[Đồng Nhân Harry Potter] Trở Lại 1977

Chương 2: Trong bệnh viện

Severus tỉnh dậy trong bệnh viện, đúng như những gì anh nhớ. Người ta bó bột quanh người anh và làm cho anh gần như không cử động được. Lâu lâu lại có một y tá mặt tròn đeo kính đi vào tích tích gì đó vào tấm chart rồi lại đi ra, không quên khuyến mại cho Severus một nụ cười buồn tẻ.

Mẹ anh ngồi bên cạnh giường bệnh, đan một chiếc áo len màu lá mạ. Bà thường đan len như vậy, bất kể mùa đông hay mùa hè, miễn là vẫn có len để đan. Thường thường bà bán những chiếc áo đó để lấy tiền mua đồ dùng cho gia đình hoặc đồ dùng học tập cho Severus, và mua len để đan tiếp. Những cái không bán được vì xấu quá hoặc lạc mùa thì bà giữ lại để mặc, hoặc dỡ ra đan lại.

Suy cho cùng, dù đã vứt bỏ đũa phép của mình và chọn sống như một Muggle thì mẹ anh vẫn là một phụ nữ gàn dở. Thật đáng tiếc khi biết rằng bà đã từng là một phù thủy xuất sắc – rất tài năng về Độc Dược.

Nhưng lại suy cho cùng thì có phụ nữ nào mà không có cuộc sống đáng tiếc cơ chứ, khi trên đời này người ta vẫn trông chờ họ đứng sau các nam phù thủy.

Như Lily Evans, đứng đầu đám nữ sinh, cô gái vàng của nhà Gryffindor. Rồi sao? Lấy chồng sớm, sinh con, thành một bà nội trợ, bị kéo vào một cái Hội ngu ngốc và một cuộc chiến ngu ngốc (mà sau này chính anh cũng tham gia vào) và bị giết chết khi mới 21 tuổi.

Hay Narcissa Black, đẹp và thông minh. Rồi thành bà Malfoy không có chút gì dấu ấn nghề nghiệp, phải lên voi xuống chó cùng sự thành bại của chồng.

Những phụ nữ có chút tham vọng thì sao? Dolores Umbrige là một con mụ điên không có lương tâm mà không ai thèm rớ tới.

Minerva McGonnagal thì cả đời giam mình trong tòa lâu đài không có một mảnh tình vắt vai (ít ra là theo như Severus biết).


Hình như người ta cứ buộc những người phụ nữ hoặc phải sống cô đơn, hoặc phải quên đi bản thân mình.

Eileen dừng tay đan, ngẩng mặt lên để nhìn thấy Severus lại mở mắt. Bà nở một nụ cười nhợt nhạt.

“Con còn đau lắm không?”

“Con ổn.”

Severus đáp. Lần đầu tiên khi trở lại thấy lòng ấm lên chút xíu. Được nhìn thấy Eileen một lần nữa vừa làm niềm vui lại cũng vừa là nỗi đau đối với Severus. Anh nhớ ra rằng bố mẹ mình mất sau khi anh ra trường ít lâu vì tai nạn giao thông. Một chiếc ô tô mất lái đã lao vào bà và Tobias khi cả hai đang đi bộ trên đường - một trong những lần hiếm hoi họ đi cùng nhau ngoài đường, và hình như đang cãi nhau, người ta kể lại vậy.

“Con trông thật tệ.” Eileen nói.

“Con biết.” Severus cười nhẹ.

“Mẹ đã lấy lại đũa phép cho con. Nó rơi ở sát mép sông. Mẹ để ở nhà, trong rương đồ của con.”

Eileen đưa tay vuốt ve bàn tay Severus. Sự động chạm ấy làm Severus muốn khóc. Thật lạ. Anh cứ tưởng rằng bao nhiêu năm Bế Quan Bí Thuật đã làm anh không thể khóc được bởi cái gì, ngoài Lily.

Severus hít một hơi dài nén cơn xúc động. Eileen ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

“Mẹ phải về nấu bữa tối. Nếu Tobias về mà chưa thấy có đồ ăn...”

Eileen nói mà không thể hiện một chút cảm xúc nào. Severus cảm thấy một cơn giận dữ và một sự căm ghét với người đàn ông được gọi là bố anh ấy, trào lên. Anh nuốt nước bọt nén cơn giận lại.

“Vâng. Con có đồ ăn tại bệnh viện rồi.”

Eileen khẽ gật đầu, “Tạm biệt nhé!”, rồi đi ra.

