[Đồng Nhân Tiết Hiểu] Ma Đạo Tổ Sư - Chi Dương Diệu Tinh Trần

Chương 9

Ngày sắp tắt, những tia nắng cuối cùng biến mất nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, Tiết Dương lúc này cõng Hiểu Tinh Trần trên vai mau chóng quay lại Nghĩa Thành. Con đường hắn đi qua gió thổi làm tóc y tung bay, một vài sợi dài như có như không cọ nhẹ vào má Tiết Dương làm hắn khẽ mỉm cười.

Đến Nghĩa Thành trời đã tối hẳn, Tiết Dương đáp xuống bụi cây ở ngoài thành. Nếu nhớ không lầm đây chính là nơi Hiểu Tinh Trần cứu mạng hắn, là nơi vị đạo trưởng hiền lành ấy cứu kẻ thù của mình mà không hay biết. Thế nhưng nơi đây lúc này những bụi cỏ dại đã mọc cao ngất, xen kẽ phía dưới là vài cành hoa nhỏ.

Tiết Dương ôm Hiểu Tinh Trần vào thành. Cổng thành cũ kỹ dường như đổ nát hoàn toàn không ai sửa chữa. Tuy vậy hắn nghe thoáng đâu đó tiếng cười đùa, trò chuyện rôm rả, mùi tử khí lúc trước cũng không còn. Chắc hẳn sau sự vụ lần ấy, người dân những tưởng đã được tiên nhân tiêu diệt yêu ma quỷ quái, thành thử không còn sợ hãi dọn vào sinh sống an cư lạc nghiệp.

Tiết Dương phớt lờ không tỏ vẻ quan tâm, một mạch thẳng hướng nghĩa trang ngày xưa. Bên trong cũng không khác gì ngày trước, chỉ có vài cây cột bị đổ. Hắn nhìn bao quát một lượt liền đem Hiểu Tinh Trần đặt lên chiếc giường mục nát duy nhất. Xong xuôi hắn tìm kiếm xung quanh một chiếc khăn liền ra lu nước nhỏ hứng nước mưa gần đó nhúng vào, vắt thật kỹ, lau mặt cho Hiểu Tinh Trần.

Đêm đã khuya, Hiểu Tinh Trần từ trạng thái hôn mê liền ngủ say một mạch, ngực phập phồng hơi thở đều đặn. Tiết Dương sợ y bị lạnh, lấy vài bó rơm dày tách ra đắp lên người y, quay người bước ra ngoài, tiện thể đem khăn giặt sạch.

Tiết Dương ngồi xổm xuống đất, ngẩng mặt nhìn lên, bộ dáng lúc này của hắn thật sự cô độc. Hắn khẽ cười, hôm nay trời nhiều sao dày như một tấm chăn che phủ Nghĩa Thành. Tiết Dương quay đầu nhìn vào phía trong, thở dài. Trên bầu trời có hàng ngàn vì tinh tú nhưng có lẽ với hắn cả đời này chỉ cần một ngôi sao mà thôi.


Sáng sớm ngày thứ hai, Hiểu Tinh Trần tỉnh lại, khuôn mặt có chút tái nhợt, đôi môi không một chút huyết sắc. Tiết Dương đang ngủ chập chờn, nghe thấy tiếng động đang nằm trong quan tài liền đứng lên. Hắn xoa xoa hai mắt, mơ hồ nói: "Hiểu đạo trưởng, ngươi tỉnh rồi à?"

"Đây là chỗ nào?"

"Chỗ cũ, nghĩa trang."

"Nhiếp sư huynh thế nào rồi?"

Tiết Dương sắc mặt lạnh lùng nói: "Ngươi quan tâm hắn làm gì?"

Hiểu Tinh Trần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thở không ra hơi nói: "Ngươi luôn dùng những thủ đoạn tàn độc, ta sợ hắn sẽ bị ngươi hại chết."

