[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 54: Regulus quyết định

Sirius dụi bàn tay dính mỡ vào gấu áo chùng trước khi kịp nhớ ra là mình có thể làm sạch nó bằng phép thuật. Nhưng ngay sau đó cậu lại nhận ra rằng để ếm bùa lên chính bàn tay cầm đũa phép còn khó hơn cả hái sao trên trời. “Chà, lẽ ra mình nên nghĩ ra điều này ngay từ đầu và tập tành dùng đũa phép bằng tay trái.” – Cậu nghĩ một cách hài hước. Mỉm cười, cậu làm sạch phần áo vừa bị chùi vào, sau đó đưa tay rờ quanh mép một vòng để chắc chắn không còn miếng bánh nào dính vào đó.

Sirius quay đầu lại nhe răng cười với hình quả lê đang nhảy loi choi trong bức tranh trên cánh cửa nhà bếp và vẫy chào tạm biệt nó. Sau đó cậu sải bước trên hành lang, nháy mắt với một cô gái nhà Hufflepuff đi qua. Trái với sự trông đợi của Sirius, cô ta chỉ nở một nụ cười gượng gạo và vội vàng đi tiếp như thể không biết làm gì với cậu, làm cậu có phần cụt hứng. “Dù sao thì cô ta cũng chả xinh đẹp gì.” Cậu tự nhủ, và lừ mắt một cách cáu kỉnh với con ma Thầy Tu Béo (con ma của nhà Hufflepuff) vừa lướt qua cậu với một vẻ tò mò trên gương mặt, làm anh ta nhăn nhó, vội ào qua cánh cửa phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff gần đó.

Khi ra khỏi lãnh địa của nhà Hufflepuff, Sirius nhìn thấy một bóng áo chùng xanh mảnh mai, đi phất phơ phía trước. Cậu liền chặn đầu kẻ đó lại.

- Sắp đến giờ đi ngủ rồi, mày đi đâu?

Regulus chững người lại, nhưng không hề tỏ ra khó chịu như mọi lần. Nó chỉ trả lời bằng một vẻ xuôi xị lạ thường.

- Đi gửi thư cho bố mẹ.

Sirius nhíu mày. Đúng là thằng em của cậu luôn tình cảm với mọi người trong nhà hơn cậu – một đứa con ngỗ nghịch, lạc loài. Nhưng đi vào cái giờ này? Nhìn cái vẻ mệt mỏi và tiều tụy của Regulus, cậu bất chợt thấy hơi mủi lòng, mọi ý muốn chất vấn, bắt bẻ nó bay đi hết, liền lầm bầm.

- Chọn giờ hay nhỉ! Thích bị cấm túc hả? Thầy Filch chuẩn bị đi tuần rồi đấy.

Regulus chỉ khẽ gật đầu, chẳng có vẻ gì định bắt bẻ rằng chính Sirius cũng đang lang thang ở ngoài, hình như định bước đi tiếp trước khi hỏi cậu.

- Thế còn anh, vừa đi đâu đấy?

- À… ờ… - Sirius gãi đầu. – Tao xuống nhà bếp kiếm mấy cái bánh.

“Mấy cái bánh” là cách nói giảm nói tránh của Sirius, chứ cậu đã nốc đủ thể loại đồ ăn ở đó đến mức muốn bục cúc quần.

Regulus khẽ nhướng mày ngạc nhiên, dù không mở miệng hỏi, nhưng tự dưng Sirius cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích (thật lạ!).

- Ờ… lúc chiều tao có chút việc nên quên đi ăn. Tao biết đường tới nhà bếp… ngay sau bức hình trái cây gần phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.

Regulus có vẻ như không chấn động gì vì những điều Sirius nói (điều này làm cậu thấy hơi bất mãn). Nó cũng cứ đứng lần chần trước mặt Sirius mà không chịu rời đi, trông nét mặt có chút gì đó bối rối. Đến lúc Sirius chuẩn bị lách qua để đi về, thì nó bảo.

