Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 80: Là để ý hay thực không quan tâm đến?

Song Ngư bước đi trên hành lang và nhanh chóng ra khỏi khu học xá. Cậu không chút suy nghĩ, lập tức chạy ra khu sân phía sau học viện.

Mất một thời gian để Song Ngư có thể nhìn thấy vườn hồng. Khu vườn khá rộng với những bụi hồng xum xuê đủ sắc màu, toả hương thơm ngát. Như lần đầu tiên đến đây, Song Ngư cảm thấy thật dễ chịu.

Đi sâu vào vườn hồng một lúc, Song Ngư nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi dựa vào một thân cây cổ thụ to, hai chân thu lại và tay lại chơi đùa với một chú cún khá đáng yêu. Song Ngư khẽ thở phào. Vậy là cậu đoán không sai.

"Tôi không nghĩ mèo lại hợp với chó đâu!"

Sư Tử lập tức bỏ cái điện thoại vào túi khi Song Ngư đi đến trước khi cậu kịp nhận ra. Nó vờ như không để tâm tới lời của Song Ngư. Sự hiện diện của cậu, nó đã cảm nhận được từ khi cậu đặt chân vào vườn hồng này. Tay vẫn vuốt ve chú cún nhỏ, Sư Tử hơi cười.

"Tôi nghĩ nó bị lạc."

"Giống cậu sao?"

Sư Tử lúc này nhìn sang Song Ngư đang đứng ngay trước mặt nó, hai tay bỏ vào túi quần trong khi đôi mắt màu nâu cafe nhìn nó không rời, cao ngạo và khó ưa. Sư Tử hất mặt qua một bên.

"Tưởng cậu hiểu tôi lắm sao?"

Song Ngư ngồi xuống, thản nhiên giật con cún trong tay Sư Tử về phía mình. Mặc kệ nó đang sưng sỉa mặt mày nhìn cậu, Song Ngư không chút bận tâm đùa nghịch với con vật đáng yêu. Bế thóc con cún lên, cậu hỏi dù không nhìn sang nó.

"Tên?"

Sư Tử hơi giật mình, chớp mắt một hồi, mãi một lúc mới bắt kịp câu hỏi của Song Ngư.

"Không có."

Song Ngư nhìn sang con nhỏ một lúc, rồi lại nhìn xuống con vật đang rúc trong người mình. Nghĩ một lúc, khoé miệng cậu nhếch lên. Cậu nghĩ mình vừa tìm ra một cái tên khá hay.

"Gọi là Leo đi!"

"Leo là tên của sư tử mà!"

Ngay khi Sư Tử vừa nói xong, Song Ngư không nhịn được mà cười ngặt nghẽo. Trong khi nó ngơ ngác không hiểu gì, Sư Tử bắt đầu ngẫm lại câu nói mà nó vừa nói ra theo quán tính. Hình như có gì đó không đúng..

"Dám chọc tôi!!"

"Đau!"

Song Ngư xoa xoa bả vai chỗ vừa bị Sư Tử đánh không thương tiếc. Đau đến kinh hồn, tay chân nhỏ xíu mà đánh mạnh thấy ớn!

"Ơ!"

Nhìn Sư Tử thản nhiên giật lại chú cún trong tay Song Ngư, cậu chớp mắt vài cái. Khi nhận ra nụ cười vui vẻ khi Leo liếm má nó, Song Ngư hai tay nắm lấy cổ chân, mỉm cười theo.

Quả nhiên, mình thích nó thật rồi...

Bỗng nhiên, khuôn mặt Sư Tử xụ xuống thấy rõ, nụ cười cũng biến mất dạng. Nó ôm lấy Leo vào người, đôi mắt màu nâu khói như suy nghĩ gì đó. Nó thở dài một cái.

"Còn giận?"

Sư Tử nhìn sang Song Ngư theo phản xạ. Nó nhìn xuống Leo đang cựa đầu vào tay nó, khẽ lắc đầu. Xoa đầu chú cún nhỏ, mắt nó như đang nhìn một điểm xa xăm nào đó.

"Tôi không bao giờ giận anh hai cả. Không bao giờ."

Song Ngư hoàn toàn im lặng. Cậu nhìn nó, rồi lại nhìn dưới đất. Dùng ngón tay cuốn những sợi cỏ, Song Ngư như đang suy nghĩ gì đó, cho đến khi Sư Tử lại lên tiếng.

