Hai người trong lúc đang ngủ say bỗng nghe thấy trên mái nhà có tiếng động, cả hai cùng thức tỉnh ngay và biết có dạ hành đến định đánh trộm mình. Hai người lúc đi ngủ đều mặc quần áo ngoài nên vừa nghe tiếng động, chỉ hất chăn ra là dậy ngay tức thì và ẩn núp vào trong một xó tường, không hề có một tiếng động nào, như thế đủ biết khinh công của hai người cao đến bực nào.
Trong phòng tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, hai người lẳng lặng chờ đợi kẻ địch tới nơi, bỗng nghe thấy cửa sổ mở kêu “két” một cái khẽ, hai người liền trông thấy cánh cửa mở ra, có lẽ vì bọn giặc này e ngại võ công phi phàm của hai người ở trong phòng cho nên mới khẽ tay mở cánh cửa sổ một cách cẩn thận như vậy.
Cửa sổ vừa hé mở Vân Nhạc đã thấy một cái bóng, tay cầm một chiếc gậy gỗ thò vào định chống hai cánh cửa sổ đó thì Cố cô nương giơ ba ngón tay lên định búng một đồng tiền đồng, lại thấy cái bóng tay nọ rụt mạnh một cái.
Ngoài cửa sổ không thấy động tĩnh gì cả nên đồng tiền trong tay Cố cô nương vẫn chưa bắn ra.
Gió lạnh ở ngoài cửa sổ thổi mạnh ào ào, khiến cho hai người vừa ở trong chăn mới chui ra cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Kẻ giặc bên ngoài thấy trong phòng không có động tĩnh chút nào, nên mới dám lẻn vào.
Vân Nhạc và Cố cô nương hai người trong thấy hai cái bóng đen, dùng một mảnh vải đen bịt mặt, trên tay mỗi người đều cầm kiếm từ từ đi tới trước giường, liền cùng tấn công tức thì.
Chỉ nghe thấy hai tiếng kêu “cạch cạch”. Hai tên giặc nọ biết là mình đã hớ rồi, liền quay mình bỏ chạy. Bỗng nghe thấy có tiếng kêu “ối chà”, một tên giặc bị ngã long lóc ra đất, thì ra y đã bị Cố cô nương búng đồng tiền ra bắn trúng ngay mắt cá chân.
Còn một tên giặc nữa, tuy đã biết vào tròng của đối phương rồi, nhưng không biết kẻ địch ở nơi nào, chỉ có cách bỏ chạy là thượng sách hơn cả, bỏ mặc tên đồng bọn bị thương nằm đó, nhún mình nhằm phía cửa sổ nhảy ra, ngờ đâu y vừa nhảy rời khỏi mặt đất đã nghe thấy có một tiếng lạnh lùng nói:
- Quay trở lại!
Y bỗng cảm thấy hai chân như có móc sắt móc lại, đau buốt tận xương và thân hình bị va mạnh vào tường một cái, lăn ra chết giấc tức thì.
Thế rồi Vân Nhạc bật lửa thắp nến cho sáng lên. Cố cô nương dùng ngón chân hất khăn bịt mặt của hai tên giặc nọ ra, tới khi nhìn kỹ bỗng la lớn một tiếng.
Tên giặc bị thương trợn trừng đôi mắt, cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Cố cô nương, bây giờ cô mới biết rồi chớ? Em tôi có điều gì không nên, không phải với cô đâu, dù cô có chê em tôi, đó là một việc, nhưng cô không nên nhẫn tâm đến nỗi giết chết nó, có giỏi thì buông tha chúng tôi đi...
Cố cô nương trợn ngược đôi lông mày, giơ tay tát vào mặt tên nọ một cái rồi giận dữ nói:
- Tên em đạo tặc của mi không bằng một con vật, đôi ba phen giở trò hèn hạ ra trước mặt bổn cô nương, như thế không đáng chết hay sao? Các ngươi còn mặt mũi nào đến đây tầm thù hộ y, tối hôm nay, bổn cô nương cho ngươi được chết toàn xác để khỏi di hại người đời.
Nói xong nàng liền điểm tử huyệt của tên nọ.
Tạ Vân Nhạc tuy không biết rõ nội tình ra sao, nhưng nghe hai người đối đáp cũng đã biết đại khái rồi, lúc này trông thấy Cố cô nương định chế tử huyệt bọn kia, vội nói:
- Hãy khoan, trong khách điếm ta không nên giết chết người như vậy.
Nói đoạn chàng bước lên vỗ vai tên nọ nói:
- Bạn đi đi! Lần sau còn gặp chúng ta, tất không dễ nói chuyện như đêm nay đâu.
Lúc ấy tên giặc chết giấc cũng đã tỉnh từ từ bò dậy, định lên tiếng mắng chửi, Tạ Vân Nhạc nhảy tới cạnh y, ra tay nắm bả vai y đỡ dậy vừa cười vừa nói:
- Bạn, xin miễn khai khẩu, nhân lúc tâm ý của ta chưa thay đổi, mau mà bước đi đi.
Tên giặc ấy giận dữ nhưng cố nuốt lời không nói, chỉ khì khì cười nhạt một tiếng, quay đầu lại nói:
- Nhị đệ, chúng ta đi thôi.
Hai người đồng thời nhún mình nhảy ra cửa sổ đi mất.
Cố cô nương ngồi cạnh giường sụt sùi khóc, hình như oan ức vô cùng.
Vân Nhạc vỗ vai cô nương, an ủi:
- Em Văn, có phải em trách anh đã thả hai tên giặc ấy đi hay không? Sự thật thì chúng chỉ ra khỏi đây vài trượng là đã xuống tuốt âm phủ rồi, như thế còn lo buồn làm chi.
