[Đồng nhân HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ

Quyển 1 - Chương 11: Bức Thư từ R

Vậy là Sabrina đã học ở Hogwarts được tròn 1 tuần rồi. Nơi này rất nhanh đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cô. Cô yêu Hogwarts, chắc vậy rồi. 3 lần một tuần cô đều đặn nhận được thư của gia đình với rất nhiều bánh kẹo, váy vóc. Lần này bà Elizabeth gửi cho cô một chiếc áo khoác màu vàng, dài tới đầu gối, được may bèo nhúm buộc gọn chiếc eo nhỏ nhắn của cô, trên mặt vải còn có những con bướm màu xanh lam đang vỗ cánh bay thành đàn. Đây là lần đầu tiên Sabrina được gửi tặng chiếc váy đẹp đến vậy, bà nói đó là phần thưởng cho kết quả học tập xuất sắc của cô. Cô có thế mặc nó vào dịp cuối tuần để mọi người được chiêm ngưỡng tay nghề của gia tộc Sandal lợi hại đến như thế nào. Bà và ông rất tự hào về đứa cháu gái nhỏ.

Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, Sabrina, Snape và những đứa khác trong nhà Slytherin vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.

Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Sabrina đứng nghe bọn trẻ phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.

Bà quát:

- Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Sabrina liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

Tay phải đặt trên cán chổi và hô: "LÊN".

Mọi người gào to:

- LÊN.

Cây chổi của Sabrina lập tức nhảy tõm vô tay nó. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy. Chổi của Snape chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Peter thì không hề nhúc nhích, trong lớp chỉ có cô và Potter thực hiện được. Cô nghĩ, có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Chắc nghe giọng hô "Lên" run run của Peter, cán chổi cũng biết tỏng là Peter hoàn toàn không dám giở chân lên.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống.

Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Sabrina cùng Snape khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Sirius Black là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai...một.

Potter là người đầu tiên bay vọt lên trước, nó thực hiện những động tác khó bằng việc xoay vòng rồi bất chợt đổi hướng trong không trung như thể nó là chủ bầu trời này, mặt mày tự mãn, mái tóc lại càng thêm rối bù. Uỳnh!!! Một tiếng va chạm lớn giữa không trung, một cậu học sinh lóng ngóng nhà Griffìdor mất đà vọt lên cao như cái nút chai rượu bị bật nắp. Nó va mạnh vào Potter đang vẫn nghĩ trên cao chỉ có một mình hắn. Sớm thấy cả hai rơi xuống với tốc độ chóng mặt. Hai cây chổi đã văng thẳng xuống đất, vỡ nát.

Sabrina không kịp nghĩ ngợi gì bay phóng lên để đỡ lấy cả hai, nhưng do sức nặng của hai người, cô loạng choạng giữ không nổi, sắp tuột tay ra rồi, bọn họ cứ vậy mà bấu chặt vào tay cô đau điếng. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: cô chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực dưới sức nặng của hai thằng con trai. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi cả ba chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Sabrina tung những người đó xuống, nếu cô không dừng lại được thì lấy hai tên này làm đệm thịt cũng tốt lắm. Vừa kịp thời kéo ngay cán chổi lại, cô đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với một động tác tuyệt mỹ, đôi chân chếch nhẹ từ sau ra trước để ổn định, đáp xuống như thể một một chú chim khổng tước.

- SABRINA SANDAL!

Một tiếng quát làm tim Sabrina tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo hai tên bị thịt kia. Bà Hooch đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.

- Cả đời ta ở Hogwarts...thật chưa bao giờ...

Bà thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

- Sao con dám...cả gan...ai cho...Con có thể gãy cổ như chơi...

- Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ...

Tôi không hỏi trò, trò Snape!

Thưa, nhưng mà...

- Đủ rồi, trò Sabrina, Potter, đi theo ta ngay. Trừ nhà Gryffindor 5 điểm.

Sabrina tê tái bước theo bà Hooch dọc theo hành lang. Nó muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của nó cũng bị làm sao rồi. Bà Hooch xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới 2 đứa lấy một lần. Nó phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp. Thế là xong. Thành tích học tập xuất sắc, những chiếc váy nhiệm mầu, Sabrina nhẩm chắc lần này mình sẽ bị phạt cấm túc cho coi. Nó ai oán ném cho Potter một ánh nhìn nảy lửa. Mà kẻ kia chỉ cúi đầu, vò cho mái tóc của mình càng thêm rối bù. Có phải Potter đáp đất xong bị ngốc luôn rồi không. Sabrina khinh bỉ.