- Si… Cám ơn… vì chuyện hôm nọ…


Sirius tưởng như giật bắn người vì kinh ngạc. Thằng này đột nhiên đổi tính hay là nó đang nói đểu mình đây? Lại còn dùng cái tên thân mật mà đã từ lâu lắm nó không dùng chứ! Nhưng khi cậu nhìn nét mặt hết sức chân thành của Regulus, lòng nghi ngờ của cậu dịu lại, liền đưa tay quẹt mũi.

- Ờ… không có gì… mày cũng cứu tao. Chúng mình huề.

Regulus gật đầu. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi nó, làm Sirius cũng mỉm cười đáp lại, lòng tự nhủ rằng hình như đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy em trai mình cười kể từ hôm xảy ra sự cố nọ.

Tự dưng Sirius thấy muốn cho thêm vào những gì cậu vừa nói một câu “dù sao mày cũng là em tao” nữa. Nhưng thay vì thế, cậu chỉ lỡ tông vào vai em mình, rồi ậm ừ trong miệng vài từ không rõ tiếng, và bước đi, hướng về tháp Gryffindor.

***

Severus đang chắp nối những mảnh ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mình thì thấy Regulus đến. Mặt mũi hốc hác, nước da tái nhợt. Severus có cảm giác như là nhìn vào một phiên bản lạ lùng của chính bản thân mình trước kia. Đôi mắt Regulus, trước kia vốn linh hoạt và phảng phất vị buồn đa cảm, lúc này khác hẳn. Vẫn u tối như mấy ngày gần đây, nhưng thảng lóe lên đâu đó những tia sáng quả quyết.

Dự cảm thấy điều hệ trọng, Severus ếm bùa Muffilato rồi nhìn Regulus chờ đợi.

- Tôi đã đi gặp hiệu trưởng Dumbledore.

***

Severus hơi bất ngờ vì Regulus Black đã thông báo cho mình chuyện cậu ta đã quyết định cầu viện đến sự giúp đỡ của Dumbledore. Đành rằng chính là anh đã phát hiện ra cậu ta gia nhập Tử Thần Thực Tử, cũng chính là anh đã khuyên cậu ta tìm đến Dumbledore hòng mong sự giải thoát. Nhưng anh không hề trông đợi cậu ta tìm đến anh để thông báo về quyết định của mình. Không phải là anh không tò mò, chỉ là anh ít khi trông đợi người khác tìm đến mình kiểu như vậy, một phần nữa anh không nghĩ rằng một người như Regulus lại đủ tin tưởng vào anh đến mức đó. Con người Regulus, một góc nào đó, có phần giống anh. Khép kín, nội tâm, và ít tin tưởng vào ai đó ngoài bản thân mình. Tất nhiên so với anh, Regulus tích cực, cởi mở và dễ chịu hơn nhiều khi được sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, được bố mẹ và họ hàng yêu quý.

Có lẽ Regulus cảm thấy có nghĩa vụ phải báo cho Severus điều đó, như để cảm ơn sự chia sẻ và lời khuyên của anh đối với cậu ta về vấn đề này. Hoặc là để tỏ cho anh biết rằng cậu ta đủ tin tưởng anh để làm vậy.

Chưa đủ tin tưởng để gọi anh đi gặp Dumbledore cùng. Severus bật cười trước cái ý nghĩ đó. Anh và Regulus là ai? Nhóm Đạo Tặc ư hay bộ ba vàng Potter – Granger – Weasley mà việc gì cũng phải kéo đàn kéo đống đi? Và để làm gì?

Đó không hẳn là sự tin tưởng. Một người đầy kiêu hãnh và tự tôn như Regulus Black, việc khúm núm tìm đến Dumbledore để cầu xin sự giúp đỡ đã là điều đáng xấu hổ lắm rồi, nữa là nhờ ai đó đi cùng – kể cả khi cậu ta có cảm thấy không tự tin khi đối mặt với Dumbledore đi nữa (ai mà tự tin cơ chứ?).

