Âm hổ phù hợp lại làm một, nhất thời mọi vật rung chuyển. Dưới chân mỗi người có thể cảm thấy mặt đất như tách làm đôi, âm thanh gào rú vang vọng khắp nơi. Từ những khe hở các cỗ cương thi tràn ra, như một đoàn quân từ địa ngục sống dậy. Thi thể trong vòng hơn trăm dặm đổ lại đều được Tiết Dương gọi đến bao vây toàn bộ thế cục hiện tại. Mọi người ai nấy sợ hãi, không chỉ cương thi mà còn những linh hồn cũng được triệu hồi vây quanh âm hổ phù tạo thành những cơn lốc nhỏ. Nhất thời Tiết Dương như được tiếp thêm sức mạnh, có thể chuyển bại thành thắng.
Số lượng thi thể được gọi đến trong chốc lát đã khống chế toàn bộ đoàn người hung hăng vừa nãy, vây họ lại phía bên trong. Tiếng gõ mõ, thổi sáo, quất roi, tất cả như không thể làm được gì. Hết trận cương thi này đổ xuống thì trận khác sẽ ùa lên, chỉ thấy ngày một đông hơn, giờ đoàn người chẳng khác chi Tiết Dương vừa nãy, ngày càng đuối sức. Nhưng đối với họ lại càng khổ sở hơn vì nếu để cương thi cắn một ngụm hoặc bị chúng gây thương tính thì cơ thể sẽ trúng thi độc, hư thối mà chết.
Các cỗ thi thể gầm rống giận dữ xen lẫn với những tiếng kêu đau đớn phát ra khiến tình hình ngày thêm hỗn loạn. Không gian xung quanh ngoài tiếng chém giết thật sự rất tĩnh mịch. Tình hình thật sự bất lợi cho phía tiên môn thế gia, sức người có hạn nhưng dường như đám thi thể này càng chém giết lại càng tới nhiều hơn ban đầu.
Tiết Dương thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng đến cạnh Hiểu Tinh Trần, cõng y lên vai, cố gắng chút sức lực ngự kiếm bay đi.
Ứng Vinh nhìn thấy Hiểu Tinh Trần bị đưa đi, lòng nóng như lửa đốt muốn đuổi theo nhưng không thể thoát khỏi vòng vây của ba bốn cương thi, chỉ có thể cố gắng mở lối thoát chạy về xin cứu viện, Ứng Vinh nghĩ thông suốt liền dùng Phất Trần cố gắng chém nhanh những thi thể trước mặt, ngự kiếm hồi sơn.
Một đêm trôi qua, ngoại trừ Nhiếp Hoài Tang và Tống Lam, tất cả còn lại đều bị thảm sát. Tống Lam vô sự vì vốn dĩ y đã chết, tình trạng hiện tại cũng chẳng khác hung thi là bao, nhưng trên người vẫn bị xé rách vài khối cơ. Nhiếp Hoài Tang linh lực tu luyện không bao nhiêu đáng lẽ đã chết không toàn thây nhưng nhờ những đạo sĩ bảo hộ xung quanh đồng thời hắc tông khuyển Tiên Tử chạy tới Cô Tô sủa đinh tai nhức óc ngoài cửa khiến mọi người chú ý. Lam Hi Thần thấy linh khuyển này lập tức biết chắc chắn có chuyện không hay xảy ra bèn theo nó đi đến. Nhìn thấy xung quanh hỗn loạn, khắp nơi xác người chồng chất, y cũng không có cách nào đến gần, chỉ có thể dùng Liệt Băng khai đạo, mở một con đường đưa Nhiếp Hoài Tang thoát hiểm rời đi, y hoàn toàn lực bất tòng tâm trước sức mạnh cường đại của âm hổ phù.
Sau đấy khi đã an tĩnh ở Cô Tô, Nhiếp Hoài Tang lần đầu tức giận đạp đổ bàn trà, thề nhất định phải tiêu diệt Tiết Dương.