Còn lại một mình, Severus lại thả trôi theo dòng suy nghĩ. Giờ anh đã chắc chắn là mình quay về quá khứ. Nhưng tại sao? Anh biết có những truyền thuyết về việc quay về quá khứ sau khi chết, nhưng chưa có một bằng chứng xác thực nào về chuyện đó. Anh chưa từng đọc được một ghi chép nào về chuyện đó. Mà anh đã đọc khá nhiều.

Anh chắc rằng phải có một lí do cực kì đặc biệt nào đó thì anh mới phải sống lại cuộc đời mình thế này. Để trừng phạt anh chăng? Anh chắc rằng mình không phải kẻ xấu nhất trên đời, và cũng có thể cuộc đời anh cũng không phải cuộc đời đáng chán nhất trên đời.

Vậy có lẽ nào sự trở về của anh có mục đích gì quan trọng? Ý nghĩ làm anh muốn bật cười khùng khục, nhưng không cười thành tiếng nổi vì những cái xương gãy không cho phép. Có gì quan trọng với thế giới này hơn là tiêu diệt Chúa tể Hắc ám? Nhưng nếu như vậy thì tại sao lại là anh, mà không phải là Dumbledore? Rõ ràng Dumbledore là người nắm rõ nhất làm thế nào để diệt được Chúa tể Hắc ám, và cũng là người có khả năng nhất. Rõ ràng cuộc sống có một khiếu hài hước kì cục của nó khi đã gửi anh trở về đây.

Nghĩ đến đó, lòng anh chùng lại. Vậy là Harry Potter đã thất bại. Nó đã chết mà không tiêu diệt được Chúa tể Hắc ám. Anh đã biết là nó sẽ phải chết, chính anh đã lãnh trách nhiệm nói cho nó biết điều đó. Có thể sau khi nó chết, vẫn không có ai giết được Chúa tể Hắc ám. Hoặc có thể Dumbledore đã tính toán sai điều gì đó, rằng sự hi sinh của Harry Potter cũng chẳng thể làm cho Chúa tể Hắc ám hết bất tử.

Nghĩ đi nghĩ lại các sự kiện đã xảy ra, anh chắc chắn một điều rằng trong suốt một năm qua, Dumbledore đã sai Harry Potter đi tìm các Trường Sinh Linh Giá. Dumbledore chưa bao giờ nói cho anh biết điều đó, vì cụ vẫn bảo “không nên để trứng cùng một giỏ”, nhưng anh cũng có những nghi ngờ nhất định. Sau khi Chúa tể Hắc ám trở lại ám Quirrel năm 1991, anh đã luôn tự hỏi hắn đã dùng phép thuật gì để có thể sống sót một cách lay lắt như thế. Những lời đồn đại về sự bất tử của Chúa tể Hắc ám làm anh tò mò vô cùng, và đã lục tung tất cả những cuốn sách về Nghệ thuật Hắc ám mà anh có thể đặt tay tới được. Nhưng phải đến sau khi anh mò tới Tổng hành dinh của Hội Phượng Hoàng là tòa nhà Grimmauld số 12 sau khi Dumbledore chết thì anh mới tìm ra thứ mình cần.

Nhà Black là một gia đình quý tộc lâu đời và giàu có. Một truyền thống trong những gia đình như thế là có rất nhiều sách cổ, đặc biệt là về Nghệ thuật Hắc ám. Đáng tiếc là trong hai đứa con trai chỉ có Regulus Black là còn chịu khó đọc sách một tí chứ còn Sirius Black thì thích thú với các hoạt động thể chất hơn. Sau khi gia đình Black sụp đổ sau sự biến mất của Chúa tể Hắc ám năm 1981, thư viện của họ thất lạc đi đâu gần hết. Khi khám nhà, Severus chỉ tìm thấy vài quyển, và anh mang tất cả về nhà, cùng với nửa sau bức thư của Lily.

Một trong mấy quyển sách đó có đề cập đến Trường Sinh Linh Giá. Rõ ràng đây là một cách hoàn hảo để trở nên bất tử, nhất là khi Chúa tể Hắc ám chẳng quan tâm tí ti gì đến việc linh hồn của hắn tròn hay méo, hay phải giết bao nhiêu người để xé nó ra thành mấy mảnh. Theo Severus, thì Hòn đá Phù thủy là một giải pháp lành mạnh hơn nhiều, nhưng hòn đá đó chỉ giúp người ta không già và sống mãi chứ chẳng thể bảo vệ người ta khỏi lời nguyền Chết Chóc. Và rõ ràng là Chúa tể Hắc ám chẳng biết gì về nó cho đến mãi năm 1991.