Tìm kiếm sự giúp đỡ, đó là khi ta cảm thấy tuyệt vọng. Giống như khi Severus tìm đến Dumbledore gần hai mươi năm trước. Khi thấy rằng đó là lối thoát cuối cùng. Sĩ diện của bản thân chẳng còn là gì nữa. Tất nhiên là tình cảnh của Regulus cũng khó có thể sánh bằng tình cảnh của anh lúc đó. Phải, làm sao bằng được. Anh thậm chí đã sẵn sàng đón nhận khả năng mình bị giết chết vì là một Tử Thần Thực Tử, và sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu của Dumbledore sau đó.

Phải. Yêu cầu của Dumbledore. Liệu Regulus có…?

- Cụ ấy nói sao?

- Tôi chưa gặp được. Giáo sư McGonagal nói hiệu trưởng đi vắng. Có lẽ anh nói đúng về Dumbledore, rằng ông ấy là người rộng lượng và chơi đẹp, tôi hi vọng vậy. Cách ông ấy xử lí với Kipple, cũng một phần là ông ấy muốn che giấu mọi việc ở trường, nhưng ông ấy đã thực sự thu xếp cho người nhà của Kipple được bình an vô sự. Cũng có thể ông ấy sẽ giao tôi cho các Thần Sáng, nhưng nếu cứ dấn thân tiếp tục với Tử Thần Thực Tử thì cũng tệ như vậy thôi, đúng không?

Giọng Regulus nhỏ đi ở câu cuối, như thể cậu ta không bị thuyết phục lắm bởi điều mình vừa nói. Ai cũng biết rằng ngục Azkaban là một nơi vô cùng tồi tệ, bào rút từ từ từng ý chí sống của một con người. Hẳn cậu ta đã đưa Dumbledore lên bàn cân để mổ xẻ và đánh giá chán chê, để cuối cùng quyết định đặt niềm tin vào cụ (hoặc là đặt niềm tin vào lời nói của Severus). Cũng có thể cậu ta quá hoảng sợ cái viễn cảnh tham gia thực sự vào các hoạt động của Tử Thần Thực Tử (điều mà cậu ta đã hằng mong muốn, thật mỉa mai thay!) đến mức quyết định chấp nhận mạo hiểm.

Severus đã khá bất ngờ vì cái lí do làm Regulus quay ngoắt 180 độ khỏi cái mong ước cháy bỏng một thời là phục vụ Chúa tể Hắc ám của cậu ta. 

- Một con người có thể vì để đạt mục đích của mình mà phải làm những chuyện như thế sao? Đứa bé đó đến giờ vẫn ở viện thánh Mungo, hơn bốn tháng điều trị vẫn chưa hồi phục. Người ta nói thật kì diệu vì nó đã không chết. Có thể nó sẽ bị tật nguyền suốt đời, hoặc trở thành một Pháo Xịt.

Regulus đã nói vậy với Severus trong một cuộc nói chuyện sau cái hôm anh phát hiện ra Dấu hiệu Hắc ám trên cổ tay cậu ta vài ngày. Đó là một hôm dông bão, đất trời xám xịt. Trời đất bất thường đến mức dưới đáy hồ Nước Đen, khung cảnh cũng xáo động. Severus và Regulus, hai đứa ịn mũi vào tấm kính cửa sổ dày bịch hình tròn dưới tầng hầm, nhìn các loại sinh vật kì dị bơi lội một cách thích thú bởi cơn mưa quá lớn. Thậm chí, có một mụ tiên cá còn đứng nhìn hai người một lúc bằng một cái nhìn đỡ nghi kị và cáu bẳn hơn thường thấy.

- Tại sao anh lại có cái vẻ mặt như vậy?

- Cậu có nghĩ tước đũa phép của các phù thủy gốc Muggle, không cho những đứa trẻ phù thủy gốc Muggle đi học cũng giống như là biến họ thành Pháo Xịt không?

Miệng Regulus há ra như một con cá mắc cạn trong một chốc, rồi cậu ta nói.