"Dù sao, cũng là anh hai đã chăm sóc cho tôi và anh Thiên. Anh hai có thể nghiêm khắc và lạnh nhạt, từ nhỏ lúc nào cũng mắng tôi và Thiên, nhưng.. đó cũng là gia đình duy nhất mà tôi còn lại từ khi.. từ khi.. ba mẹ chúng tôi mất."

Song Ngư có thể cảm thấy sự kinh ngạc trong mình. Nụ cười của nó khi đang nhìn cậu, dịu dàng và đầy u buồn.

Ba mẹ nó mất rồi? Song Ngư phần nào thật ra cũng đoán được, nếu không chủ tịch của EA sẽ không phải là Hàn Thiên Thành.

"Cậu biết mà, bởi vì nhiều chuyện khác nhau nên ba mẹ rất bận. Họ thậm chí không ở nhà trong nhiều năm liền, dù điều đó không quá ảnh hưởng tới chúng tôi."

Sư Tử không biết sao lại kể cho tên như Song Ngư nghe. Có lẽ, nó chỉ đơn thuần là muốn trút hết những phiền não này ra mà thôi.

"Cái chết của họ có lẽ do tôi mà ra."

Song Ngư trong vô thức nhìn sang Sư Tử, đôi mắt cứ trân trân không rời.

"Dù được người hầu yêu thương, dù được hai anh trai bảo bọc, tôi lại ích kỷ đòi họ trở về. Họ đã vì tôi, nhưng trên đường về lại gặp tai nạn mà qua đời. Hôm đó.. là ngày giáng sinh, cũng là sinh nhật lần thứ sáu của anh hai."

Chỉ vì ước muốn ích kỷ của bản thân, chỉ vì sự thoả mãn cho ước vọng của chính mình, Sư Tử đã tạo ra một nỗi đau quá lớn, và gián tiếp đè nặng trách nhiệm lên vai Thiên Thành. Thiên Thành từ nhỏ vốn đã rất trách nhiệm và giỏi giang, hệt như ba nó. Nếu không phải vì nó, anh hai đã không phải một mình gánh vác trách nhiệm người đứng đầu gia tộc. Nếu không phải vì nó, anh hai đã không phải học điên cuồng để điều hành tập đoàn ở cái tuổi mà người ta còn cắp sách đến trường. Những chuyện này, đều là do nó mà ra.

Tuy nhiên, dù nói thế đi nữa, Sư Tử không hận chính mình. Nó chỉ là, muốn nói cho thoả lòng mà thôi.

Leo tội nghiệp ngước đầu nhìn Sư Tử, khuôn mặt mếu lại thấy rõ khi những giọt nước từ khi rơi xuống nó. Leo đu người lên Sư Tử, miệng kêu ăng ẳng.

Song Ngư đưa tay, kéo Leo về phía mình. Đôi mắt của một con vật lại có thể đầy cảm xúc như thế, thật khiến Song Ngư thấy lạ. Chợt, Leo chạy ra khỏi người cậu, và chạy đi đâu mất.

Nhìn theo Leo một lúc, Song Ngư quay sang Sư Tử đang cúi gầm mặt. Cậu dùng tay kéo nó ngẩng đầu lên, nhìn cậu. Đáp lại đôi mắt kinh ngạc của con nhỏ, Song Ngư dùng tay lau đi nước mắt ướt nhoè trên má nó.


Cái chết của Tử Thiên, sự xuất hiện không đúng lúc của Thiên Thành, Song Ngư biết đã gây cho Sư Tử sự đả kích lớn như thế nào. Nhưng cậu chưa từng nghĩ, trong quá khứ của nó, những chuyện đau buồn ấy đã từng xảy ra. Không biết vô tình hay cố ý, Song Ngư chợt đụng nhẹ trán mình vào trán Sư Tử.

"Tôi có lẽ sẽ không thể hiểu được nỗi đau của cậu, nhưng tôi hiểu một gia đình không còn ba mẹ sẽ đau khổ thế nào. Chúng ta đồng cảm mà!"

Song Ngư có thể nhìn thấy ánh nhìn nghi hoặc của Sư Tử đang nhìn mình. Đáp lại nó, cậu chỉ cười.

Leo lúc này bỗng dưng từ đâu chạy về. Nó chạy tới chỗ Sư Tử, miệng cứ kêu ăng ẳng không rõ ràng như đang ngặm gì đó.

