Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 98: Lưỡng lờ lưỡng lự

"Con nhỏ này, mày mà còn ăn uống thất thường là chết với tao!!"

Sư Tử ngồi dựa lưng vào thành giường trên giường bệnh, đầu bị Xử Nữ gõ gõ mấy cái cùng với ánh mắt lườm sâu cảnh cáo. Nó lè lưỡi, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất mãn rõ ra.

"Chưa kể còn ngủ không đủ giấc! Mày để mình bị suy nhược đến mức đó, đúng là chọc điên người khác mà!"

Miệng độc như thế nhưng tay Bạch Dương vẫn cẩn thận đưa cốc nước cho Sư Tử. Đôi mắt nâu khói nhìn con bạn thân như sinh vật lạ, không ngừng chớp chớp, đến mức đưa tay sờ trán Bạch Dương thử. Sư Tử không tin đâu, con bạn nó mà cũng có lúc ân cần và biết chăm sóc thế này cơ đấy! Uầy, khó tin quá a!

"Tao ngã có chút, có tụi bây làm quá lên thì có!"

Tay chạm nhẹ vết thương đã dán băng bên trán, Sư Tử phồng mang trợn má bất mãn. Nó tự nhiên bỗng cảm thấy lạnh gáy.

"Mày còn con nít lắm con ạ!"

Xử Nữ thôi ánh lườm của mình và thay vào đó nở nụ cười khinh thường. Điều này khiến Sư Tử lập tức bực bội. Tay với lấy cái gối gần đó, nó không chút ngần ngại đập vào khuôn mặt mà nó cho là nham nhở của Xử Nữ, mặc kệ sự thật nó biết rõ cậu sẽ giận dữ như thế nào.

"Con này! Mày tới số rồi!!!"

Bạch Dương vốn thích khiến cho lớp trưởng nổi giận vẫn còn chưa gan bằng Sư Tử lúc này. Đôi mắt nâu nhìn con bạn một cách nghi hoặc, là con nhỏ đó vừa ăn gan hùm hay nó ngã đập đầu mà chấn thương đến hoá điên?! Dám lè lưỡi chọc tức Xử Nữ thêm đúng là một hành động cực kì ngu ngốc mà.

"Mà tụi bây ở đây ổn không đó?"

Sư Tử mặc kệ tên lớp trưởng đang giận dữ mà hỏi một cách thản nhiên. Nhanh chóng trở lại bình thường, Xử Nữ nhún vai.

"Để tụi nó lo được mà!"

"Với lại chiều cũng là tiết văn, xoã đi xoã đi!!"

Gì chứ nói đến bỏ tiết thì Bạch Dương sung sức lắm! Chưa kể đó còn là môn văn mà nó cực kì cực kì cực kì không thích luôn, vừa không thích môn học lẫn cả giáo viên. Nó có bao giờ nuốt được chữ nào ra hồn đâu!

Xử Nữ chớp mắt một cái, lập tức quay phắt sang.

"Con kia, mày vừa nói cái quái gì?!"

Bạch Dương biết mình vừa buột miệng mà lập tức dùng tay bịt chặt. Nó cười xoà một cách vô tội.

"Dương nó bảo là nghỉ chiều á!"

"Con khốn nạn!!"

Bạch Dương nhìn con mèo đang làm mặt ngây ngô cười tươi như mình chẳng có tội tình gì, đến mức ước gì mình có thể giết chết con nhỏ đó ngay tại đây!

"Ể? Trốn học cơ á?"

Cái giọng của Xử Nữ khiến nó thấy sợ. Bạch Dương hai tay khuề khoà trước mặt.

"Mày chết chắc rồi con!!"

Sư Tử hai tay bưng cốc nước, vừa uống vừa thản nhiên xem màn "trị tội con dân" của lớp trưởng đại nhân dành cho cừu bông tội nghiệp.

Ai da, nó vô tội nha!

Cuối cùng, Bạch Dương bị Xử Nữ kéo về không thương tiếc. Dù cho nó cố gắng bám víu lấy bao nhiêu đi chăng nữa, Sư Tử vẫn nhẫn tâm "phản bội" nó.