- Có phải ý anh là việc tôi kì thị các phù thủy gốc Muggle cũng tồi tệ chẳng kém gì việc hành hạ một đứa bé hai tuổi rưỡi đến mức tàn tật ư? – Một chút thảng thốt thoáng qua trên gương mặt cậu ta. – Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó như vậy. Đó có phải là một nhận xét hơi quá đáng không?

Severus tì mạnh mũi mình vào bề mặt kính lạnh lẽo, nhìn con cá ngáo vừa nháy mắt với mình, nói.

- Trước kia tôi muốn trở thành Tử Thần Thực Tử, bởi vì muốn được coi trọng, muốn được người ta nể sợ, muốn có quyền lực, muốn giàu có. Có vẻ như Chúa tể Hắc ám, và những kẻ như Lucius Malfoy hay Mulciber có thể giúp tôi có được điều đó. Tôi chả có ham muốn gì việc loại bỏ phù thủy gốc Muggle, cũng chả ham hố gì việc tra tấn hay giết chóc họ. Tôi cũng chẳng ghét bỏ gì… nhiều (Severus ngập ngừng) Muggle. – Trừ bố tôi và Petunia Evans. Severus nghĩ thêm, trong đầu. – Tôi muốn thành Tử Thần Thực Tử chỉ đơn giản vì đó là tương lai duy nhất mà tôi thấy được lúc đó, nếu không muốn tiếp tục một cuộc sống vô danh, bế tắc, bị ghét bỏ, bị coi thường như vốn có. Nhưng còn cậu…

Severus ngồi thẳng lên, quay lại nhìn Regulus. Trông cậu ta có vẻ bối rối.

- Cậu là một cậu ấm. Một gia đình danh giá. Cậu có thể chọn theo đuổi một sự nghiệp mà cậu ưa thích, hoặc chẳng làm gì để sống cuộc sống vương giả nhờ tài sản của gia đình, mà vẫn nhận được cái nhìn trọng vọng của những người xung quanh. Cậu chẳng cần phải giãy giụa để thoát khỏi cái gì. Vì thế tôi chắc rằng lí do cậu muốn trở thành Tử Thần Thực Tử không giống tôi.

-…

- Cũng không hẳn. Không hoàn toàn giống nhưng có lẽ cũng không hẳn là khác. Gia nhập Tử Thần Thực Tử có nhiều loại người. Có loại vốn chỉ là hạng lưu manh, gia nhập vào chỉ để thỏa mãn thú vui tra tấn và giết chóc những người chúng ghét. Có loại thì vì căm ghét và coi thường dòng máu Muggle đến cực đoan. Có loại vì đam mê quyền lực. Có loại thì vì sợ, gia nhập vì nghĩ mình sẽ an toàn hơn khi đứng về phe Chúa tể Hắc ám. Có kẻ bị đe dọa, bị khống chế. Có loại vì hận đời, muốn chống lại Bộ. Có loại đơn giản vì thấy mình nhỏ bé, muốn tham dự vào một cái gì đó hoành tráng và quyền lực để thấy mình quan trọng.

- Con người cậu, như tôi thấy, chả phải loại tàn bạo, cũng chẳng ươn hèn, chẳng hận đời, cũng không bị khống chế, cũng có tham vọng nhưng chưa đến mức đam mê quyền lực cho lắm. Vậy cậu là loại nào trong hai loại còn lại: căm ghét Muggle và thấy mình nhỏ bé?

Đôi mắt của Regulus tưởng như lồi hẳn ra ngoài. Cậu ta ấp úng.

- Có lẽ… có lẽ cả hai. Tôi… không chắc.

Severus bật lên một tiếng cười nhạt và nói tiếp.

- Căm ghét Muggle ư? Cậu căm ghét họ đến mức nào? Tại sao đôi lần cậu vẫn ấp úng xin lỗi khi lỡ va phải Mary MacDonnal thay vì bịt mũi và phủi quần áo mình như cách Lucius Malfoy thường làm? Tại sao cậu ngoảnh mặt đi khi Mulciber hành hạ Paul Adams, sao không sử dụng họ giống như Avery làm với Emily Cantona?