Khi Sư Tử quay sang, nó nhìn thấy Leo đang ngặm một đoá hồng vàng chẳng biết từ đâu ra, trong khi đôi mắt con vật cứ mở to nhìn nó. Sư Tử cảm thấy mắt mình ầng ậc nước, và nó lập tức ôm chầm lấy chú cún nhỏ vào lòng.

Song Ngư nhìn theo, bất giác miệng hơi nhếch lên tạo thành nụ cười hình bán nguyệt tuyệt đẹp.

***

"Bình tĩnh chưa?"

"Tôi chưa hề mất bình tĩnh nha!"

Nhìn con nhỏ đang vui vẻ đùa nghịch với Leo bằng cách quẳng một nhánh cây đi xa, Song Ngư không khỏi phì cười.

Sư Tử không còn khóc nữa, điều đó khiến cậu thấy thoải mái hẳn ra. Mỗi khi nó khóc, tim cậu lại như thắt chặt lại, lồng ngực cứ như bị thứ gì đè nặng rất khó chịu. Càng như vậy, Song Ngư càng nhận ra mình đã vì nó mà rung động nhiều như thế nào. Con người đầu tiên, Sư Tử là người đầu tiên khiến Song Ngư quan tâm đến mức như vậy từ khi cậu sinh ra đến tận bây giờ.

Song Ngư chợt nghĩ ra một chuyện.

"Này!"

"Tôi không phải tên này!"

Khi Sư Tử bực bội quay sang Song Ngư, nó nhìn thấy cậu cầm một lá bài. Ban đầu Sư Tử còn chẳng hiểu, cho đến khi thứ nó vốn thấy là một chợt biến thành năm lá xoè ra. Song Ngư bỗng giật lấy tay nó, bỏ năm lá bài vào bàn tay nhỏ xíu của Sư Tử và nắm lại.

Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của Sư Tử, Song Ngư chỉ đơn giản cười tươi.

"Cậu mở ra thử xem!"

Sư Tử hơi nghi ngờ, nó khá cân nhắc. Kẻo cậu ta lại bày trò gì chọc nó thì mệt!

Tuy nhiên, khi Sư Tử xoè bàn tay mình ra, nó lại nhận ra thứ mình cầm không phải năm lá bài mà Song Ngư đã bỏ vào, thay vào đó là một chiếc móc khoá gắn một con mèo bông màu xanh nhỏ.

Ngược lại với ánh mắt ngạc nhiên của Sư Tử, Song Ngư vẫn bình thản như vậy. Nhìn chiếc móc khoá kia, nó cười một cái.

"Cuối cùng tôi cũng thấy cậu cười!"

Song Ngư vui vẻ cười híp mắt. Một tài năng mà nó là người đầu tiên ngoài Bảo Bình và Kim Ngưu biết, dù sao Song Ngư khá giỏi ảo thuật đấy. Chỉ là, từ nhỏ hoàn toàn không được phép nên cậu cũng dần quên mất.

Sư Tử bĩu môi, nhưng cũng không hề tức giận gì cả.

"Đừng hòng tôi cảm ơn, đồ Mỹ nhân Ngư!"

Cái sự cứng đầu đó, con nhỏ này dối lòng đến mức khiến người ta phát bực!

Lúc này, Song Ngư lại chợt nhớ đến gia đình mình. Một căn nhà to lớn như trống rỗng, trống như chính tâm hồn cậu. Song Ngư bất giác thở dài.

"Tôi thật sự thắc mắc về hai chữ "đồng cảm" mà cậu nói!"

Sư Tử biết điều nó nói là rất đụng chạm đời tư của người khác. Nhưng cứ thắc mắc nãy giờ, rốt cuộc nó cũng nói ra.

Song Ngư ngẩn người ra một lúc. Tay đặt lên đầu gối bỗng nắm chặt trong khi răng cắn nhẹ môi. Cậu nên nói gì đây.

"Không cần cũng được, xin lỗi vì tôi nhiều chuyện."

"Ba mẹ tôi, nói sao nhỉ? Chỉ là, họ vốn đâu có yêu thương gì tôi."

Sư Tử một phần vì Song Ngư có thể nói ra mà ngạc nhiên, nhưng đa phần là vì câu nói thì đúng hơn. Cậu ta nói gì nó không hiểu lắm, làm gì có ba mẹ nào mà không yêu thương con cái?

"Cậu đang nghĩ sao họ có thể không yêu tôi chứ gì? Hiện lên mặt hết rồi, rất dễ đoán!"