Níu kéo không hạnh phúc đâu!

***

Lúc này, Sư Tử đang một mình ở trong phòng bệnh. Nó luôn ghét việc đi học, nhưng ước gì nó được ra khỏi đây thì sao cũng được. Đây không phải lần đầu Sư Tử nhận ra rằng bệnh viện chán đến mức ra sao.

Khi Sư Tử hỏi khi nào nó được xuất viện, thật lạ rằng Xử Nữ hoàn toàn không rõ, và Bạch Dương chỉ bảo một cách mập mờ là khi nó khoẻ hẳn.

Sư Tử trong vô thức đưa tay sờ vết thương trên trán. Nó bỗng chốc nhớ lại lúc nó ngã.

Dù trên đường chạy không có lấy bất kì chướng ngại vật nào kể cả một hòn đá nhỏ, Sư Tử vẫn ngã. Nhưng nó hoàn toàn không ngã vì vấp. Nó vẫn nhớ rất rõ, nhớ như in rằng lúc đó nó cảm giác ra sao. Một cảm giác rất lạ, một điều mà Sư Tử chưa từng trải qua. Đôi chân vốn là của nó trong lúc đó lại dường như không theo ý muốn, cứ cứng đờ lại rồi ngã về phía trước trong vô thức. Khi tỉnh dậy, nó đã thấy mình ở đây.

Sư Tử nhìn vào chiếc vòng đeo ở tay trái, bất giác thở dài. Mệt mỏi quá, nó cảm thấy bao nhiêu sức lực như trôi hết cả. Cơ thể của nó dần không còn theo ý nó muốn nữa.

Có tiếng chuông điện thoại.


Là Thiên Thành.

"Anh hai, em nghe đây!"

"Tại sao không báo cho anh?! Mao Mao, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!!"

Giọng nói sốt sắng của Thiên Thành khiến Sư Tử thoáng thấy lạ. Nó chớp mắt một cái, khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh không rõ hiện hữu từ bao giờ.

Sư Tử không hề biết, trong căn phòng làm việc vốn tĩnh lặng kia, vị chủ tịch trẻ luôn lạnh lùng đã nói lớn bằng giọng lo lắng như thế nào.

"Em ổn mà anh, em chỉ là bị ngã một chút! Anh hai đừng lo quá!"

Cậu có thể không lo hay sao!

Gia đình của cậu, người thân duy nhất của cậu bây giờ chỉ còn mỗi nó, Thiên Thành có thể không lo hay sao!?

"..."

Đôi mắt màu nâu khói lập tức mở to.

"Em.."

"Em đã bảo sẽ cân nhắc! Làm ơn đi, Mao Mao!!"

Khoé môi hơi nhếch lên, Sư Tử đành cười xoà.

"Em sẽ suy nghĩ, em xin lỗi anh hai!"

"Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy hả?! Mao Mao!!"

"Em xin lỗi, chào anh!"

"Mao---"

Ở đất nước xa xôi kia, Hàn Thiên Thành tức giận quẳng mạnh điện thoại một góc trên bàn. Bàn tay cậu ôm lấy trán một cách chán nản.

Sư Tử cúp máy. Chẳng rõ liệu đang suy nghĩ về điều gì, nó đưa tay tắt nguồn điện thoại rồi mới để lên đầu tủ bên cạnh. Nằm phịch xuống giường, Sư Tử bỗng chốc suy nghĩ vài điều, bao gồm cả anh nó.

Nghĩ ngợi một hồi, nó ngủ gật lúc nào chẳng hay.

Phần ăn bệnh nhân vẫn để một góc.

***

Bạch Dương nhìn trang tập trắng tinh của mình mà cắn bút thở dài. Cô Xuân bảo lớp Toán tụi nó viết một văn bản dài bốn tờ giấy trong vòng ba mươi phút, Bạch Dương thật sự nguyền rủa mà. Sau này có học đại học hay cao đẳng gì gì thì nó nhất định không học ngành nào dính líu tới văn và anh.

Có vẻ hơi khó thì phải..