Mặt Regulus đỏ bừng lên. Cậu ta nói giận dữ.

- Tôi không phải là loại người như thế! Sao anh dám so sánh tôi với Avery? – Cậu ta vẩy tay vẻ kinh tởm. – Tôi… tôi là người lịch sự. Tôi không cưỡng bức phụ nữ, không hành hạ người khác cho vui. Nhưng tôi luôn cho rằng phù thủy cao quý hơn Muggle. Muggle – những kẻ tầm thường, ngu ngốc, nhặng xị, chẳng có chút tài năng nào nhưng lại luôn nghi kị chúng ta. Chỉ vì họ đông hơn chúng ta nên mới dồn được chúng ta vào tình cảnh phải lẩn trốn. Một số kẻ trong đó vì một sự may mắn ngớ ngẩn nào đó mà được trao tặng món quà pháp thuật của giới phù thủy, nhưng làm sao có thể sánh bằng những người mang dòng máu phù thủy được.

Severus liếc mắt nhìn cậu ta một cách chán nản, nói.

- Tôi miễn bàn về cái định kiến của cậu. Gia đình cậu đã làm quá tốt cái việc nhồi nhét vào đầu cậu những thứ rác rưởi đó. Hãy tiếp xúc với các phù thủy gốc Muggle nhiều hơn cho đầu óc cậu sáng ra một tí. Điều tôi muốn nói ở đây chỉ là cho dù cậu có luôn coi dòng máu Muggle là thấp kém đi nữa, cậu cũng chưa ghét họ hoặc chưa đủ tàn nhẫn đến mức muốn giết và tra tấn họ. Vậy nói xem, tại sao cậu lại muốn gia nhập một tổ chức chuyên làm cái việc đó?

- Chuyên... làm cái... việc đó? Tôi đâu biết là như thế! - Regulus kêu lên, phản đối. - Tôi cứ nghĩ là...

- Thôi đi! - Severus cười khẩy. - Cậu định lừa ai? Mắt cậu không mù. Tai cậu không điếc. Não cậu chắc chắn không liệt. Thông minh là đằng khác. Cậu phát cuồng vì Chúa tể Hắc ám, muốn gia nhập Tử Thần Thực Tử. Cậu thu thập đủ mọi thông tin về nó. Vậy mà cậu nói cậu không mảy may suy nghĩ, rằng cậu luôn luôn một mực tin rằng đó chỉ là những lời bốc phét của tờ Tiên Tri? Có thật sự như thế? Cậu mong rằng tôi tin là cậu thực sự tưởng Chúa tể Hắc ám cao thượng như thánh chắc?  

- Ý... ý anh là gì?

Nước da trên gương mặt Regulus trở nên tái hơn một chút. Severus cảm thấy thích thú với cái viễn cảnh bóc mẽ những suy nghĩ trong đầu cậu ta như bóc một quả chuối.

- Cậu đã chọn cách chỉ tin những điều cậu muốn tin, thay vì những điều lô-gic mà lẽ ra đầu óc cậu có thể luận ra được. Cậu muốn nghĩ Chúa tể Hắc ám là tốt đẹp, vì thế cậu đã tự thuyết phục bản thân mình tin vào những điều dẫn cậu đến cái kết luận đó. Cậu không thấy sao, Regulus? Con người cậu đầy mâu thuẫn. Cậu đối xử với lũ gia tinh như là bạn bè...

- Sao anh lại biết về lũ gia tinh? - Regulus hỏi, giọng run run vì xúc động, nhưng không thiếu vẻ ngạc nhiên.