Sư Tử lập tức sưng sỉa mặt mày. Vậy thách cậu ta có biết nó đang rủa cậu ta hay không!!

Song Ngư vờ như không bận tâm tới. Làm như cậu không biết.

"Kể ra thì từ đầu, ba mẹ vốn có ưa nhau đâu! Họ vì hôn ước mà cưới nhau, sau đó vì chuyện gia tộc mà sinh ra tôi."

Sư Tử ngẫm nghĩ một hồi. Song Ngư mang họ Lãnh, trùng với họ của Kim Ngưu vì họ là anh em họ. Lãnh Kim Ngưu lại là người thừa kế của tập đoàn CL nổi tiếng, đồng nghĩa Song Ngư là thành viên của Lãnh gia. Nó không nhầm thì người đứng đầu gia tộc đó là ông nội của Kim Ngưu và Song Ngư. Dù sao xét trên phương diện nào, nó vẫn là một tiểu thư của EA, những chuyện cơ bản này nó đương nhiên nắm trong lòng bàn tay. Sư Tử nghĩ mình theo kịp được câu chuyện của Song Ngư rồi. Chỉ là...

Đột nhiên, Sư Tử cảm thấy đau đau chỗ trán. Nó ôm lấy trán mình, la toáng lên.

"Mơ về ai đó hả? Tỉnh ra giùm cái!"

Tên khốn!!

Sư Tử hất mặt đi. Nó hiền nên không chấp. Không thèm chấp!!


"Rồi sao nữa?!"

Song Ngư cảm thấy như mình bị ép vậy, dù cậu không hề khó chịu vì điều đó.

"Cậu nghĩ gì nữa? Ôi, trở thành công cụ cho việc tranh chấp tài sản thật sự không thoải mái đâu! Cậu thật sự ngốc đến đâu đây?"

Sư Tử lườm Song Ngư. Bất kì câu nói nào, hệt như không chọc khoáy nó thì chịu không được vậy!

Nhưng mà, có thể nói ra chuyện như thế bằng giọng điệu đùa cợt, Sư Tử cảm thấy có hơi phục Song Ngư, hoặc cũng có thể là do cậu ta cứ thích ra vẻ.

Song Ngư nói bằng giọng thản nhiên dù trong lòng cứ nặng trĩu. Cậu còn nhớ họ đã bắt cậu học điên cuồng như thế nào, kể cả khi cậu có bệnh nằm liệt giường đi chăng nữa, kể cả khi cậu cả mươi ngày không chợp mắt lấy một giây. Song Ngư lúc đó đã nghĩ, Lãnh Song Ngư cậu đúng ra không nên sinh ra, và họ thậm chí không còn coi cậu là con người chứ đừng nói đến con của họ. Dù sao thì, đến giờ suy nghĩ đấy vẫn không thay đổi trong Song Ngư.

Một căn nhà to lớn nhưng trống rỗng. Gia nhân ở đó vì công việc và đồng lương của họ, gia sư ở đó để dạy dỗ. Một căn nhà không bao giờ có lấy một tiếng cười nào.

Song Ngư ngả người ra sau, dựa vào thân cây một cách chán nản. Sư Tử vẫn chơi với Leo, dù nó vẫn đang suy nghĩ về câu chuyện của cậu.

"Chuyện ảo thuật..."

Song Ngư biết điều nó định hỏi. Cậu chỉ tươi cười trả lời.

"Là tôi tự học, thỉnh thoảng thì tìm tòi sách vở một cách lén lút."

Sư Tử ngập ngừng một hồi.

"Họ sao rồi?"

"Ly hôn rồi, sau khi quyền thừa kế được định cho Kim Ngưu. Bỏ tôi lại một mình như một món hàng hết giá trị, và đi trên hai con đường khác nhau. Thật ra thì cũng chẳng đáng quan tâm cho lắm đâu!"

Hiện giờ, Song Ngư vẫn sống trong gia tộc, dưới sự bảo bọc của hai bác là ba mẹ Kim Ngưu cùng với ông nội. Chẳng biết vì họ cảm thương, hay vì họ thấy có lỗi, họ đều rất thương Song Ngư, hơn cả con họ là Kim Ngưu. Dù điều đó không khiến Song Ngư cảm thấy được an ủi dù chỉ một chút đi chăng nữa.

"Tính ra, con người cũng thật bất hạnh nhỉ?"