Cố cô nương nghe xong vội chùi nước mắt, cười khì một tiếng và nói:
- Anh này khiếp quá, thật là kẻ giết người không thấy máu ra có khác.
Vân Nhạc đáp:
- Hành động của anh là diệt ác phải cho tận mà.
Nói xong, chàng rút hai thanh kiếm đang cắm ở trên giường ra. Chắc hai tên gian đó sử dụng hết sức, hai lưỡi kiếm mới đâm ngập vào trong phản những hơn nửa thước.
Cố cô nương không thấy Vân Nhạc hỏi tới hai tên gian, liền tự động nói ra trước.
Vân Nhạc vừa cười vừa nói:
- Việc đó em khỏi phải nói anh cũng có thể đoán ra được tám chín thành rồi nên anh mới không hỏi lại em là thế. Vì có nói ra chỉ làm loạn trí óc của chúng ta thôi. Chớ những quân dâm tà ấy thì làm gì còn có những hành vi tốt đẹp nữa? Cứ nói chuyện chúng ban đêm đột nhập phòng người ta như thế này, tội chúng cũng đáng chết, huống hồ chúng còn mục đích khác nữa.
Cố cô nương thấy chàng không để cho mình nói ra sự thể cho hay, cũng biết chàng không muốn gợi nhớ lại câu chuyện đau thương ấy nữa, liền tủm tỉm cười và ngả lưng xuống giường ngủ tức thì.
Vân Nhạc vẫn mặc nguyên quần áo nằm ngủ ngoài mép giường vì lo việc Cung Môn Song Kiệt, suốt đêm trằn trọc không sao ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, điếm tiểu nhị đã mướn được một chiếc xe lừa, liền gõ cửa vào thưa cùng hai người hay, thấy cửa sổ bị đánh vỡ tan rơi xuống đất kinh hãi đến trợn tròn xoe đôi mắt và ngẩn người ra.
Cố cô nương thấy vậy cười và nói:
- Đêm hôm qua có kẻ trộm lẻn vào, chúng tôi đã đánh đuổi chúng đi rồi. Chắc bác không hay biết gì phải không? Cửa sổ phải sửa chữa, tổn phí bao nhiêu chúng tôi trả cho.
Điếm tiểu nhị ngập ngừng nói:
- Chúng tôi đâu dám để cô nương phải trả tiền như vậy? Thưa cô nương xe lừa cháu đã mướn rồi, hiện đang đậu ở ngoài cửa. Cô nương có cần đi ngay, để cháu ra ngoài dặn họ sửa soạn trước.
Điếm tiểu nhị vừa nói vừa ngạc nhiên vô cùng, vì y thấy Cố cô nương thân hình mảnh khảnh như thế mà đánh đuổi được kẻ trộm thì quả thật không sao tưởng tượng được.
Cố cô nương trả lời bảo điếm tiểu nhị ra dặn xe lừa sửa soạn đi ngay, vội thu xếp đồ dùng và quần áo ngủ vào trong cái bọc, Vân Nhạc tay xách cái hộp mây trong đựng Thái A và Quy Linh hai thanh bảo kiếm, rồi cùng nhau sát cánh đi ra.
Hai người leo lên xe lừa, tên phu xe quất roi một cái, bốn con lừa cất vó chạy liền. Ra Kỳ Huyện, đi thẳng Lạc Dương qua Trường Dạ.
Tạ Vân Nhạc và Cố cô nương ngồi trong xe ấm áp, ngó qua khe cửa xe nhìn ra bên ngoài, thấy trên đường cái quan thỉnh thoảng lại có một bọn người cởi ngựa lưng đeo khí giới đi qua, và toàn là nhân vật võ lâm mặc quần áo màu đen cả. Người nào cũng vậy, đều cau mày lẳng lặng mà đi, hình như đang phụ trách một nhiệm vụ gì rất quan trọng thì phải.
Cố cô nương không hiểu tại sao, liền hỏi Vân Nhạc. Chàng chỉ lắc đầu trả lời không hay biết gì cả, và nói:
- Nếu chúng không phải vì việc Dư Vân thì phía đằng trước tất phải có việc gì xảy ra, chớ chúng không biết chúng ta là ai đâu.
Thấy lời nói của chàng tựa như coi Dư Vân là một người khác vậy. Cố cô nương không sao nhịn được cười.
Xe càng chạy càng nhanh, tựa như bay vậy, hai người thấy những cây cỏ ở bên lề đường như là phi qua trước mắt. Hai tiếng đồng hồ sau, Cố cô nương có vẻ thấm mệt, tựa lưng về phía sau ngủ gật.
Tạ Vân Nhạc đang chăm chú để ý việc nhân vật trong võ lâm tại sao lại đi hấp tấp như thế? Xe đi được hai mươi dặm đường quả nhiên chàng đã hay rõ được đôi chút tại sao rồi, liền kéo màn cửa xe lên một chút, xa xa trông thấy phía trước mặt có mấy chục chiếc tiêu xa, tiêu sư hộ vệ có tới mười mấy người, ai nấy đều tay cầm khí giới đi xung quanh những chiếc xe đó giới bị, hình như họ đã phát giác phía đằng trước có người định chặn cướp vậy. Vì họ thấy những nhân vật võ lâm cứ phi ngựa qua lại trước đoàn tiêu xa luôn luôn.
Thấy vậy, Vân Nhạc liền hỏi phu xe phía đằng trước có nơi nào nghỉ ngơi không?
Một trong hai tên phu xe đáp:
- Thưa đại gia, còn mươi dặm nửa thì tới Cao Gia Câu. Nơi đó nghỉ ngơi rất thích hợp, nhưng...