Khoảng một ngày sau, tin tức Tiết Dương cùng âm hổ phù trở lại nhân gian đã khiến cho nhiều người mất ăn mất ngủ. Khắp nơi đều tung tin đồn đãi, từ đường lớn đến hẻm nhỏ đều nghe thấy những câu chuyện được thêu dệt đến đáng sợ. Tam đại tông chủ Nhiếp, Lam, Giang hiện tại cùng đứng về một chiến tuyến, nhất quyết bắt sống Tiết Dương diệt trừ hậu họa, bắt hắn phải đền tội trả lại sự bình yên cho mọi người.
Lúc này tại một nơi nào đó dưới chân núi, trong một ngôi nhà tranh rách nát, vách tường lấy cỏ tranh dựng thành, không chắc chắn, tựa hồ như chỉ cần một trận gió lớn thổi qua liền đổ sụp.
Trời vừa mới sáng, từng tia nắng xuyên theo khe hở trên lớp cỏ làm vách vào phòng, không khí bên ngoài thật trong lành, đây đó còn nghe tiếng chim hót. Từng tia nắng chiếu rọi đến chiếc giường đặt cuối phòng. Nếu nhìn kỹ cũng không hẳn là giường, chỉ là vài thanh gỗ được đóng lại không được hoàn chỉnh, phía trên phủ lớp bụi khá dày. Không gian chật hẹp nên chỉ có thể cho một người nằm lên.
Hiểu Tinh Trần yên tĩnh nằm như đang ngủ say, khuôn mặt tuấn tú thanh sạch lại thuần khiết đã được Tiết Dương kỹ lưỡng dùng khăn lau qua một lần. Sau khi thụ thương, do quá yếu sức nên y đã ngất đi không biết trời đất gì, hiện tại y dần dần mở mắt, ánh nắng chói lòa làm y không thể thích ứng, vội vàng dùng hai tay che lại.
Không lâu sau y dần dần quen được với ánh sáng, liền mở to mắt đánh giá xung quanh mấy lần. Y bây giờ có thể thấy y phục, bàn tay mình, thấy được chiếc giường cũ kỹ cùng tất cả mọi thứ xung quanh và y thấy được một người nữa đang ngồi trong phòng, đầu hướng về phía y vì nghe thấy tiếng động. Trên mặt người ấy quấn lớp vải băng mà y đã dùng lúc trước, là Tiết Dương.
Hiểu Tinh Trần có chút giật mình, y sờ sờ mí mắt mình, bên trong không còn hai hốc trống rỗng như xưa, có thể cảm nhận mắt bên trong đang chuyển động nhìn trái phải. Hiểu Tinh Trần lại ngửi được trên người mình mùi thảo dược vốn ở trong cư thất của Bão Sơn Táng Nhân. Thảo dược này vốn rất quý hiếm, y biết được vì ngày xưa thường được sư tôn gọi vào phòng chỉ bảo.
"Ngươi đã đem ta đến chỗ của sư tôn sao?"
Tiết Dương bình tĩnh như không, thản nhiên đáp lại: "Phải, ta cùng bà ấy làm chút giao dịch thôi."
Hiểu Tinh Trần vừa sợ vừa giận: "Ngươi tại sao lại đem mắt mình cho ta?"
"Ta không phải đơn giản chỉ đem đôi mắt cho ngươi, còn có điều kiện đấy."
"Cái gì?" Hiểu Tinh Trần sẵng giọng
"Mang ta trở lại Nghĩa Thành"
"Rồi sau đó?"
Môi Tiết Dương hiện tại trắng bệch không chút huyết sắc nhưng khi nghe Hiểu Tinh Trần nói thế, hắn nhoẻn miệng cười thật tươi như đã chờ đợi câu hỏi từ lâu: "Sau đó chúng ta sẽ sống an ổn ở đấy, mỗi buổi sáng hai ta sẽ rút thăm xem ai xui xẻo phải đi chợ mua đồ ăn. Khi đem về, ngươi nhận nhiệm vụ mỗi ngày phải nấu cơm cho ta ăn, nếu ngươi thấy mệt mỏi có thể nghỉ trong chốc lát, ta sẽ giúp ngươi dọn bàn. Tiếp đến mỗi buổi tối ngươi sẽ cho ta một viên kẹo đường, thỉnh thoảng có thể nấu nguyên nồi thang viên, ta với ngươi đã từng ước định sẽ cùng nhau làm mặc dù đến giờ vẫn chưa thực hiện được. Chí nguyện của ngươi là đi săn tẩu thi hành hiệp trượng nghĩa, ta sẽ kêu gọi toàn bộ bọn chúng đến, ngươi muốn giết bao nhiêu tùy thích."