Nó lếch thếch đi theo bà Hooch cả một đoạn đường dài không kêu ca. Bà dẫn chúng tới một chiếc sân lớn, Sabrina thấy một khoảng khán đài với những cái lầu cao lất ngất được bọc vải và thêu gia huy của 4 nhà sáng lập, bên cạnh khán đài là một cái lều rộng màu xám bạc. Bước vào lều, cô Hooch niềm nở nói:

- Lại đây đội trưởng của Gryffindor và Slytherin. Ta có chuyện cần bàn gấp. Chào Lucius, chào Brandon, ta đã phát hiện ra một Tầm thủ cho hai con. Vẻ mặt đang bối rối của cả hai bỗng trở nên rạng rỡ.

- Thiệt hả cô?

- Thiệt hoàn toàn. 2 đứa này là một Tầm thủ bẩm sinh. Cô chưa từng thấy ai được như nó. Đây là lần đầu tiên con cỡi cán chổi đó hả Potter, Sandal?

2 đứa lặng lẽ gật đầu. Nó hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng có vẻ là nó sẽ không bị phạt cấm túc. Bà Hooch quay lại nói chuyện với 2 đội trưởng:

- Nó lao xuống từ độ cao mười sáu thước, chụp được Potter cùng một đứa khác, vậy mà không trầy xước chút xíu nào. Đến Orion Amari cũng không làm vậy được. Potter bay lượn cũng rất tốt,kỹ thuật điêu luyện như thể không cần dạy mà vẫn thực hiện hoàn hảo những động tác cực kỳ khó.

Vẻ mặt Lucius nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực. Anh xúc động hỏi Sabrina:

- Có coi Quidditch lần nào chưa, Sabrina?

Lucius là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Slytherin. Hắn đi vòng quanh Sabrina ngắm nghía và nói:

- Đúng là sinh ra để làm Tầm thủ. Nhẹ nhàng...nhanh nhẹn...còn có...xinh đẹp. Thưa cô, chúng ta phải sắm cho Sabrina một cây chổi xịn. Em đề nghị một cây Comet 62 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?

- Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái!

Giờ ăn tối, Sabrina thuật lại cho Snape nghe những việc xảy ra hồi chiều khi nó đi theo bà Hooch tới sân Quidditch Snape nhăn mày, bĩu môi, vẻ mặt căng thẳng:

- Bồ có thể đã chết vì cú ngã đó rồi. Có thể năm sau mình sẽ tới viếng mộ bồ cũng nên. Làm vậy là quá nguy hiểm. Còn cả Potter nữa, tên đó vi phạm một đống nội quy rồi giờ lại được làm Tầm thủ sao? Nói đùa sao? Luật lệ đều bị ném cả vào sọt rác rồi. Snape giận lắm, nhưng hắn nhớ lại khi đó, khoảnh khắc Sabrina cùng đám người kia rơi xuống với tốc độ chóng mặt, trái tim nó như thể ngừng đập.

- Đời nào học sinh năm thứ nhất...không đời nào...Bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ...một thế kỷ nay.

Quay lại, cô thấy Murphy đang kéo xe lăn lại gần. Quá ngạc nhiên và thán phục, đến nỗi Murphy cứ ngồi há hốc miệng mà nhìn Sabrina.

- Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biếtt nhé! Anh Lucius muốn giữ bí mật.

Đúng lúc ấy, Skye Parkin và Conner Heznandez bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Sabrina, họ vội vã bước tới.

- Giỏi lắm! Huynh trưởng Lucius đã báo cho anh chị rồi. Skye cùng anh là Tấn thủ. Conner nói. Năm nay chúng ta nhất định sẽ dành được cúp vô địch Quidditch, đã ba năm nay chúng ta giằng co cái cúp đó với tụi Gryffindor rồi, lần này nhất định chúng ta sẽ đá bay tụi nó ra khỏi khu trưng bày cúp Quidditch. Rồi giờ đây học sinh mỗi khi đi ngang qua Đại Sảnh đường đều sẽ phải ngắm nhìn dải ruy băng của Slytherin cùng màu xanh trùm lên những chiếc cúp.