Bây giờ, khi có thời gian nằm ngẫm nghĩ và sắp xếp lại những miếng ghép hình, Severus càng lúc càng khẳng định chắc chắn về giả thuyết Trường Sinh Linh Giá.

Chiếc nhẫn Dumbledore đeo rồi bị dính lời nguyền chết người là một. Cái vòng cổ mà Potter đeo khi nó lặn xuống lấy thanh gươm Gryffindor ở trong rừng Dean là hai. Một thứ gì đó trong phòng sinh hoạt chung của nhà Ravenclaw, Potter đã đến đó tìm nó là ba. Theo những gì xảy ra ở Phòng chứa Bí mật mà Potter kể lại, anh nghĩ cuốn nhật kí đó là cái thứ tư.


Bản thân Potter chắc chắn là một cái, nếu không chẳng có lí gì nó lại phải chết nếu muốn Chúa tể Hắc ám chết, ngoài ra nó lại còn có mối thần giao cách cảm đáng ngờ với hắn nữa.

Còn gì nữa không? “Đến một lúc nào đó khi Chúa tể Hắc ám không sai con rắn Nagini đi làm việc riêng nữa mà giữ nó bên mình, đó cũng là lúc anh phải nói cho Harry biết rằng nó sẽ phải chết...” Potter đã từng nhìn thấy con rắn tấn công Arthur Weasley - qua mắt rắn. Nếu Potter mang một mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám, thì rõ ràng con rắn cũng mang một mảnh.

Như vậy có sáu Trường Sinh Linh Giá. Nếu anh lên kế hoạch tiêu diệt những Trường Sinh Linh Giá đó từ bây giờ, anh có thể loại trừ ít nhất là con rắn và Potter.

Để làm được việc đó, anh cần có một kế hoạch cụ thể. Nhất là khi anh còn phải theo học hai năm cuối ở Hogwarts - một việc buồn tẻ đến chết, đối mặt với đám Đạo Tặc đáng ghét, tránh gây sự chú ý của Chúa tể Hắc ám và Dumbledore (đương nhiên của cả mọi người nữa).

Và Lily... Anh không thể để mất cô lần nữa. Anh sẽ xin lỗi, sẽ cầu xin cô tha thứ hay làm bất kì điều gì có thể để giành lại tình bạn của cô. Severus không mơ tưởng gì lắm đến việc Lily sẽ yêu mình. Suy cho cùng thì cô xinh đẹp, thông minh, tốt bụng và nổi tiếng. Những cô gái như thế ít khi chọn một người như Severus: vừa xấu vừa nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng được mọi người yêu thích tẹo nào, thậm chí bị ghét vì là một đứa quái gở đam mê Nghệ thuật Hắc ám, suốt ngày ủ rũ và cáu kỉnh.

Rõ ràng là so với một James Potter vừa đẹp trai lại giàu có, nổi tiếng, ngôi sao Quidditch và sớm sẽ trở thành Thủ lĩnh nam sinh vào năm sau, học trò cưng của thầy Hiệu trưởng và cô Phó hiệu trưởng McGonnagal thì Severus không có tí hi vọng gì. Thậm chí ông bà Evans cũng không thích Lily chơi với Severus, còn Petunia thì không cần phải nói.

Bị ném trở lại thế này và phải chứng kiến Lily rơi vào vòng tay của James Potter một lần nữa không khác nào một con dao găm vào tim Severus. Nhưng ít nhất anh còn có cơ hội giành lại tình bạn của cô, và cứu cô khỏi kết cục như ở cuộc đời trước kia của anh.

Nhưng rồi đột nhiên, những suy nghĩ vừa rồi của Severus đảo lộn lại hết. Có một điểm vô cùng mấu chốt ở đây mà anh chưa tính tới. Một trong những lí do du hành thời gian bị kiểm soát chặt chẽ và không được khuyến khích là vì nó cực kì nguy hiểm. Về nguyên tắc, người ta không thể thay đổi được quá khứ, bởi vì nếu quá khứ bị thay đổi thì nó sẽ không diễn ra theo cái cách như cũ để làm người đó quay lại quá khứ. Có nghĩa là anh có thể thay đổi một vài thứ vớ vẩn như thay vì ăn sáng vào 7 giờ thì ăn vào 8 giờ, chứ thay đổi cuộc đời của Lily hay đại cục của cuộc chiến là điều không thể.

Severus thở dài. Điều đó có nghĩa là: anh sẽ phải sống lại từng giây từng phút một cái cuộc đời khốn khổ của mình. Có lẽ ở kiếp trước, anh vẫn chưa làm đủ điều tốt để bù lại tội lỗi.