Thấy tên phu xe trả lời một cách ngập ngừng như vậy, Vân Nhạc đoán chắc chúng đã trông thấy tình hình trên dọc đường ra sao, nên mới lo âu như vậy.
Vì bọn phu xe quanh năm bôn ba trên đường cái quan này, kiến thức tất phải hơn người. Như những vụ cướp bóc chém giết lấy của chẳng hạn, họ chỉ trông thấy một cái là hay biết liền. Vân Nhạc vừa cười vừa an ủi hai tên phu xe rằng:
- Hai chú khỏi phải lo âu, đại gia đã hay biết rồi. Nếu cách đây không xa là một thị trấn, thì kẻ gian không khi nào hạ thủ cướp bóc đoàn tiêu xa trước khi ra khỏi Cao Gia Câu đâu. Hơn nữa chúng ta đây là khách qua đường, và không can dự gì tới chúng thì chúng cũng không làm phiền chúng ta đâu. Hai chú cứ yên trí cho xe chạy đi.
Phu xe thấy Vân Nhạc nói như vậy, khoan tâm vô cùng, vì chúng thấy khách ung dung như vậy đã đoán ra được một phần nào là khách trên xe không phải là người thường rồi.
Cố cô nương đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy hai người nói như vậy vội thức tỉnh và mở mắt nhìn xem tình cảnh bên ngoài, vừa cười vừa nói:
- Em bảo có sai đâu, anh lại định đa sự phải không?
Tạ Vân Nhạc chỉ cười, chớ không trả lời. Xe của hai người đã lướt qua cạnh đoàn tiêu xa, Cố cô nương trông thấy đoàn xe đó bỗng thất thanh kêu “ủa” một tiếng, rồi hỏi Tạ Vân Nhạc rằng:
- Vân đại ca xem có lạ không? Đoàn tiêu xa này chỉ cắm mấy lá cờ thêu bốn con ngựa thôi, chớ không có dấu hiệu gì khác nữa, thật khác hẳn những đoàn tiêu xa khác?
Vân Nhạc liếc mắt nhìn, quả thực thấy chiếc xe nào cũng cắm một lá cờ gấm đoạn trắng, trên thêu bốn con ngựa bằng chỉ đỏ, ngạc nhiên vô cùng, sau sực nghĩ ra hồi ở Trần Thái Tiêu Cục, trong khi đàm luận các nhân vật trong võ lâm, Lôi Tiếu Thiên có nói tới, bên cạnh chùa Tướng Quốc ở phủ Khai Phong, có một tiêu cục lấy tên là Thiên Mã, tổng tiêu đầu là Tư Mã Trọng Minh, người trong giang hồ tôn y là Bôn Lôi Kiếm Khách, võ công rất tinh thâm, lại nổi tiếng là người điềm tĩnh và đa mưu trí, năm nay tuổi đã ngoài bảy mươi, và cũng là bạn thân của cha mình xưa kia. Chàng liền nghĩ, nếu quả thật là ông ta thì thế nào ta cũng phải ra tay trợ giúp mới được.
Nghĩ đoạn, chàng liền bàn cùng Cố cô nương một hồi.
Trong khi ấy, Vân Nhạc quả nhiên trông thấy trong bọn tiêu sư có một ông già râu tóc bạc phơ, đang gò cương ngựa lại ngắm trông đoàn xe, da mặt đỏ hồng, hai mắt sáng quắc, không thấy khòm tí nào, lưng đao trường kiếm, trông vẻ ung dung vô cùng.
Một lát sau, xe của Vân Nhạc đã tới Cao Gia Câu, chàng bảo xe đậu trước khách sạn Cao Thăng, liền cùng Cố cô nương xuống. Phổ kỵ trong khách điếm vội chạy ra nghênh đón hai người.
Khi vào tới trong khách sạn, hai người trông thấy trên khách sạn có năm người võ trang, mặt mũi trông rất gian ác, đang thì thầm nhỏ to với nhau.
Bọn chúng thấy hai người vào đều quay mặt ra nhìn, sau chúng bị sắc đẹp của Cố cô nương hấp dẫn, đều đăm đăm ngắm nhìn, quên cả chuyện trò.
Phổ kỵ dẫn hai người vào gian giữa, nơi đây có hai phòng. Cố cô nương liền vào căn phòng bên phía đông và dặn tên phổ kỵ dọn cơm nước lên ăn.
Vân Nhạc một mình đi ra ngoài cửa khách sạn đứng, để ý ngầm năm tên đại hán nọ, xem chúng có phải định mưu mô cướp đoàn xe của Thiên Mã Tiêu Cục không?
Thiên Mã Tiêu Cục đã phái một tên tiền đạo đến khách sạn Cao Thăng để hỏi thuê mướn phòng ngủ trước. Bọn đại hán kia trông thấy người tiền đạo của tiêu cục, đều cười lớn tỏ vẻ khinh thị, Vân Nhạc thấy vậy liền hiểu biết ngay.
Lúc ấy đại đội tiêu xa của Thiên Mã Tiêu Cục tới nơi, tiếng người ngựa ồn ào làm chấn động cả thị trấn nhỏ này.
Bôn Lôi Kiếm Khách Tư Mã Trọng Minh bước vào khách sạn, một bọn người khá đông theo sau, vật khiêng theo tỏ vẻ nặng nề vô cùng.
Bổng thấy Tạ Vân Nhạc đứng ngay giữa cửa, họ đều liếc nhìn chàng một cái. Có lẽ thấy chàng khí phách phi phàm và mặt mũi anh tuấn mà người nào cũng tủm tỉm cười gật đầu chào một cái.