Conner mơ mộng một mạch tới tương lai. Sabrina mặt ửng đỏ, gãi gãi đầu không biết nói gì thì Murphy đỡ lời cô:

- Mình biết rất nhiều về Chiến thuật, còn có rất nhiều sách về Quidditch nữa. Mình sẽ cho bồ mượn và kèm cặp thêm bồ ngoài luyện tập.

Hết bữa, đám học trò chia tay rồi nhanh chóng tản ra trở về phòng sinh hoạt chung. Sabrina có một ngày mệt mỏi. Cô nhanh chóng thiếp đi trong cơn mộng mị. Lần này cô mơ thấy một mặt trăng tròn sáng rực, xung quanh trời nổi gió lạnh lẽo. Cô đứng tại đó, giữa sân trường, đang ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm nay thì từ xa, một người đàn ông đạp theo ánh trăng bay tới, hắn bay, mà không cần chổi ư. Người đàn ông này tới gần cô. Sabrina vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt người này. Cô ở đó, không thể lên tiếng dù rất muốn. Người đàn ông cong cong khóe miệng lên thành một vòng cung hoàn mĩ, miệng hắn phát ra những tiếng xà xà như gió rít: "Ta đã đợi ngươi". Hắn đợi cô? Để làm gì? Rồi một cơn gió lớn bùng lên thổi theo hướng hoàn toàn ngược lại từ đằng sau, một con vật cao tới 2 mét đứng đó, toàn thân nó là lông đỏ, với những chiếc gạc ở mỗi chân, tay hệt như người nhưng nó lại mang một chiếc đầu của một con dê. Sabrina có thể thấy trên trán con dê đó, giữa hai cặp sừng cong cong hệt như sừng con linh dương, có một dấu ấn hình ngôi sao năm cánh nằm gọn trong vòng tròn. Con vật nói: "Cút ngay!!!"

Chương 12

Dạo này mỗi ngày đều là Snape dùng bữa với Sabrina, hắn vui lắm. Cứ hết mỗi tiết học lại đứng lại chờ thân ảnh tóc bạch kim kia chạy lại bên hắn, tươi cười nói bụng cô bé đã đói meo rồi, học hành thật tốn sức, não bộ cô tiêu tốn quá nhiều năng lượng. Snape nhìn cô, lại bĩu môi:

- Bạn đó, ăn nhiều như vậy, mỗi bữa đều là ăn gấp đôi mình. Chỉ tháng sau thôi là bạn sẽ thành con heo ngay. Đến lúc đó đừng nói là bước lên chổi, đến Potter cũng sẽ cho bạn ngửi khói.

Snape vẫn luôn độc mồm độc miệng như vậy.

- Sao nào, có phải là mình vẫn xinh đẹp lắm đúng không??? Nói rồi Sabrina kéo lọn tóc mái quăn quăn hai bên hất ra đằng sau,tự kỷ mà nói.

Hôm nay bọn họ có tiết Phòng chống nghệ thuật Hắc ám. Giáo sư dạy môn này là cô Patricia Rakepick. Bọn trẻ trong phòng học xôn xao bàn tán:

- Bồ biết gì không, cô Rakepick vừa mới tới năm nay đó.

- Có phải từ sau khi giáo sư Galatea Merrythought nghỉ hưu thì không một giáo viên nào có thể dạy bộ môn này quá 1 năm hay không?

- Hay bộ môn này đã bị dính phải lời nguyền không thể tháo gỡ rồi?

Cô Patricia bước vào, quắc mắt, bọn trẻ im bặt, cô là một người phụ nữ không cần cố sức mà vẫn giữ được lớp học trật tự. Sabrina rất bội phục. Cô Patricia là một phụ nữ trung niên với gò má cao ngất, đôi mắt dài xếch hẹp và mái tóc đỏ hoe. Trông cô không có lấy một chút gọi là hiền lành. Cô mặc chiếc áo choàng màu đen bên trong là một bộ quần áo với rất nhiều túi lớn nhỏ khác nhau, trông cô như một nhà thám hiểm thực thụ. Quả thật, cô Patricia đạt được danh hiệu Phá giải lời nguyền Đệ nhất, một người phụ nữ dày kinh nghiệm và tài giỏi. Sabrina thấy rất vui khi được học trong lớp của cô.