Hiểu Tinh Trần có chút giận dỗi: "Tiết Dương, lúc này không phải là thời điểm để ngươi đùa giỡn đâu!"
"Ta không nói đùa, ta hoàn toàn nghiêm túc." Hắn giọng khàn khàn cố gắng nói lớn, âm thanh như bị xé rách "Ta chưa bao giờ đùa giỡn, tất cả những điều đã ước hẹn, những cử chỉ những động tác của ngươi ngày xưa đến giờ ta đều ghi tạc trong lòng, bao nhiêu năm qua ta chưa từng quên, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu sao."
Tiết Dương tựa hồ như đã khóc, vải trắng thấm ướt một mảng máu chảy ra. Hắn thật sự không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, hắn đã chờ đợi bao nhiêu năm, làm không biết bao nhiêu chuyện nhưng tất cả lại như một trò đùa nghiệt ngã, thật sự cay đắng biết bao. Máu từ hai hốc đổ xuống thành hàng dài trên má nhưng hắn không lau đi, thanh âm nghèn nghẹn nói tiếp:
"Nếu ta không gặp ngươi, thực sự giấc mộng của ta là trở thành Ngụy Vô Tiện thứ hai xưng danh xưng bá khắp thiên hạ, muốn đem tất cả chà đạp dưới chân mình. Thế nhưng số phận trêu đùa ta gặp lại ngươi ở Nghĩa Thành, buồn cười thay ngươi cứu ta, cứu chính kẻ thù của mình. Ta lừa gạt ngươi, khiến tay ngươi vấy bẩn máu tươi của kẻ vô tội, ta vẫn luôn nghĩ có thể tiếp tục như vậy, có thể tiếp tục đứng bên cạnh ngươi, cả một đời!"
"Ngươi có phải nghĩ rằng ta chẳng khác gì một con chó đúng không, có ai muốn nuôi một con chó như ta chứ. Ngươi đuổi ta đi, hận ta, mắng ta, ta còn mặt dày mày dạn bám theo ngươi mãi!"
Hiểu Tinh Trần trầm mặc, nếu lúc trước ánh mắt y nhìn một Tiết Dương chỉ có khinh ghét và coi thường thì nay tất cả đã hóa thành ôn nhu như nước, dường như có chút phiếm lệ xung quanh.
Tiết Dương khóc thút thít. Hắn căn bản không nghĩ đến mình sẽ yếu đuối trước mặt người kia như vậy. Nhưng những gì đã trải qua với những gì sắp tới khiến hắn thật sự cảm thấy trống rỗng, chẳng lẽ sự cô độc này sẽ theo hắn mãi sao, hắn vốn dĩ không thể chịu nổi sự tuyệt vọng của trước kia nữa. Lúc này băng vải trắng đã nhuộm đỏ hoàn toàn, hắn nhỏ giọng như tự nói với bản thân, thanh âm như thể cầu xin: "Tinh Trần, ngươi đem theo ta được không, trở về nghĩa trang cũ đi, hoặc là một nơi nào đó không ai hay biết cũng được, chỉ hai người chúng ta thôi. Ngươi dạy ta đọc sách, dạy ta thổi tiêu, dạy ta hàng yêu trừ ma, dạy ta cách để làm người, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không bao giờ giết người nữa. Ta hứa đấy Tinh Trần à!"
Hiểu Tinh Trần cau mày, y đối với những lời nói này của Tiết Dương có chút do dự. Y trầm mặc một lúc, quay mặt đi cố tránh không nhìn vào khuôn mặt hắn lúc này. Ánh dương chiếu rọi khắp phòng, phủ ánh sáng lên y phục của bọn họ. Không biết qua bao lâu bên ngoài tiếng chim chóc hót trên cành hay tiếng gió thổi lá cây xào xạc, không gian trong phòng lắng đọng một mảng.