Mà cũng kì lắm nha! Cô Xuân chủ nhiệm lớp Văn năm trước đồng thời phụ trách bộ môn ngữ văn cả hai lớp trong đó có lớp Toán. Bạch Dương đến chết vẫn không hiểu được tại sao năm nay mọi thứ vẫn chẳng hề thay đổi.

Đúng là có lợi mà cũng có hại!

Bạch Dương nhìn đồng hồ còn đúng năm phút, chán nản quay bút. Cũng tại Xử Nữ hết, không thì có thể thoải mái ở lại bệnh viện chơi cùng Sư Tử rồi. Chưa bao giờ nó lại nghĩ mình cần con quỷ đó đến thế này!

Chuông reo ra chơi cũng đồng thời hết tiết, Bạch Dương tự hào nộp bài và khoe khoang rằng nó viết được cái mở bài.

"Này thì mở bài!"

Ma Kết chẳng dễ thương gì hết, nỡ đánh nó như thế trong khi nó chẳng làm gì sai.

"Mày phải biết học tập tao biết chưa?"

Bạch Dương lập tức quắc mắt lườm sắc Bảo Bình đang vỗ ngực tự đắc. Nói mạnh miệng làm như mình hay ho lắm, Bạch Dương muốn kẹp cổ nấu tên đó ra trò mới thôi.

"Đừng có giở cái miệng Cuội của mày ra! Mau! Nói mau!! Mày viết được cái gì?!"

Bảo Bình nhếch môi đắc thắng, bàn tay thản nhiên mở to năm ngón trước mặt Bạch Dương.

"Năm mặt luôn nha con!"


"Nhưng cậu chép mạng còn gì!"

Câu nói ngây thơ mà không biết hậu quả khiến Bảo Bình bị tụt cảm xúc hẳn luôn. Cậu chẹp miệng, cười trừ với cô gái ngồi cạnh mình.

"Cậu đừng có nói ra chứ!"

Cự Giải chớp chớp mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên. Năm học mới cô được xếp ngồi giữa Bảo Bình và Anh Tuấn, Cự Giải thấy rõ cậu cầm điện thoại dưới hộc bàn vừa xem vừa làm cơ mà. Cô chỉ nói sự thật thôi mà..

"Haha! Tưởng gì ghê gớm lắm!! Haha!!"

"Câm đi con kia!!"

Bảo Bình thẹn quá mà hoá giận.

"Còn cậu thì sao Song Tử?"

Giọng nói thích thú của Thiên Bình vang lên trong khi đang kẹp chặt tay của Nhân Mã mặc kệ cậu vừa la ùm lên vừa đẩy đẩy ra và hoàn toàn công cốc. Cô có hơi thắc mắc, Song Tử dù sao cũng học rất giỏi.

"Được mở bài với phần giải thích mà thôi!"

Nhìn Song Tử cười cười mà nói vậy, không hiểu sao Bạch Dương tự dưng cảm thấy khó chịu không thôi. Nó nhớ rõ ràng tốc độ viết của cậu ta nhanh đến đáng sợ, đã vậy còn từng nét từng chữ đều rất rõ ràng. Suốt ba mươi phút, đối với Bạch Dương có thể ngắn ngủi chẳng thấm vào đâu nhưng thiết nghĩ, Song Tử ít nhất phải được bốn mặt cơ chứ!

Bạch Dương cảm thấy bực bội trong lòng, tay cứ vươn ra đánh mạnh vào vai Song Tử theo thói quen.

Song Tử vừa định mắng lại thì nhìn thấy ánh mắt bực mình không rõ lí do của Bạch Dương, lại còn ánh mắt hiếu kì của tụi nó.

"Tụi bây nhìn cái thá gì? Tao còn đỡ hơn cái thằng kia nha!"

Song Tử vừa nói vừa chỉ tay sang tên ngồi cạnh mình, đúng hơn cách giữa là Thiên Yết đã bước ra khỏi chỗ từ lúc nào.

Song Ngư biết mình bị nói tới, dẫu vậy thái độ vẫn giữ nguyên lạnh nhạt. Tay chống cằm, đôi mắt nâu cafe thản nhiên nhìn tụi nó.