Vân Nhạc thấy lão tiêu đầu khí khái phi phàm cũng đáp lại bằng cái khẽ cười và lớn tiếng nói:
- Lão tiêu đầu đi xa như vậy chắc vất vả lắm.
Tư Mã Trọng Minh ngừng chân lại, ha hả cười và đáp:
- Bọn lão quanh năm sống trước mũi đao và kiếm quen rồi, đâu dám nói tới hai chữ vất vả được? Chẳng hay lão đệ quý tánh danh là gì?
Vừa nói lão tiêu đầu vừa đưa mắt nhìn cái xe lừa của Vân Nhạc đang đậu ngoài cửa khách sạn.
- Không dám, tôi họ Nghiêm...
Vân Nhạc vừa cười vừa nói tiếp:
- Vợ chồng tại hạ hôm qua ở Thái Nguyên bắt đầu đi, định đến thăm người bà con ở Lạc Dương, vừa rồi đi trên đường trông thấy lão tiêu đầu trong lòng hâm mộ vô cùng.
Tư Mã Trọng Minh vuốt râu mỉm cười nói:
- Ồ, là Nghiêm lão đệ đấy, thật là hân hạnh vô cùng... Còn lão là Tư Mã Trọng Minh, lão cũng đi Lạc Dương, chúng ta đi cùng đường thật là may mắn quá.
Nói xong lão tiêu đầu liếc mắt nhìn năm người đại hán nọ một cái,
Vân Nhạc lớn tiếng cả cười đáp:
- Lão tiêu đầu, tại hạ tuy là một thư sinh nhưng danh vọng của lão tiêu đầu nổi tiếng khắp vùng Hạ Lạc Quan Trung, có thể nói bất cứ già trẻ lớn bé ai cũng nghe biết tên tuổi của lão tiêu đầu, tại hạ được may mắn biết bao, được làm quen với lão tiêu đầu như vậy.
Lão tiêu đầu vừa cười vừa đáp:
- Nghiêm lão đệ khéo ăn nói lắm. Lão còn chút việc bận, xin cho lão thất lễ đi trước.
Năm tên đại hán nhìn theo lão tiêu đầu, cười nhạt một tiếng rồi bước thẳng ra ngoài cửa tiến thẳng về đằng trước. Tạ Vân Nhạc cũng đóng cửa lại rồi đi vào trong phòng.
Bôn Lôi Kiếm Khách Tư Mã Trọng Minh hầu như đã thuê hết cả khách sạn này vậy.
Vân Nhạc và Cố cô nương đang ăn cơm, bỗng nghe thấy tiếng cười của Tư Mã Trọng Minh vọng tới, Cố cô nương vừa cười vừa nói:
- Vân đại ca, anh thử đoán xem, kẻ đối đầu của Thiên Mã Tiêu Cục là ai? Có phải bọn giặc điều tra rõ ràng rồi mới ra tay không? Theo ý em chuyến đi này của tiêu cục hung nhiều lành ít, chưa biết chừng đêm hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Vân Nhạc kinh hãi hỏi:
- Nhưng sao mà em biết là sẽ có việc không hay xảy ra?
Cố cô nương vừa cười vừa đáp:
- Thế mà anh cũng đòi làm đại hiệp. Có thế mà không nhận ra được! Bao giờ những lục lâm cự phách ra tay cũng phải chọn một địa điểm bí hiểm, ra khỏi Cao Gia Câu bốn mươi dặm sẽ tới chỗ đường núi gồ ghề nơi đó tên là Ngô Công Sơn Cốc (thung lũng con rít) là một nơi kẻ giặc ra tay rất thuận lợi. Và từ đây đi về phía nam tới Vương Ốc Sơn, em biết trên đó có một tên đại đao là Cửu Tử Mẫu Kim Hoàng Khải Nguyên Khải. Ngoài ra không ai dám ở đây sinh sự đâu.
Tạ Vân Nhạc vừa cười vừa nói:
- Không ngờ em lại biết rõ được nhiều nhân vật lục lâm đến thế. Vậy thì nhất định chúng sẽ chặn cướp ở Ngô Công Sơn Cốc rồi.
Cố cô nương gật đầu, Vân Nhạc trầm ngâm không nói năng gì cả, cúi đầu ăn cơm rất nhanh.
Lúc ấy điếm tiểu nhị dẫn lão tiêu đầu bước vào, phía sau còn có một võ sư gầy gò, tuổi trạc bốn mươi đi theo nữa.
Vân Nhạc và Cố cô nương vội vàng đứng lên nghênh tiếp. Tư Mã Trọng Minh cả cười nói:
- Nghiêm lão đệ! Chẳng hay ngày nay hiền phu thê có lên đường không? Theo ý lão, nên ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, rồi mai mốt hãy lên đường thì hơn.
Vân Nhạc giả bộ kinh hãi hỏi:
- Tại sao vậy? Xin lão tiêu đầu cho biết!
Tư Mã Trọng Minh trang nghiêm đáp:
- Chuyện này không phải một hai lời mà có thể nói hết được, đây lão xin giới thiệu người bạn này.
Nói xong lão tiêu đầu liền chỉ vào tên võ sư đứng phía sau nói tiếp:
- Vị này là một người rất đắc lực của lão, tên là Nhật Nguyệt Tiên Nhân Chưởng Lư Khôn.
Vân Nhạc liền giới thiệu cho Cố cô nương rồi vừa cười vừa nói:
- Mời hai vị hãy ngồi chơi. Lão tiêu đầu vừa biểu tại hạ hãy nghĩ lại một hay hai đêm đi có phải sợ giữa đường đi không yên tĩnh chăng?