"Ta đã hứa với ngươi sẽ không giết họ rồi mà."

Hiểu Tinh Trần lắc đầu, lãnh đạm nói: "Ngươi vốn là một kẻ làm việc luôn thiếu suy nghĩ."


"Ha ha ha". Tiết Dương bật cười lớn, cười đến hai bả vai run cả lên, tiếng cười âm hiểm vang vọng cả nghĩa trang, nghe thật sự nổi da gà, "Ngươi nói đúng a, ta nói cho ngươi biết luôn, tên họ Nhiếp ấy đã bị ta làm thịt rồi, giết hắn phân xác hắn ra làm mấy khúc luôn ấy, hahaha."

Tiết Dương thật sự nhịn cười không được. Hiểu Tinh Trần tức giận, nhẫn nhịn một lúc cố dùng lực triệu hồi Sương Hoa đến. Khi kiếm đã có trong tay, y một nhát chém về phía giọng nói người kia phát ra. Tiết Dương ngạc nhiên vì y vẫn còn sức gọi kiếm đến thế nhưng cũng ngay tức khắc giơ Hàng Tai ra đỡ. Hai thanh kiếm chạm nhau, tiếng leng keng vang lên, Tiết Dương cũng không quan tâm lắm đến thắng thua, chỉ muốn vờn Hiểu Tinh Trần một chút.

Hiểu Tinh Trần vừa mới khôi phục lại thần trí ít lâu, thể lực còn rất yếu nên nhanh chóng bị Tiết Dương dồn đến góc tường. Lúc đến bên giường, hắn nhanh chóng đánh bay Sương Hoa, người kia mất thế ngã vào lòng hắn. Hắn đẩy ngã y xuống giường, lập tức đè chặt hai tay khiến y không thể nhúc nhích.

Tiết Dương lúc này kề sát mặt vào Hiểu Tinh Trần. Hai người hầu như không còn khoảng cách, có thể cảm nhận hô hấp cả hai. Hiểu Tinh Trần nghe tiếng tim mình đập dồn dập.

Tiết Dương gằn từng chữ: "Ngươi biết không ta ghét ngươi nhất cũng là ở điểm này. Ngươi lúc nào cũng xem như mình trong sạch, thuần khiết, đối với mọi người đều bao dung giúp đỡ, nghĩ mình là thánh nhân sao? Ngươi nhớ lại đi, Thường Bình ngày xưa ngươi giúp hắn, hắn báo đáp lại ngươi thế nào, xem thử có đáng chết hay không? Còn có tên bằng hữu Tống Lam nữa, ngươi vì hắn đau lòng sao? Hắn ân đoạn nghĩa tuyệt, đuổi ngươi đi trong lúc ngươi cần hắn nhất, ngươi còn đem mắt mình cho hắn? Ngươi dựa vào cái gì mà nói rằng trả mắt cho hắn, ngươi nghĩ ngươi là ai, hắn là ai? Cuối cùng là tên Nhiếp Hoàn kia, hạng người như hắn cũng khiến ngươi đau lòng, bảo vệ sao? Chắc ngươi quên năm đó ai hại ngươi bị phạt quỳ hai ngày, đầu gối tê nhức, đứng lên không nổi? Ai hại ngươi bị sư phụ đuổi xuống núi? Thế mà ngươi vẫn còn quan tâm hắn, ta khinh!"

Tiết Dương càng nói càng kích động, dùng một tay ôm ngực, như muốn chặn lại cơn tức đang dâng lên sau mỗi câu nói, hắn có cảm giác lồng ngực muốn vỡ tung tới nơi rồi: "Trái tim ngươi đủ lớn như vậy, bao dung nhiều tên khốn kiếp vậy, vậy còn ta thì sao? Ngươi cũng đau lòng cho ta, đau lòng cho ta đi, ĐAU LÒNG ĐI!"

