Động Cơ Giết Người

Chương 24

Dưới ánh dương được chụp lại thông qua ống kính, Lý Tín Như nhìn tôi, nụ cười vỡ vụn.

Trước giờ cơm trưa tôi về đến Cục, trong lúc ăn tôi thảo luận cuộc gặp mặt hôm nay của mình với Lý Nhiễm cho Lưu Ly nghe.

“Thú vị quá.” Lưu Ly dùng đũa gắp một miếng mộc nhĩ xào đưa lên miệng: “Trước kia anh một mực cho rằng do Lý Mai làm, bắt được Lý Mai rồi anh lại nghi do em gái chị ta làm.”

“Anh chỉ cảm thấy…” Tôi nói: “So với Lý Mai, có vẻ Lý Nhiễm có khí thế sát thủ hơn.”

Lưu Ly ngậm một miếng cơm xém chút nữa cười phun ra ngoài.

“Hung thủ thì có khí thế gì? Em thấy chắc là anh đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đó.”

Tôi không nói nữa. Đúng là trong những vụ án mưu sát từng qua tay tôi, có rất nhiều hung thủ đều là người thường, nhìn từ bề ngoài không hề khác người chỗ nào cả. Cho nên đây mới là chỗ phiền nhất trong một vụ án mưu sát.

“Có điều em rất đồng cảm với Lý Mai.” Lưu Ly nói: “Em cũng hi vọng hung thủ không phải chị ấy. Hành vi của Lý Nhiễm hôm nay thật rõ ràng là đang thăm dò vụ án, em không tin cô ta quan tâm chị mình thật, cho nên chuyện này thật đáng ngờ.”

“Lý Nhiễm nói trong lòng có phiền muộn, phiền chuyện gì nhỉ? Cô ta lo lắng vì sao vụ án của Lý Mai cứ rề rà mãi không báo lên viện kiểm sát ư?” Tôi trầm ngâm: “Chắc hẳn cô ta không hiểu trình tự cụ thể trong chuyện này mà chỉ lo lắng ngày nào Lý Mai chưa bị xét xử thì ngày đó mình vẫn chưa được yên tâm? Lý Nhiễm chưa từng đến phòng tạm giam thăm Lý Mai bao giờ là do cô ta không dám đối mặt với chị mình?”

Lưu Ly cắn chiếc nĩa bằng inox: “Anh nói vậy cũng có lý. Quan hệ giữa Lý Nhiễm và ba mình rất tệ có thể vì ông Lý rất hiểu con gái mình nên biết chuyện gì đó chăng? Cô ta ghét mẹ mình như vậy có phải do bà mẹ biết chuyện gì đó hay không?”

Phán đoán không có bất cứ kết quả nào.

Lưu Ly hỏi: “Anh có muốn đến nhà họ tiếp xúc với ông Lý một chút không?”

Tôi ngẫm nghĩ: “Tìm ông Lý chắc chẳng thu được gì. Em nghĩ mà xem, cho dù họ biết thì chẳng lẽ lại nói cho cảnh sát?”

Lưu Ly gật đầu: “Nói vậy cũng đúng.”


Sau đó cô đứng lên, bưng cà mèn ăn xong đi.



Chiều hôm đó tôi còn một chuyện khác phải làm. Chuyện kia vẫn cứ bay vòng vòng trong lòng tôi giống như chim ưng trên thảo nguyên, rợp xuống cái bóng đen đen. Tôi không biết vì sao.

Buổi chiều, tôi gọi vào số điện thoại văn phòng đại học Chính Pháp Bắc Kinh. Đầu kia điện thoại là giọng của một người phụ nữ trẻ tuổi. Tôi báo thân phận của mình và tài liệu của Lý Tín Như, khi nghe xong, cô cho tôi số điện thoại của một văn phòng khác, tôi đành phải cúp máy gọi lại, một lần nữa nói lại thân phận và mục đích của tôi.

“Lý Tín Như?” Bên kia nói: “Tôi tìm giúp anh… Không sai, trong danh sách nghỉ học có tên người này, ồ, đây là chuyện trước kia lâu lắm rồi, tình hình lúc ấy? Không, tôi không rõ lắm, tôi mới chỉ làm việc ở đây được năm năm, gì cơ, có ai biết tình hình lúc ấy không á? Tôi cũng không rõ, tôi đã nói rồi, tôi mới chỉ đến đây không đến năm năm.”