Tư Mã Trọng Minh vuốt râu vừa cười vừa nói:
- Lão cũng không biết duyên cớ sao cả, nhưng thấy lão với đệ nhất kiến vi kiến, hình như đã gặp và quen nhau từ lâu năm vậy. Đồng thời lại thấy mặt lão đệ giống y như bạn tri kỷ xưa kia của lão, nhưng phong phanh người bạn đó đã bị người ám hại cho nên...
Vân Nhạc biết người bạn mà lão tiêu đầu định nói là cha mình Truy Hồn Phán Tạ Văn, trong lòng cảm động vô cùng, lại nghe lão tiêu đầu nói tiếp:
- Thôi việc này nói ra thì dài dòng lắm, hãy nói tới chuyến đi này trước đã. Đáng lẽ việc của tiêu cục lão đã giao cả cho con cái trông nom rồi, nhưng vì con lão bị đau nặng, bất đắc dĩ mới phải thân hành bảo hộ tiêu xa tới kinh. Lúc trở về lại có một phú thương cần phải đưa châu báu về Lạc Dương nhờ lão giúp cho, vì nể nang lắm nên lão mới nhận món hàng này. Không ngờ suốt dọc đường cứ phát hiện tung tích của bọn giặc theo dõi luôn, nên mới khuyên hiền phu thê đi chậm một ngày là thế.
Vân Nhạc giả bộ kinh ngạc hỏi:
- Đường lối không được bình yên như vậy, vợ chồng tại hạ càng không dám đi một mình như trước nữa, có phải...
Chàng chưa nói dứt, Nhật Nguyệt Tiên Nhân Chưởng Lư Khôn đã cả cười nói:
- Lão tiêu đầu đã nhận xét sai rồi, hai vị này đều là nội gia cao thủ, cứ xem mắt hai vị thì biết ngay.
Vân Nhạc muốn nói xin đi cùng với tiêu cục, ngờ đâu bị Lư Khôn nhận xét ra Cố cô nương là người có võ học, cũng phải khâm phục thầm, vừa cười vừa đáp:
- Lư lão sư nói rất đúng, nhưng nội tử chỉ biết võ nghệ qua loa thôi, chứ đâu dám nhận là cao thủ được.
Tư Mã Trọng Minh vừa cười vừa nói:
- Lão có mắt như mù thiệt, thế mà không nhận ra được thím cô này lại là nội gia cao thủ...
Nói tới đây, bỗng có một phổ ky của tiêu cục hấp tấp chạy vào báo rằng:
- Thưa lão tiêu đầu, bỗng có một tên ăn mày, mặt rất hung ác, đến rờ mó những tiêu xa của chúng ta, Hoàng tiêu đầu tiến lên ngăn cản, không ngờ bị con rắn độc cắn, ngã nằm lăn ra đất.
Lão tiêu đầu biến sắc mặt, vội cùng Lư Khôn chạy ra, Vân Nhạc nghe thấy có người của Cái Bang xuất hiện, cũng cùng Cố cô nương ra theo, để xem sao.
Lúc ấy, có một tên ăn mày, mắt toét, mũi tẹt, tay cầm một con Quái Xà đứng đó, trên mặt đất có bốn năm người của tiêu cục đang nằm rên rỉ kêu la. Bỗng thấy tên ăn mày la lớn nói:
- Những tiêu hàng này có coi vào đâu! Ta đến đây là muốn gặp gỡ chớ có thèm xin xỏ gì các người đâu, mà các người lại đuổi ta như vậy?
Lão tiêu đầu gạt mọi người tiến lên quát hỏi:
- Vị nào nhờ bạn đưa tin đến cho lão, xin nói tên người đó ra bằng không đừng có hòng rời khỏi nơi đây.
Người ăn mày trợn đôi vành mắt hoen đỏ lạnh lùng nói:
- Ta tưởng ai mà dám ăn nói ngang ngược với kẻ ăn mày này như vậy. Không ngờ lại là
Bôn Lôi Kiếm Khách đã tới, người bạn tốt đó là ai, thì chờ lát nữa sẽ biết, bây giờ không cần phải nói nhiều với tên ăn xin này làm gì!
Tư Mã Trọng Minh chờ cho tên ăn này nói hết tiếng cuối cùng đột nhiên nhảy xổ lại hai tay đánh ra nhằm yếu huyệt ở hai bên tả hữu của tên ăn mày điểm tới.
Tư Mã Trọng Minh ra tay nhanh vô cùng và lựa chọn bộ vị rất thích đáng, dù tên ăn mày có tránh né nhanh đến đâu, huyệt đạo bên trái bị quét trúng một điểm, đau đớn đến lòi đôi mắt ra, thét lên một tiếng, con rắn ngũ sắc dài chừng bốn thước ở bên tay phải của y đã nhắm Tư Mã Trọng Minh phi tới.
Lão tiêu đầu trông thấy tên ăn mày đã bị điểm huyệt rồi mà chưa thấy ngã xuống, cũng phải ngẩn người ra kinh hãi thêm vì thấy công lực của tên ăn mày đó quả thâm hậu.
Phải biết Tư Mã Trọng Minh được cái tên Bôn Lôi Kiếm Khách là vì ngoài nội công đã đến mức tuyệt đỉnh rồi, bất cứ là quyền, chưởng, ám khí ra nhanh và đánh trúng không khác gì Bôn Lôi Trung Điện vậy.