Thanh âm Tiết Dương rất lớn, như rít gào mang theo sự tuyệt vọng của bản thân. Hắn không nghĩ mình lại nói ra những lời phía sau, lúc đầu chỉ muốn giáo huấn để y nhận ra sự ngu ngốc của mình. Thế nhưng không hiểu sao càng nói càng không khống chế được, đem hết suy nghĩ trong đầu bày ra hết. Hiểu Tinh Trần trầm mặc nằm dưới thân hắn, không có bất cứ phản ứng hay động thái gì, nhưng có thể thấy y rất kích động bởi băng vải che mắt đều đã nhuộm một tầng máu.


Tiết Dương không chịu nổi nữa, buông tay y ra, thanh âm khôi phục bình thường: "Ta đi mua đồ ăn, ngươi ở yên tại đây, đừng ra ngoài."

Hắn vừa nói vừa bước về phía cửa, vừa mở ra liền thấy Tống Lam đứng đấy, Tiết Dương ức chế chịu không nổi, nghĩ muốn đánh người này một trận cho hả giận, nhưng cuối cùng hắn đành nhịn, chỉ phân phó: "Trông chừng người ở trong kia, không được để y ra ngoài. Ngươi chỉ được đứng ngoài cửa trông chừng thôi, tuyệt đối không được vào trong đấy, không được đụng vào y, nghe rõ chưa? Nếu ta biết ngươi làm trái lời, về nhà sẽ cho ngươi biết tay!"

Tiết Dương xách rổ đi chợ đến vùng phụ cận Nghĩa Thành, đi dạo vài vòng thật chẳng biết nên mua thứ gì. Khoảng nấu nướng của hắn căn bản là số không nhưng hắn cũng biết người bệnh muốn khỏe lại cần ăn thịt dê hay giò heo hầm. Trước kia sống ba người, phụ trách nấu nướng chỉ một mình Hiểu Tinh Trần. Những món ăn của y làm tuy thanh đạm nhưng vẫn ngon miệng khiến nhóc tỳ A Thiến ngày xưa lấy lòng khen nức nở.

Hắn đi ngang qua một tửu lâu, nghe bên trong những món ngon được kêu đem đến khiến hắn tò mò bước vào. Chủ quán vốn là một lão bản nương năm nay đã ngoài bốn mươi, đang nói chuyện say sưa với một nữ khách gọi một bàn đồ ăn đầy ắp các món ngon với rượu.

Tiết Dương hít hít mũi, liền bắt chuyện với lão bản nương, hỏi thăm: "Đại nương, này chắc không phải là gà tiềm thuốc bắt nhỉ?"

Đại nương kia nhìn người thanh niên trước mặt, đánh giá một phen, bất mãn nói: "Ngươi không thấy ngoài cửa đề bảng món ngon có gà tiềm thuốc bắc sao? Khách nhân tới đây rất nhiều người gọi món này."

Nữ khách nhân đang trò chuyện quay đầu lại, có chút tò mò nhìn Tiết Dương, cười nói: "Vị này chắc là người phương xa mới tới?"

Tiết Dương chẳng muốn cùng mấy bà tám này nói chuyện tào lao, xoay người chuẩn bị đi, lại nghe được phía sau lão bản nương với nữ khách tiếp tục ba hoa: "Nói đến món gà tiềm thuốc bắc độc môn chỉ cửa hiệu ta mới có, cô nương biết không năm đó tướng công ta vốn là đầu bếp chẳng giỏi giang gì, cố gắng tìm trù sư học hỏi tinh hoa, tốn biết bao nhiêu công sức và thời gian cuối cùng cũng tạo ra được hương vi đặc trưng cho món gà tiềm này. Thế là tướng công đến cầu hôn ta, ông ấy cho ta ăn món do chính tay mình nấu thành công, quả thật đã nếm qua thì dư vị vẫn còn trên đầu lưỡi, ngon cực kỳ. Vì món ăn ấy ta đã đồng ý kết hôn, mở ra tửu lâu này, vang danh đến ngày nay."