“Phiền anh tìm một đồng chí đức cao vọng trọng, lớn tuổi một chút để hỏi. Về chuyện sinh viên này nghỉ học, tôi nghe nói lúc đó rầm rộ rất lớn, người lớn tuổi một chút chắc hẳn đều biết.” Tôi vội nói: “Chuyện này liên quan đến một vụ án hình sự, anh xem xem có thể tìm ai tới hỏi giúp tôi được không?”

“Chuyện này, anh đợi một lát…” Người nọ đặt máy xuống, một lát sau thì quay về: “Chắc chị Chi làm công tác đảng uỷ biết đấy, anh đợi một lát, chúng tôi kiếm người đi gọi chị Chi.”

“Vâng vâng, cám ơn, cám ơn.”

Tôi nghiêng đầu, dựng điện thoại, trong tay mân mê một tấm ảnh chụp. Là tấm Lý Tín Như chụp khi đi du lịch Hoàng Sơn. Tôi cũng không biết vì sao mình lại muốn lấy tấm này ra rồi giữ lại. Có lẽ là vì Lý Tín Như bên trong tấm ảnh thật sự rất đẹp.

Họ đều nói tôi giống anh ta, có điều tôi tin rằng hồi còn trẻ, nhất định anh ta đẹp hơn tôi nhiều.

Qua một lúc lâu, bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ trung nhẹ nhàng: “A lô?”

“Chào chị Chi. Tôi là cảnh sát Trần Tử Ngư, số cảnh sát của tôi là…”

“Họ đã nói với tôi.” Chị nhẹ nhàng cắt lời tôi: “Anh muốn biết chuyện gì?”

Giọng nói của chị rất hay. Nếu muốn có bạn gái, nhất định tôi sẽ chọn một cô có chất giọng đẹp như vậy. Nghĩ rằng chắc tuổi của chị không còn trẻ nhưng nghe giọng hoàn toàn không nhận ra tuổi.

“Tôi muốn xin hỏi một chút, chị đã làm việc ở trường được bao lâu?”

“Vừa tốt nghiệp đại học là tôi được trường giữ lại luôn, cũng gần hai mươi năm rồi.”

“Chị có chức vụ gì?”

“Lúc đầu tôi làm trong đoàn ủy, sau đó được điều đến văn phòng đảng ủy.”

“Vậy đối với những chuyện xảy ra trong trường trong thời gian làm việc, nhất định chị rất rõ ràng phải không?”

“Đúng vậy.”

“Chị có còn nhớ một sinh viên tên là Lý Tín Như hay không? Mười chín năm trước, anh ta từng học tại học viện Chính Pháp Bắc Kinh, một năm sau tự động nghỉ học?”

“Chuyện mười chín năm trước…” Dường như chị vừa thở dài: “Đúng vậy, tôi còn nhớ.”

“Chị có thể kể lại tình hình lúc ấy không?”

“Lúc ấy Lý Tín Như là sinh viên năm nhất vừa vào trường, cậu ấy có tình cảm với một giảng viên dạy chính trị trong trường rồi bị nhà trường phát hiện, tạo nên một luồng dư luận gay gắt trong trường nên bị khuyến khích nghỉ học. Sau này giảng viên kia cũng bị trường sa thải, nghe nói sau đó người ấy tinh thần thất thường, bị chuyển vào bệnh viện tâm thần.”

“Chị từng gặp Lý Tín Như chưa?” Tôi hỏi.

“Gặp rồi, một hai lần gì đó, trong cuộc họp quyết định xử lý.”

“Vậy còn giảng viên kia thì sao?”

“Tôi cũng quen người ấy.” Chị Chi trầm lắng: “Là bạn học cùng lớp tôi. Chúng tôi cùng được trường giữ lại, đó là một người… rất tốt, rất nhiệt tình lại lương thiện, cũng rất đẹp, mới bắt đầu làm việc nên còn rất trẻ, chỉ hai mươi bốn tuổi… thật là đáng tiếc.”

“Đúng là thật đáng tiếc.” Tôi nói: “Bây giờ giảng viên ấy vẫn trong bệnh viện tâm thần?”

“Không, mười năm trước bạn tôi qua đời rồi.”

“Không biết bạn chị còn có người thân nào không?”

“Người thân? Từ khi xảy ra chuyện này, cha mẹ bạn tôi không ngóc đầu lên nổi nữa nên đã đoạn tuyệt quan hệ. Bạn tôi còn có một chị gái, hình như sống ở Thiên Tân…”

Trường học hai mươi năm trước nhất định khép kín và phong kiến hơn bây giờ rất nhiều. Thật ra bây giờ chuyện giảng viên nam hay giáo sư già câu được nữ sinh xinh đẹp ở đâu cũng có, căn bản quen mắt không thấy sợ, tuy chuyện giảng viên nữ và sinh viên nam vẫn có chút ngoại lệ, thế nhưng đặt ở thời này thì nhiều nhất cũng chỉ phê bình giáo dục gì đó thôi, đâu có thê thảm tan cửa nát nhà như vậy.