Trong lúc lão tiêu đầu ngẩn người ra thì con quái xà phi ra trước mặt chỉ còn cách hai trượng, ra tay chống đỡ không kịp nữa bỗng ngửa người nhảy ra phía sau, nhưng con quái xà đó như bóng đuổi theo hình phi tới lè lưỡi, nhe nanh sắp cắn tới đầu lão tiêu đầu rồi, những người trong tiêu cục trông thấy đều thất thanh la lớn, tình thế cấp biến đột nhiên ấy, con quái xà bỗng kêu lên một tiếng rồi chỉ nghe thấy tiếng “đẹt” một cái đã rơi xuống bùn, cựa quậy vài cái rồi ngã ra chết.
Trong lúc quái xà phi ra, tên ăn mày nọ cùng với tên đại hán có bản mặt gian ác, thấy có dịp may có thể thừa cơ được, cả hai cùng nhảy tới lén đánh lão tiêu đầu.
Tư Mã Trọng Minh trông thấy con quái xà chết một cách kỳ dị như vậy, còn đang ngạc nhiên và không hiểu, bỗng thấy tên ăn mày và gả đại hán song song nhảy tới vội lùi lại, song chưởng chia thành tả hữu đánh ra chỉ nghe “bộp bộp” hai tiếng, tiếp theo đó có hai tiếng kêu quái dị đã thấy thân hình của hai đối phương tựa như chiếc diều đứt dây vậy, bay lên không lộn ra ngoài xa năm sáu trượng mới rơi xuống đất, rồi bò dậy bỏ chạy tức thì.
Lão tiêu đầu lại càng ngẩn người ra không hiểu thêm nữa, vì lão tiêu đầu trong lòng biết rõ, khi mình ra tay đánh thì chưởng lực của đại hán và tên ăn mày đã quét tới trước ngực rồi, chỉ cảm thấy thân hình rung động rất mạnh.
Chờ tới lúc mình ra chưởng đánh lại, chưa đụng tới hai người kia mà chúng bị bay đi xa như vậy, mới đoán thầm là Vân Nhạc đã ra tay, liền quay đầu trở lại nhìn Tạ Vân Nhạc và Cố cô nương một cái rồi mới bảo người mang những tên bị thương vào bên trong cứu chữa.
Lão tiêu đầu vừa đi vừa tự nghĩ rồi hỏi Nhật Nguyệt Tiên Nhân Chưởng Lư Khôn, nhưng Lư Khôn không biết gì, ngẩn người ra một hồi mới đáp:
- Sao vậy? Ba người đó không phải lão tiêu đầu đánh bại... Như vậy cả con quái xà cũng không phải do lão tiêu đầu đánh chết.
Y lắc đầu lại nói tiếp:
- Tôi đứng ở hai bên cạnh vợ chồng Nghiêm lão đệ nhưng không thấy vợ chồng họ ngấm ngầm ra tay gì cả. Tôi đoán chắc không phải vợ chồng đó giúp đỡ, có lẽ một cao nhân nào khác giúp cũng nên?
Tư Mã Trọng Minh lại càng buồn bực vô cùng, vì bận lo cứu chữa người bị thương cho nên không kịp hỏi thêm nữa.
Sự thật hành động đó là Tạ Vân Nhạc và Cố cô nương ngấm ngầm ra tay tương trợ.
Quái xà là do Cố cô nương dùng Mai Hoa Trâm bắn chết còn tên ăn mày và đại hán là do Tạ Vân Nhạc dùng Bồ Đề Thiên Chưởng đánh bay đi.
Từ khi được Bồ Đề Bối Diệp Chân Kinh tới giờ đã ngấm ngầm học thuộc lòng rồi lại thêm chàng uống được nửa cây Thiên Niên Hà Thủ Ô và Trường Xuân Đơn, cho nên được thêm phân nửa giác công lực, nhờ vậy, chàng mới dung hòa được hai môn, Bồ Đề Bối Diệp Chân Kinh và Di Lạc Thần Công mười bốn thức để sử dụng.
Cho nên nội công của chàng đột nhiên tinh tiến và đã đến mức thượng thặng rồi, nhưng nếu không vì Minh Lương đại sư tuổi đã ngoài bảy mươi, tự biết đời này không sao còn lấy được sự ân oán của giang hồ nữa, vì vậy cho nên mới hết sức dạy bảo Tạ Vân Nhạc thành một kỳ tài trong thiên hạ không tiếc dạy hết Nhật Môn Vô Thượng Tâm Phát, cốt ý giúp chàng tốc hành và đồng thời Vân Nhạc lại có thiên tư hơn người được như vậy.
Bằng không dù Vân Nhạc có khổ luyện ba mươi năm đi nữa cũng không sao học hết được tuyệt học của võ lâm như vậy. Đó là duyên nhân chớ người ta muốn cưỡng cầu cũng không sao được cho nên lúc Vân Nhạc thấy tên ăn mày kiêu ngạo vô cùng trông rất ngứa mắt, mới ngấm ngầm vận Bồ Đề Thần Công ra hai ngón tay bên phải chờ tên ăn mày cùng đại hán nhảy đến truy kích Tư Mã Trọng Minh. Tay phải của chàng vẫn buông xuôi không cử động, chỉ dùng hai ngón tay búng khẽ một cái thân mình của hai tên nọ liền bị bắn ra xa tức thì.
Chính chàng cũng phải kinh hãi vì không ngờ sức của cái búng đó lại mạnh đến thế, hơn nữa lúc chàng phát Bồ Đề Thần Công không có tiếng động gì cả nên mới khéo che lắp như vậy.
Lư Khôn nói chưa thấy chàng ra tay là vì y không để ý đến ngón tay của chàng mà thôi.
Vân Nhạc ngấm ngầm ra tay trợ giúp rồi khẽ kéo tay Cố cô nương về phòng. Cố cô nương không hiểu tại sao, nhưng cứ theo vào trong phòng.