"Nhiêu?"

Câu hỏi ngắn gọn súc tích đến quá đáng của Nhân Mã, tụi nó đều hiểu.

Mặt Song Ngư vẫn thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Nộp giấy trắng."

Quả nhiên!!!

Giờ tụi nó tự nhiên thấy hối hận vì lúc đó cản không cho Song Ngư đi cùng Sư Tử đến bệnh viện. Tuy nhiên, ý nghĩ đó nhanh chóng bị thay đổi lại ngay sau đó. Thà thế này còn đỡ hơn nhiều ấy chứ!

"Mày bị dở người à?"

"Đồ thằng giữ nước, kệ cha tao!"

Biết thế Bảo Bình đã chẳng tốt bụng mà lên tiếng làm quái gì. Song Ngư đúng là một thằng bạn thân khốn nạn nhất mà cậu từng gặp.

Đúng lúc này, Bạch Dương vì tiếng đóng cửa đột ngột mà quay sang nhìn thử. Nó hơi nheo mắt.

***

Song Tử đứng dựa vào tường nghe điện thoại, vẻ mặt thoáng chốc trở nên đăm chiêu.

"Vâng, chiều cháu sẽ tới. Cho đến khi đó, xin bác đừng nói gì cả."

Nói rồi, Song Tử cúp máy. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến sắp gãy vụn đến nơi.

"Đó không chỉ là chứng suy nhược cơ thể bình thường có đúng không?"

Bạch Dương không thường nghiêm túc, hầu như là không bao giờ. Nhưng một khi đã nghiêm túc thì có lẽ cả Xử Nữ cũng không thể bằng.

Mắt đen nhìn đứa con gái đang dùng tay đóng lại cánh cửa phòng học, vẻ mặt điềm tĩnh vẫn điềm nhiên không hề thay đổi.

"Nè, trốn học đi!"

Đôi mắt vốn bình thản của Song Tử trong vài giây bỗng chốc mở to hết sức, chớp đến quên cả nhịp điệu. Trước khi cậu kịp sực tỉnh nhận ra điều gì, Bạch Dương đã nắm lấy tay Song Tử mà kéo đi một mạch.

"Cậu muốn làm loạn sao?"

Đáp lại câu hỏi nghi hoặc pha chút khinh thường của Song Tử, Bạch Dương vẫn cười toe. Dù vậy, tay cậu đang được nó nắm lấy vẫn bị siết chặt đến khóc không ra nước mắt.

Song Tử hơi nhăn mặt, nhưng ngay sau đó lại cười trừ.

Bạch Dương thú thật cũng chả biết bản thân đang làm gì nữa. Trốn học, nó biết rất rõ sẽ thế nào. Bị kỉ luật này, bị mắng này, rồi chọc giận cả cơn thịnh nộ của lớp trưởng đại nhân.

Tuy nhiên, Bạch Dương chỉ là vì không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt kia của Song Tử. Tên đó luôn như vậy, bình thường thì cứ thích tỏ ra vô lo vô nghĩ, vậy mà đụng chuyện gì phải lo thì lại cứ trưng ra bộ mặt bình thản như chẳng là gì. Bạch Dương ghét lắm, cực kì ghét!

Trong lúc này, khi bàn tay Bạch Dương nắm chặt lấy tay Song Tử mà kéo đi, cậu chợt cười ranh ma rồi chạy nhanh hơn, nắm lấy thế chủ động kéo ngược lại Bạch Dương.

"Con trai mới là người kéo!"

Nụ cười tinh nghịch của Song Tử không hiểu sao khiến trống ngực Bạch Dương đập mạnh. Mặt nó cứ vô lí do mà đỏ ửng lên.

Tên chết tiệt!!

Cái mối quan hệ này lạ thật. Không là người yêu, không là bạn bè, không phải thân thiết nhưng cứ quan tâm nhau, lưỡng lờ lưỡng lự không tài nào diễn tả được.

Vậy mà, Song Tử lại thích mọi việc dừng lại ở mức này hơn.