"Không có việc gì. Thời gian còn nhiều, ta sẽ đợi, đợi bao lâu cũng được, cho đến một ngày ngươi chấp nhận sự hiện diện của ta."
Hiểu Tinh Trần lẳng lặng tiến đến cạnh bàn, y vô thức nâng tay chạm vào vết máu trên khuôn mặt hắn. Đột nhiên tiếng chó sủa truyền đến không xa, càng ngày càng gần.
Tiết Dương hoảng sợ nhìn bốn phía, thân thể có chút run rẩy.
Cửa bị đá văng, vỡ tan thành từng mảnh, tiến vào là các đệ tử của Lam gia, theo sát phía sau là Nhiếp Hoài Tang cùng một lực lượng quân viện trợ đứng phía ngoài thủ hộ phòng hờ Tiết Dương bỏ trốn.
Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy Tiết Dương mắt đã băng kín, máu vẫn còn chảy liền cười hả hê: "Tiết Dương, ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao, xem ra hôm nay ta đem nhiều người đến vậy cũng uổng phí rồi."
Tiết Dương nhếch môi khinh miệt nói: "Ngươi vẫn dẫn theo người rầm rộ như một đoàn quân đấy à, cũng đúng thôi, một kẻ như ngươi nào dám một mình đối mặt, chỉ sợ một cỗ tẩu thi cũng đủ xử lý được ngươi rồi."
"Bây giờ còn mạnh miệng thế được!" Nhiếp Hoài Tang đưa mắt ra ám hiệu với đệ tử Lam gia. Tức thì hai trong số đó tiến đến cạnh Tiết Dương, hạ một gối lên bụng khiến hắn quỳ xuống, kiềm chế tay chân đồng thời nâng đầu hắn dậy đối diện với Nhiếp Hoài Tang.
Hiểu Tinh Trần ngăn cản nói: "Nhiếp tông chủ, ngươi làm vậy thật sự quá đáng rồi!"
Nhiếp Hoài Tang bỏ ngoài tai lời nói của Hiểu Tinh Trần, ra lệnh cho một đệ tử vấn tóc Tiết Dương lên cao, hắn muốn trực tiếp xử trảm Tiết Dương tại đây.
Hiểu Tinh Trần rút kiếm tiến lên ngăn cản, đánh ngã hai đệ tử Lam gia, đỡ Tiết Dương đứng dậy, cầm chặt một cánh tay hắn, sắc mặt không tốt nhìn Nhiếp Hoài Tang.
Nhiếp Hoài Tang nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta nghe mọi người nói rằng ngươi là người luôn trừng trị cái ác, chính trực cương liệt, hẳn phải hiểu rõ vì sao ta làm vậy. Nay như thế nào muốn đổi trắng thay đen, dung túng tên ác nhân này."
Hiểu Tinh Trần nói từng chữ rõ ràng: "Vốn bản tính con người có thể thay đổi, vì sao khi hắn muốn quay đầu là bờ lại không thể cho hắn một cơ hội?"
Nhiếp Hoài Tang nghĩ không cần tiếp tục nghe những lời này, liền quay đầu hướng các đệ tử bên ngoài xông vào bắt trói Hiểu Tinh Trần lại. Lúc này từ cửa Lam Hi Thần xuất hiện bước vào, khách khí hành lễ với Hiểu Tinh Trần, ôn hòa nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, nếu ngươi không ngại hãy cùng chúng ta trở về, có chuyện gì ở Thanh Hà rồi nói."
Hiểu Tinh Trần nghe vậy cũng không phản đối cùng đám người trở về. Đến Thanh Hà, Tiết Dương liền bị đưa lên đài đã được chuẩn bị tốt để tử hình, hai tay bị xích sắt trói chặt. Tu sĩ trong khắp tiên môn thế gia đều tụ tập đến cùng dân chúng đứng xem, muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Tiết Dương bị hành hình. Lần này tất cả đều thống nhất sử dụng phương pháp lăng trì đối với hắn. Mỗi người sẽ thay phiên dùng kiếm đã được nung lửa đỏ hồng chém từng nhát trên người hắn, thiên đao vạn quả, thẳng đến khi hắn tắt thở.