Vân Nhạc thấy nàng ngơ ngác, không nhịn cười được liền nói tiếp:
- Vừa rồi anh mới nghĩ ra Tư Mã lão tiêu đầu là bạn chí giao của tiên phụ và anh biết chuyến đi này rất nguy hiểm, nếu bỏ mà không giúp đỡ thì trái với bổn phận hiệp nghĩa của chúng ta nhưng việc xử Nhâm Thất Cô không thể chậm trễ được. Cho nên chúng ta phải lợi dụng tốc chiến, tốc quyết nếu không đi cùng với Thiên Mã Tiêu Cục được thì phải mau mau tiêu giải bọn này đi mới khỏi lỡ cuộc hành trình của chúng ta nhưng mà...
Hai mắt chàng cứ nhìn vào mặt Cố cô nương ngắm nghía. Cố cô nương thấy chàng nhìn như vậy xấu hổ vô cùng hai má đỏ hừng nũng nịu nói:
- Sao đôi mắt của anh cứ nhìn chòng chọc vào người ta như vậy để làm gì thế?
Tạ Vân Nhạc khẽ cười đáp:
- Nếu em cứ ăn mặc như thế này đi đường, thế nào cũng dụ dỗ bọn lục lâm dâm tà đạo phỉ, thấy sắc đẹp của em mà nghĩ tới những việc làm bậy. Theo anh thì em nên cải nam trang thì hơn.
Cố cô nương liếc mắt nhìn chàng một cái, rồi đến trước bàn soi vào gương hóa trang.
Tạ Vân Nhạc bèn đưa cho Cố cô nương cái mũ vuông, áo lông và đôi hia để cho nàng thay đổi. Chàng chờ cho tới khi nàng hóa trang xong bảo Cố cô nương quay lại để xem thì trông thật đẹp trai vô cùng. Nàng đứng cạnh Vân Nhạc không khác gì Phan An và Tống Ngọc tái thế vậy.
Vân Nhạc cứ khen ngợi luôn mồm. Bỗng nghe có tiếng gõ cửa, Vân Nhạc liền hỏi:
- Ai đấy, xin cứ vào!
Tư Mã Trọng Minh đẩy cửa bước vào và nói:
- Nghiêm lão đệ, là lão đây.
Lão tiêu đầu thấy Cố cô nương cải thành nam trang như vậy nghĩ thầm:
- Hai người thật là xứng đôi vừa lứa.
Nhưng lão tiêu đầu không nghĩ ra được vì lý do gì nàng phải cải nam trang như vậy, còn đang thắc mắc nhưng vì mới quen biết nhau nên lão tiêu đầu không tiện lên tiếng hỏi.
Vân Nhạc vừa cười vừa hỏi:
- Người bị thương của tiêu cục hiện giờ đã khỏi chưa?
Lão tiêu đầu cau mày, thở dài một tiếng và đáp:
- Y vừa mới thoát khỏi nguy hiểm thôi, người còn uể oải mệt lắm. Con quái xà ở trên tay tên ăn mày là Ngũ Hồ Cẩm Vân Nhiễm xuất xứ ở đất người Mèo rất hiếm thấy. Nọc độc của nó độc vô cùng, hễ bị nó cắn phải nọc độc liền theo máu chạy vào tim là chết liền, cũng may mấy người bị nó cắn biết bế ngay huyệt đạo lại nên không bị chết. Còn như lão đây cũng bị phiền phức rất nhiều, như là thay máu hút độc chẳng hạn. Hiện giờ mấy người đó nguyên khí hao tổn rất nhiều cần phải nghỉ ngơi hàng tháng mới có thể phục hồi sức lực được.
Vân Nhạc liền an ủi nói:
- Việc này tuy không may mắn nhưng cũng có thể nói là may mắn được. Lão tiêu đầu khỏi lo âu như vậy. Vừa rồi tại hạ trông thấy tên ăn mày với tên đại hán nọ thật là hung ác vô cùng, tại hạ thấy rất chướng mắt, liền về phòng bàn với nội tử, và quyết định cho nội tử cải nam trang giúp lão tiêu đầu một tay và nhờ vậy tại hạ cũng được chiêm ngưỡng ít nhiều thiên hạ anh hùng.
Tư Mã Trọng Minh trong lòng mừng thầm và nói:
- Việc này lão đâu dám phiền đến lão đệ với tẩu tẩu như vậy.
Vừa rồi lão tiêu đầu thấy tên ăn mày và gả đại hán vô cớ bị bắn tung ra, đã đoán rằng thế nào cũng được một trong hai vợ chồng Vân Nhạc ngấm ngầm trợ giúp. Tuyệt học đã vô hình như vậy thực vô cùng hiếm thấy thật.
Nhật Nguyệt Tiên Nhân Trưởng Lư Khôn lại nói là không phải vợ chồng họ ra tay, thế nào cũng có một cao nhân khác trợ giúp lão tiêu đầu vẫn không tin cho lắm, lúc này vợ chồng Vân Nhạc lại tự động xin đi.
Lão tiêu đầu lại chứng minh rằng lời ước đoán mình không sai nhưng Vân Nhạc không nhận chịu là mình biết võ, chẳng lẽ chàng luyện tới mức Phản Hư Nội Liễm chăng?
Nghĩ đến đây lão tiêu đầu ngắm nhìn chàng mấy cái nhưng không thấy chàng có điểm nào là khác thường cả.
Tạ Văn Nhạc vừa cười vừa nói:
- Giúp đỡ lẫn nhau đó là bổn phận của con người, tổng tiêu đầu hà tất phải nói đến lời cảm ơn làm gì. Bây giờ xin lão tiêu đầu hãy sửa soạn lên đường giải quyết sớm chừng nào hay chừng ấy.