Trong lòng tôi đang ngẫm nghĩ thì đột nhiên nghe chị Chi nói tiếp: “… Bạn tôi kết hôn nhưng không có con… sau khi xảy ra chuyện đó, vợ cậu ấy chịu đả kích rất lớn, không bao lâu cũng ly hôn. Tôi nghĩ thần kinh cậu ấy bất ổn đại khái cũng do chịu kích thích từ nhiều phương diện…”

Tôi cho rằng hình như mình vừa nghe nhầm, hoặc là khả năng nghe hiểu của tôi xuất hiện sai lầm cực lớn.

Tôi nắm ống nghe, cố gắng muốn nghe cho rõ rốt cuộc chị Chi đang nói gì: “Ai? Chị nói ai chịu đả kích rất lớn?”

“Tôi nói vợ của bạn tôi, thật là đáng thương, cô ấy cũng tốt nghiệp trường này, chỉ khác ngành thôi. Cô ấy và chồng mình là thanh mai trúc mã, ai ngờ vừa kết hôn không được bao lâu thì đã xảy ra chuyện đó… Cô ấy nói suốt đời sẽ hận đàn ông, đến giờ vẫn còn độc thân, không kết hôn nữa.”

Đầu tôi hơi choáng.

Hóa ra là vậy. Hóa ra là vậy.

Là “thầy”, không phải “cô”.


Hóa ra cho tới nay, người sai là tôi. Tôi như con lừa ngu ngốc bị che mắt bởi miếng vải đen, một lòng chỉ đi theo con đường mình nghĩ chắc hẳn là vậy, kết quả căn bản không phân rõ phương hướng.

Bây giờ, miếng vải đen trước mắt tôi dường như bị ai đột nhiên kéo ra. Tôi như bị ánh dương chói chang rọi đến độ không mở được mắt. Vì sao, vì sao tôi lại cảm thấy kinh ngạc như vậy, hoảng hốt đến thế.

Cái gì đang vùng dậy trong vô hình, cái gì đang nổi lên dưới ánh sáng.

Tim tôi đập loạn thình thịch thình thịch, bàn tay run rẩy, tấm ảnh trượt khỏi tay tôi rơi xuống đất. Tôi cúi người nhặt, vươn tay nhưng mấy lần đều không được. Cuối cùng, tôi dùng một chút sức lực, rốt cuộc nắm chặt được tấm ảnh kia trong tay. Tôi dùng lực rất mạnh, tấm ảnh bị tôi vò nát. Dưới ánh dương được chụp lại thông qua ống kính, Lý Tín Như nhìn tôi, nụ cười vỡ vụn.

Khi tôi nâng mình dậy, lại tay chân lóng ngóng hất đổ chén trà. Chén trà rơi xuống từ bàn làm việc, vỡ thành mấy miếng, nước trà văng ra. Lúc này tôi lại không hề để ý đến nó. Tôi chỉ ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế của mình, bàn tay vô thức nắm chặt ảnh chụp Lý Tín Như.

Bụng dạ tôi co vào nhau, tôi thấy buồn nôn.

Qua một hồi lâu, tôi nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng “alô alô”, mới nhận ra một tay mình vẫn nắm chặt ống nghe, lòng bàn tay đã ứa mồ hôi.

“Cảnh sát Trần, anh đâu rồi?” Giọng nữ trung nhẹ nhàng gọi.

“Ở đây, tôi ở đây.”

Ngực tôi như thể chặn một vật cứng vừa chua xót lại vừa nóng rẫy, mà bây giờ tôi đang nghiến răng liều mạng nuốt nó xuống khiến ***g ngực nóng cháy phát đau: “Xin lỗi, tôi vừa ra kia một lát. Vậy thì, theo như chị nói, lúc trước Lý Tín Như là vì phát sinh hành vi đồng tính với giảng viên trong trường nên mới bị trường học khuyến khích nghỉ học?”

“Đúng vậy, tôi cũng có tham gia vào cuộc họp quyết định sa thải bạn tôi ngày xưa.” Chị lại thở dài một hơi: “Thật là rất đáng tiếc.”

“Đúng vậy, thật là rất đáng tiếc…”

Tôi chậm rãi lặp lại.

Sương mù dài lâu tới nay đột nhiên lui bước.

Đáp án của câu hỏi nào đó đã được vạch trần rõ ràng.