Hiểu Tinh Trần đứng ở giữa đại sảnh đường Nhiếp gia phủ, khẩn cầu Nhiếp Hoài Tang tha cho Tiết Dương một mạng, đem hắn nhốt vào lao ngục, suốt đời ăn năn sám hối hành động đã gây ra.
Nhiếp Hoài Tang phì cười, hắn thật sự không thể nhịn cười khi nghe thấy Hiểu Tinh Trần nói ra ý mình: "Ăn năn sám hối, haha, tên Tiết Dương vô liêm sỉ mà cũng biết ăn năn sám hối sao, ta nghĩ chỉ cần cho hắn vào lao chỉ một thời gian sau Thanh Hà Nhiếp thị này máu chảy thành sông đấy."
Hiểu Tinh Trần vẫn cố chấp nói: "Hắn đúng là tên vô tại, độc ác nhưng tất cả đều là quá khứ rồi. Hắn khi còn bé là một đứa trẻ tuy bẩn thân nhưng tâm không bẩn, vì những hận thù thuở thiếu thời, lại không ai chỉ bảo nên lớn lên trở thành một tên ma đầu ác bá. Ta nghĩ hiện tại nếu hắn đã suy nghĩ lại muốn quay về chính đạo vì sao không thể cho hắn một đường lui chứ?"
Lam Hi Thần nghe vậy liền nhấn giọng nói: "Hiểu Tinh Trần đạo trưởng, ta hiểu ý ngươi. Thật ra ta rất minh bạch tâm trạng ngươi hiện giờ. Nhưng ta mơ hồ có thể thấy được rằng, Tiết Dương chỉ động tâm với một mình ngươi, ngoài ra đối với ngoại nhân hắn vẫn mang lòng thù hận ích kỷ. Hắn giết người trong nháy mắt, lời ngươi nói về quá khứ của hắn ta hoàn toàn đồng ý thế nhưng quá khứ của hắn hai bàn tay đầy máu tươi của những người vô tội, ngươi vốn biết rằng không có quá khứ sẽ không có tương lai. Nếu ở quá khứ ta không đặt dấu chấm hết thì liệu tương lai có an ổn chăng? Thời gian thật sự rất cay nghiệt, có những thứ có thể lãng quên nhưng có những thứ mãi mãi không bao giờ phai mờ được mà càng ngày càng gia tăng tích lũy nhiều hơn, trong đó có cả đau thương và cừu hận."
Nhiếp Hoài Tang trầm mặc, như nghĩ đến điều gì, nhất thời không nói được lời nào.
Hiểu Tinh Trần im lặng, lặng lẽ cúi đầu, bên trong ánh mắt ấy một mảnh ảm đạm tựa như không còn nhìn thấy mặt đất dưới chân, giọng y run run: "Ta đã hiểu...Hắn nhất định phải chết."
Tống Lam thấy vậy liền đi đến, kéo tay Hiểu Tinh Trần ý bảo muốn cùng đi với y. Bọn họ một đường đi đến đài giữa sân Nhiếp phủ nơi Tiết Dương bị trói chặt, phía dưới vô số người vây quanh.
Chính ngọ đã đến, Nhiếp Hoài Tang ra lệnh hành hình. Những đao phủ trong phủ lập tức xếp thành hàng, đi lên đài rút kiếm mới được rèn trong lò cực nóng, từng người một chém lên người Tiết Dương không chút lưu tình. Chỉ chốc lát sau máu từ người hắn chảy ra ướt đẫm toàn bộ y phục. Muốn giết hắn nhanh chóng không cần phải làm vậy nhưng bởi vì lăng trì phải để cho tử tù cảm nhận được nỗi đau đớn khi từng lớp da thịt bị cắt đi chính vì vậy chỉ có thể chém lên những vết thương cũ nhưng không được đâm xuyên tim hắn.
Tiết Dương từ đầu đến cuối không kêu la một tiếng. Hắn cắn chặt môi đến bật máu, khuôn mặt đã hoàn toàn trắng bệch, dường như máu chảy sắp hết.