Tiết Dương vừa nghe đến đây hứng trí bừng bừng, xoay người lại, nhìn lão nương cố nở nụ cười hòa nhã nói: "Đại tỷ tỷ xinh đẹp, nghe sự tích ấy ta thật sự khâm phục vi phu của tỷ nha, nghe thấy thế ta thật sự muốn tầm sư học đạo ông ấy, tỷ tỷ giới thiệu ta với chồng tỷ nhé."

Lão bản nương khóe miệng giật giật, thanh âm không giảm, giọng điệu khinh thường: "Đây là bí mật gia truyền của nhà ta, sao có thể để cho người ngoài như ngươi biết. Ngươi nếu muốn ăn thường xuyên đến là được, tỷ tỷ ta có thể cho ngươi một ít món ngon."

Tiết Dương thấy chủ đích không đạt được, muốn dùng biện pháp mạnh, Hàng Tai trong tay áo đã muốn xuất ra uy hiếp. Nhưng nhìn cảnh thanh lâu đông đúc, đối phó vậy sẽ kinh động toàn bộ chợ, nếu vậy xem ra hôm nay chẳng mua gì về được rồi! – hắn nhẩm tính.

Tiết Dương cố kiềm lại cảm xúc muốn mắng chửi người, hắn lần đầu tiên nhẹ giọng, sắc mặt khó xử nói: "Tỷ tỷ à, thật sự không giấu gì tỷ, ta hỏi vậy không phải vì ta tham ăn đâu, ta chỉ muốn nấu để bồi tội với nương tử ở nhà thôi. Nhà ta có một nương tử xinh đẹp, tính tình ôn nhu hiền lành nhưng mà khi giận thì lại giận rất dai. Ta mấy ngày trước gây chuyện khiến nàng buồn lòng, không chịu nói chuyện với ta, tỷ tỷ xem ta thật đáng thương." Hắn thở dài thườn thượt, nói tiếp: "Ta biết nàng đặc biệt thích ăn gà tiềm thuốc bắc, vì thế ta nghĩ nếu tự tay nấu cho nàng ăn, nàng sẽ hiểu được tấm chân tình của ta, sẽ tha thứ cho ta."

Lão bản nương là loại người khẩu xà tâm phật, nghe thấy thế liền động lòng trắc ẩn cho người con trai trước mặt, rất muốn ra tay giúp đỡ một phen. Thế nhưng nghĩ đến đây là bí mật nấu nướng danh bất hư truyền của riêng tửu lâu, nếu nói ra ngoài sẽ lộ mất, thâm tâm thật khó xử không biết làm sao mới phải.

Tiết Dương từ đầu đến cuối bày ra bộ dáng vô hại, thêm nữa vì hắn anh tuấn, nhìn lúc này càng đáng thương hơn: "Hạnh phúc cả đời của ta chỉ còn có thể trông cậy vào tỷ tỷ thôi, tỷ tỷ tốt bụng hãy giúp đỡ với."

Lão bản nương suy nghĩ tới lui cuối cùng dứt khoát nói: "Hảo, xem như ta làm phước, thế này, bí mật chủ yếu của món gà nằm trong phần canh. Phần này ta sẽ đích thân làm, đấy xem như vẫn chưa lộ ra bí kíp. Ngươi hãy ra ngoài chợ gia cầm phía tây bắt một con gà đem đến đây, ta sẽ chỉ ngươi cách tẩm gia vị và trông chừng thời gian hầm. Có lẽ sẽ không ngon như hương vị ở tiệm ta nhưng ít nhất cũng xấp xỉ bằng đấy."


Tiết Dương nghe xong cao hứng muốn chết đến độ muốn bay lên trời, vội vàng đi về phía khu chợ phía tây bắt gà đem về.