Hôm nay bọn chúng được học về Mimblewimble. Lời nguyền trói lưỡi. Nó buộc lưỡi của mục tiêu với một nút thắt, ngăn chặn nạn nhân nói chính xác câu thần chú, nó rất hữu ích trong những trận đấu tay đôi.

Cô yêu cầu mỗi nhóm học sinh bắt cặp để thực hiện lời nguyền. Sabrina vô cùng không may mắn, được chỉ định đấu cặp với Sirius. Sirius hẳn vẫn còn áy náy khi lần trước chính là cô cứu Potter. Cậu giơ đũa phép lên, nghiêng mình cúi chào Sabrina như một trận đấu tay đôi thực sự. Vô cùng lịch thiệp, không chê vào đâu được.

Cô Patricia đếm tới 3 yêu cầu lũ trẻ thật nhanh tay thực hiện lời nguyền. Nhanh như chớp Sirius phóng một lời nguyền tới Sabrina, không chút nương tay, hắn còn là đàn ông hay không, cô tự hỏi. Sabrina cũng không kém cạnh, cô đời nào lại chịu thua cái thay mặt trắng này cho được cơ chứ? Cô vung đũa phép lên tạo ra một màng chắn bao phủ xung quanh thân mình:

- Protego.

Sirius liền định tung tiếp lời nguyền thứ hai phá giải lớp chắn này. Thì cô Rakepick ngăn bọn chúng lại:

- Ta yêu cầu chỉ dụng Mimblewimble, trò Sandal. Tuy nhiên Protego là một thần chú rất hữu ích trong việc bảo vệ bản thân, vì trò đã thực hiện nó nên hôm nay chúng ta sẽ học luôn Protego này. Rất xuất sắc, một học sinh năm ba cũng không thể nào tạo ra được một lớp chắn với tốc độ như vậy. 5 điểm cho mỗi nhà Gryffindor và Slytherin vì màn đấu đẹp mắt.

Xung quanh bọn trẻ tiếp tục thực hiện lời nguyền. Potter đã khóa lưỡi Snape, Snape cũng không kém cạnh đáp trả nhiệt tình. Petter đã làm rớt cái đũa của nó một cái cạch. Murphy thì được bạn học nhường nhịn nên rất nhanh khóa lưỡi đối thủ.

Cô Rakepick giao bài tập về nhà cho bọn trẻ, làm thế nào để phá giải được lời nguyền khóa lưỡi Mimblewimble, nộp vào buổi sau.

Rồi Sabrina kết thúc một ngày học với 2 tiết Thảo dược học và tiết cuối là Thiên văn học. Vừa rời khỏi Đại sảnh đường sau khi dùng bữa tối. Có một thằng bé lạ mặt chạy lại đưa cho Sabrina một tờ giấy, trên đó chỉ ghi:

- Gặp nhau tại sân trường đêm nay. Ký tên: R.

- Revelio. Không có gì xảy ra.

- Appare Vestium. Vẫn không có gì xảy ra. Vậy là nó được viết bằng tay. Nét chữ liền mạch, nét mực in đậm, cứng cáp, nhìn dòng chữ nghiênh nghiênh, Sabrina đoán hẳn người viết phải là một người mạnh mẽ. Có lẽ từ mạnh mẽ cũng không đủ để miêu tả.

Ngày thường với trực giác cùng tính cảnh của Sabrina thì cô sẽ không mất đến 2 phút để vứt tờ giấy đó đi. Nhưng những băn khoăn về giấc mơ, còn có lời nguyền bọn chúng học trên lớp hôm nay. Còn R, người kia là ai? Cô Rakepick ư? Sao cô không trực tiếp hẹn Sabrina thì hơn. Suy đi tính lại, Sabrina cũng không phải kiểu người thích dây vào rắc rối. Cô không tới sân trường mà quay trở về phòng sinh hoạt chung, kiên quyết ngồi làm bài tập, cô là một học sinh ngoan, một tấm gương gương mẫu điển hình, không phải bọn phá vỡ luật lệ như Potter cùng đám bạn.

Tại phòng sinh hoạt chung, Snape bước tới bên thả trước mặt cô là cả một chồng sách lớn bé, nói là muốn cùng cô làm bài tập. Hai đứa yên lặng ngồi làm bài.