp vào mặt đám người kia. Vô Nhan tò mò xung quanh đánh giá, bất chợt bị thu hút bởi một khoang thí nhiệm. A, bộ đồ này thật giống của mình, dáng người cũng thật giống của mình. Mỗi tội mặt bị Alien con che mất, không thấy. Sau đó một trận chóang váng, Vô Nhan nghĩ là chỉ chớp mắt, nhưng tỉnh dậy lại thật sự muốn khóc luôn. Trước nghĩ là hồn xuyên, giờ là cả thân xuyên rồi. Vô Nhan ngồi ngơ ngác đánh giá mọi người xung quanh. Thực sự quỉ dị không chịu đựơc. Là lỗi thấy hay thực sự từ Alien chuyển sang truyện khác rồi?