Hắn hừ mũi mạnh, cuối cùng cũng không thể không thoát ra tiếng ư ử trong cổ họng. Một loạt những ký ức lúc này hiện lại trong đầu hắn, từng dòng từng dòng hồi ức tái hiện lại như mới ngày hôm qua. Và hình ảnh cuối cùng hắn thấy chính là cảnh hoàng hôn ở Nghĩa Thành vài ngày trước, chỉ có hắn cùng y, Hiểu Tinh Trần thổi khúc sáo đầu tiên cho hắn nghe, thanh âm mãi vang vọng trong đầu hắn lúc này không dứt ra được.
Cuối cùng một đạo sĩ lên đài, lúc này cơ thể Tiết Dương không còn chỗ nào lành lặn, chẳng khác gì một khối huyết nhục mơ hồ, có thể nhìn thấy cả xương bên trong. Đạo sĩ không lập tức xuống tay chém tiếp như những người trước mà trực tiếp banh miệng Tiết Dương, tay cầm trường kiếm chém đứt lưỡi hắn. Máu từ miệng hắn đổ ra, chảy dọc xuống cằm. Nhưng Tiết Dương vẫn chưa tắt thở, thân thể không chống đỡ nổi đổ rầm xuống, chỉ còn lại chút hơi thở mong manh.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi Tiết Dương chết hẳn, sau đó vị Hồn Sư được gọi đến sẽ trấn áp hồn phách của hắn vĩnh viễn.
Hiểu Tinh Trần chậm rãi đi lên đài, mọi người trợn mắt nhìn hành động bất ngờ của y. Y quỳ xuống đỡ đầu Tiết Dương dậy, khoảng cách thật gần y có thể cảm nhận được tiếng tim đập thoi thóp cùng chút hơi tàn còn sót lại của hắn. Hiểu Tinh Trần lấy từ trong lòng ra một viên kẹo đường, kẹo mà ngày xưa mỗi ngày nếu không có hắn sẽ làm loạn lên, bỏ vào khoang miệng tràn đầy máu tươi của hắn.
Hiểu Tinh Trần giơ tay vuốt nhẹ hai má Tiết Dương, ánh mắt ôn nhu nhìn hắn như nhìn một tiểu hài tử, y ghé vào tai hắn nói khẽ: "Ta biết ngươi muốn nghe câu trả lời của ta phải không, câu trả lời của ta là: Ta sẽ dẫn ngươi đi, trở về nghĩa trang....hoặc có lẽ với ta bốn bể là nhà, nơi nào cũng được......Chúng ta mỗi sáng sẽ rút thăm, ai trúng quẻ xấu thì đi mua đồ ăn......Ta sẽ dạy ngươi học chữ, đọc sách hay thổi tiêu.....Hai ta mỗi buổi tối thì đi bắt quái giúp đỡ mọi người.....Ngươi nghe đây Tiết Dương, ngươi không phải chó, với mọi người nhìn ngươi thế nào ta không quan tâm, với ta ngươi là Tiết Dương.....Ta nghĩ vẫn luôn muốn mang theo ngươi bên mình, không bao giờ rời xa....."
Tiết Dương giương miệng, muốn nói, muốn diễn đạt ý mình nhưng vì bị cắt lưỡi, nói không nên lời, chỉ có thể: "Ô ô ô ô" kêu. Từ miếng vải băng quấn mắt hắn lúc này một dòng máu đỏ chảy ra, không phải vì khóc thương tâm mà vì hạnh phúc đã đến. Hắn chờ đợi rất lâu cuối cùng cũng có được hồi báo. Tiết Dương nở nụ cười để lộ đôi răng khểnh đáng yêu, nụ cười ấy không phải châm chọc, không phải cười hiểm ác mà chỉ đơn giản vì niềm vui thật sự có được mà thôi. Đầu hắn gục trên vai Hiểu Tinh Trần nhưng trước lúc ấy hắn đã kịp dùng chút sức còn lại nuốt viên kẹo đạo trưởng cho – viên kẹo cuối cùng hắn vẫn giữ lại được riêng cho bản thân mình.