- Điều đó không quan trọng. - Severus nhăn mặt, nói. Lần nào đến tòa nhà Grimmauld mà anh không nghe thấy lão gia tinh già Kreacher kể lể cậu chủ Regulus đã tốt bụng với lão ta thế nào cơ chứ. Có những lần anh còn bắt gặp lão ôm đống giẻ rách ngồi khóc một mình, nói chuyện với một “cậu Regulus” tưởng tượng. - Điều quan trọng là cậu đối xử với lũ gia tinh như bạn bè, nhưng lại muốn đối xử với một bộ phận phù thủy – những con người - như là nô lệ. Cậu không thấy mâu thuẫn sao? Cậu thấy Chúa tể Hắc ám xuống tay với một đứa bé là tàn nhẫn, không thể chấp nhận được. Nhưng cậu có nghĩ nếu dồn các phù thủy gốc Muggle vào đường cùng thì hậu quả gây ra cũng tồi tệ tương tự hay không? Cậu định làm gì họ: giết, tống vào ngục Azkaban, hay biến họ thành gia tinh?

Mặt Regulus lại tái hơn nữa. Cậu ta nói bằng một giọng gần như thì thầm.

- Tôi không hề có ý định đó. Dù sao họ vẫn là con người. Tôi chỉ...

- Tước quyền dùng đũa phép của họ? Biến họ thành Pháo Xịt. Không phải cậu vừa nói rằng điều đó rất tồi tệ hay sao?


Severus càng nói, trông Regulus càng giống như muốn khóc. Các múi cơ trên gương mặt cậu ta dúm lại với nhau trong một nỗ lực dồn nén các cảm xúc lại. Rồi sau một hồi im lặng, cậu ta buông ra một tiếng cục cằn.

- Đờ mờ anh!

- Đờ mờ cậu ấy! – Severus bật lại ngay lập tức, môi khẽ cong lên chuẩn bị cho những lời nói kế tiếp. – Để tôi nói cho cậu biết tại sao cậu lại sống mâu thuẫn như vậy nhé. Cậu tự ti – tôi đếch biết vì lí do gì, nhưng rõ ràng vì thế mà cậu khao khát đến tuyệt vọng được mọi người trong gia đình chú ý và tự hào về cậu. Cậu muốn làm vừa lòng bố mẹ cậu đến mức tự dỗ mình tin vào tất cả những điều họ nói và yêu ghét. Nói đi, nói rằng tôi vừa nói sai đi xem nào!

Severus nhếch mép cười ngạo nghễ khi nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang lồi ra của Regulus, và chờ đợi phản ứng của cậu ta. Regulus nhìn trừng trừng vào Severus trong mấy giây, đôi bàn tay nắm lại, rồi bất ngờ quay lưng đi thẳng. 

- Đệch! Chẳng như mình mong đợi tí nào. -  Severus lẩm bẩm. 

Regulus không nói chuyện với Severus vài ngày sau đó, rồi một chiều quay lại chỉ để hỏi Severus rằng tại sao anh lại tin rằng Dumbledore sẽ giúp cậu ta. Severus trả lời rằng vì Dumbledore nổi tiếng là một người giàu lòng vị tha và sẵn lòng đón nhận bất kì ai còn hi vọng, hơn nữa đó là người duy nhất có thể làm được điều đó.

Sau đó, Regulus lại mất hút, rồi lại đột ngột xuất hiện trước mặt Severus để báo cho anh cái tin này. Hẳn là cậu ta đã dành khối thời gian để nghiên cứu về ngài hiệu trưởng đáng kính của chúng ta và tình hình trước mắt để đưa đến cái quyết định ấy.

Severus nghĩ đến tình cảnh của Regulus, rồi lại nghĩ đến tình cảnh khi xưa của mình, bất chợt cảm thấy một mong muốn tham gia vào cuộc nói chuyện giữa Regulus và Dumbledore, muốn biết Dumbledore sẽ cho cậu ta điều gì và lấy đi của cậu ta điều gì. Lại tàng hình vào văn phòng hiệu trưởng hả? Lão già biết tỏng anh rồi còn gì! Severus bất chợt thấy có phần biết ơn bất kì lí do gì khiến Dumbledore rời lâu đài vào hôm nay, để anh khỏi lỡ mất cơ hội nghe lỏm những điều hai người đó sẽ nói với nhau.