Câu hỏi của Sư Tử là một câu hỏi tu từ. Song Ngư im lặng không trả lời, đôi mắt cứ xa xăm nhìn lên bầu trời. Như sực nhớ ra gì đó, cậu bật người ngồi dậy, chỉ tay vào Leo vừa chạy đi nhặt thanh cây mà Sư Tử mới quẳng đi.

"Nè, còn nó thì cậu tính sao?"

Sư Tử ban đầu không hiểu, cho đến một lúc sau.

"Tôi tìm thấy nó mới tuần trước, và vẫn để nó ở đây."

Song Ngư hiểu tại sao. Kí túc xá vốn có nội quy không được phép nuôi động vật.

Leo vừa chạy về, nhả thanh cây xuống và chạy vòng vòng trông rất đáng yêu, cuối cùng nhảy tót vào người Song Ngư.

Song Ngư và Sư Tử không hẹn mà cùng nhìn lên trời. Đen thui. Mấy ngày nay cứ mưa, để con vật này bên ngoài thì thật tội nghiệp, mà mang về thì lại tội nghiệp ngược lại cho hai đứa nó.

Làm sao đây..

***

Hết giờ học, tụi nó cùng về kí túc xá. Có gọi cho Song Ngư với Sư Tử, và hai đứa nó lại lần nữa không bắt máy. Chẳng biết có phải trốn cùng nhau hay không nữa! Bực bội, Xử Nữ bỏ về một mạch.

Có khi nào chốc nữa lại về cùng nhau không nhỉ?

Không ngoài dự đoán của tụi nó, sau khi tụi nó về được một giờ đồng hồ, Sư Tử và Song Ngư cũng về theo. Hai đứa nó, vì cơn mưa mà ướt như chuột lột.

Khi nhận ra Song Ngư dùng chiếc áo khoác của mình bao cho cái gì đó mà cậu đang cầm thay vì che chắn cho chính mình, Ma Kết tinh mắt lập tức để ý ngay.

Đột nhiên, một chú cún từ đâu chạy phóng ra và nhảy vào người Thiên Yết. Cô ban đầu ngạc nhiên, một lúc sau vui vẻ ôm con chó nhỏ vào lòng. Đáng yêu quá!

"Giải-thích-mau!!"

Vẫn ướt như chuột lột, Song Ngư và Sư Tử bị tra khảo bởi Lớp trưởng đại nhân.

"Tại tao thấy nó ở ngoài.. ngoài... ngoài.. ngoài đâu?!!"

Song Ngư tự nhiên hận nó quá, sao lại đổ sang cậu?!

"Ngoài.. ừm.. ngoài sân sau! Đúng rồi, ngoài sân sau!!"

"Nuôi nha lớp trưởng! Chỉ cần tụi mình giấu thật là kĩ thì đâu có ai biết, nha nha nha!!!"

Sư Tử đang được Song Tử dùng khăn lau khô người bớt, tay cứ nắm tay Xử Nữ mà giật giật.

"Mình thấy cũng được mà Xử Nữ. Nó rất đáng yêu!"

Chẳng biết có phải vì nể Thiên Yết hay không, Xử Nữ hắng giọng rồi miễn cưỡng đồng ý.

Mấy đứa kia đang chụm đầu bàn tán trong khi cứ nhìn Xử Nữ mãi, cho đến khi bị đuổi đánh một trận.

"Khăn nè."

Song Ngư nhìn cái khăn trước mặt mình, và vui vẻ nhận lấy lau khô người.

"Cảm ơn Cự Giải!"

Cự Giải mỉm cười. Cô quỳ xuống, xoa đầu chú cún nhỏ.

"Nó tên gì ấy nhỉ?"

Song Ngư chớp mắt một cái, rồi nở nụ cười gian xảo trong khi mắt liếc sang Sư Tử.

"Là Leo."

"Này!! Tôi đồng ý cái tên quái quỷ bao giờ hả?!"

Cự Giải nhìn hai đứa nó, mỉm cười dù lòng nặng trĩu.

"Tin khẩn cấp, chuyến bay đến New York, Mĩ hôm nay vì bão lớn mà gặp tai nạn. Có rất nhiều người thiệt mạng. Xin nhắc lại, chuyến bay đến..."

Sư Tử tự nhiên nhìn sang cái ti vi đang bật, đôi mắt thoáng chốc mở to.

Thiên Thành lúc đó.. không phải anh hai đã nhắn tin cho nó rằng...

"Anh nghĩ mình nên về sẽ tốt hơn nhỉ?"

Chết tiệt! Đừng có đùa..