***

Xin lỗi, mình có cuộc họp huynh trưởng gấp. Hẹn cậu ngày mai vậy.

Lời nhắn vội vã của Lily đã bị nuốt chửng hẳn vào trong trang giấy. Severus nhét cuốn sổ bọc da nhỏ vào túi áo chùng, quay đầu lại và rảo bước đi. Những suy nghĩ chằng chịt, vô thức trong đầu Severus khiến anh lỡ lối rẽ đi xuống tầng hầm. Chỉ đến khi đứng trước chiếc cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà, hun hút, Severus mới nhận ra nơi những bước chân lơ đãng đã đưa mình đến.

Đối mặt với những ám ảnh là cách duy nhất vượt qua được những ám ảnh.

Lời nói của Lily hôm nọ vẳng lại. Thực ra, Severus cũng không tránh né hoàn toàn tháp thiên văn như là Lều Hét. Dù bất đắc dĩ, nhưng trong năm học này, Severus cũng đã phải lên đó hai lần. Một lần là để nói chuyện với Lily, tuy nhiên anh đã cố gắng lái tất cả sự chú ý của mình vào Lily, thay vì nhìn ra chỗ “hiện trường vụ án” trước kia, nên đã xao lãng được ít nhiều. Lần thứ hai là khi bay từ rừng Cấm về, thật sự là bất đắc dĩ nên mới đáp xuống đó, vì chả có chỗ nào để vào trong lâu đài nhanh hơn thế, nên Severus đành nhắm mắt nhắm mũi phi vào rồi vội vã chạy xuống cầu thang như ma đuổi vậy.

Có lẽ Lily nói đúng. Mình phải thực sự đối mặt với nó. Nhìn vào chỗ đó và để tất cả cảm xúc ào đến, rồi đi qua cùng với bóng ma ám ảnh của nó. Severus thầm nghĩ khi hít một hơi dài và dõng dạc bước lên những bậc cầu thang.

Gió thốc vào người Severus mát lạnh. Đỉnh tháp thiên như cái chòi canh của tòa lâu đài, nơi có thể nhìn rõ được quang cảnh bốn phía. Severus nhận ra anh đang đứng đúng cái vị trí mà anh đã từng đứng trong cái đêm định mệnh đó, bao xung quanh bởi bốn Tử Thần Thực Tử và Draco Malfoy run lẩy bẩy. Severus nhấc hai mí mắt mình nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi Dumbledore từng đứng đó, với hai chiếc chổi bay, người xanh xao như một xác chết, và đâu đó gần cụ là Harry Potter trong tấm áo tàng hình, có lẽ cũng run rẩy chẳng kém gì thằng nhóc Draco bên cạnh anh.

Một cơn đau quặn thắt nổi lên trong lồng ngực Severus, kèm theo cảm giác râm ran như kiến cắn khắp từng phân vuông trên cơ thể anh, nhất là ở đầu những ngón tay ở bàn tay cầm đũa phép. Những ngón tay đó siết chặt, tì vào lớp gỗ bóng của cây đũa phép với một lực đủ mạnh để làm cho cái cảm giác râm ran đó dịu lại trở thành một cảm giác tê bì. Severus nhắm mắt lại, cảm thấy bên trong lớp da bao bọc cơ thể mình một cơn lạnh tê tái.

Một cơn gió thốc mạnh vào mặt. Cánh cửa sau lưng Severus đập bùm, đóng sập lại, cùng với một vài tiếng bịch bịch giống như thứ gì đó vừa rơi xuống phía trước. Severus mở mắt.

Trước sự sững sờ của anh, bóng ma của quá khứ dường như tái hiện. Dumbledore nhợt nhạt, lảo đảo khuỵu xuống trên hai đầu gối, hàm râu dài và mái tóc trắng bạc rũ rượi một cách tàn tạ. Kế ngay bên cạnh cụ, không có áo tàng hình, chỉnh lại cặp kính, và bất ngờ đến tột độ trước sự có mặt của Severus, không ai khác hơn là James Potter.