Lão tiêu đầu gật đầu nhận lời, liền từ biệt ra khỏi phòng ngay, vừa đi vừa nghĩ ngợi:
- Mình lăn lộn trong võ lâm bấy nhiêu lâu mới gầy dựng được cái danh vọng lớn như thế này, rốt cuộc vẫn nhờ vả đến người trẻ tuổi!
Lão tiêu đầu càng nghĩ càng buồn. Vân Nhạc thấy lão tiêu đầu ra khỏi phòng mới nói với Cố cô nương rằng:
- Giữa đường bất cứ xảy ra chuyện gì thì mình em ra tay thôi, chớ ngu huynh không dính dáng gì đến đâu nhé.
Cố cô nương nói:
- Như thế sao được... Anh...?
Vân Nhạc không thể để cho nàng nói tiếp vừa cười vừa đáp:
- Em chớ lo ngại, từ khi anh đả thông Nhâm, Đốc nhị mạch cho em rồi, bây giờ công lực của em tăng hơn xưa một bực, lại học được Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ, Ngũ Hành Chưởng và Thái Cực Ảo Ảnh Kiếm, ngu huynh tự tin ba môn võ học đó, tuy chưa có thể nói là tuyệt học hạng nhất của thiên hạ nhưng cũng có thể thi thố với bất cứ một người cao thủ nào trong võ lâm, như vậy tại sao em lại không tự tin như thế.
Cố cô nương nũng nịu cười nói:
- Sao anh lại tự tin đến thế.
Bỗng nghe ngoài sân lão tiêu đầu lớn tiếng cả cười, vừa đi vừa nói:
- Nghiêm lão đệ sửa soạn xong chưa? Chúng ta lên đường bây giờ.
Vân Nhạc và Cố cô nương ra cửa phòng nghênh đón và nói:
- Tại hạ không có gì phải sửa soạn cả, nói đi là đi ngay.
Cố cô nương hình như lần đầu cải nam trang nên lúc đi ra đường rất là ngượng nghịu, nên vừa đi nàng vừa khúc khích cười. Ra tới ngoài cửa thấy đoàn tiêu xa đã bắt đầu khởi hành. Tên tiền đạo giơ tay hét lớn:
- Tứ... Mã... Phi... Đằng...
Thế là ở trong gió lạnh đoàn xe tung bụi phi thẳng về phía trước. Còn mấy người bị thương đã có mấy tên phổ kỵ làm cáng khiêng đi. Lão tiêu đầu cứ để ý cái hộp trong tay Vân Nhạc, nhưng không tiện hỏi.
Lão tiêu đầu trèo lên lưng ngựa, Tạ Vân Nhạc và Cố cô nương ngồi trên lưng lừa của mình, quất mạnh một cái cả đoàn cùng tiến về phía trước.
Cao Gia Câu là một thị trấn chỉ có một dãy phố dài và chỉ có hơn một trăm gia đình ở thôi. Chớp mắt đoàn xe đã đi đến đầu phố đường lối bùn lầy khó đi, nên đoàn xe đến đây bắt buộc phải chậm lại.
Ra khỏi Cao Gia Câu, suốt dọc đường những dân quê nam phụ lão ấu đi thành từng đoàn và nhóm, tay cầm những giỏ đỏ. Kẻ tới nhà bà con, chúc mừng năm mới, kẻ về nhà. Đi đi lại lại đông nghẹt cả đường cái.
Vân Nhạc và Cố cô nương thấy phục trang của phụ nữ ở đó rất kỳ lạ, nên ngẩn người ra xem.
Cố cô nương thấy Vân Nhạc cứ nhìn những người đàn bà, liền nũng nịu hờn giận nói:
- Hay ho gì mà anh xem mê mải thế? Thực là...
Vân Nhạc giật mình gượng cười đáp:
- Anh thấy những phục trang của họ kỳ lạ nên mới xem qua đấy thôi, chẳng lẽ cấm nữa hay sao?
Cố cô nương lườm chàng một cái rồi nói:
- Nhưng cái lối xem của anh khác hẳn người ta. Anh không sợ lão tiêu đầu cười sao?
Vân Nhạc cứ mỉm cười chớ không trả lời nữa.
Không bao lâu xe đã đi được hơn ba chục dặm đường, và đã bắt đầu đi vào những sườn núi, đường gồ ghề thật là khó đi.
Cố cô nương lại nói:
- Phía đằng trước là Ngô Côn Sơn Cốc đấy... (thung lũng có hình như con rít)
Nàng chưa nói dứt lời bỗng nghe phía sau có tiếng vó ngựa phi nhanh, chớp mắt đã qua xe mình chạy chờ tới trước. Trên đoàn ngựa đó có mấy tên đại hán mà hồi nãy ngồi ở trong khách điếm, đang hò hét phóng thẳng hình như chúng có vẻ dọa nạt các tiêu sư của tiêu cục vậy.
Năm người năm ngựa như bay phi qua khỏi đoàn tiêu xa, rồi dừng lại ở một chân núi một chốc, lại phóng ngựa quay trở lại.
Cố cô nương nghĩ thầm:
- Năm tên này khả ố thật, phải cho chúng nó đeo hoa (bị thương) đi về mới biết được sự lợi hại của ta.
Năm tên đại hán như bay chạy đến trước xe lừa, bỗng có một người kêu “ủa” một tiếng.
Thế là cả năm người đều gò cương ngựa đứng yên lại. Người vừa ra hiệu ban nãy lại nói rằng:
- Vừa rồi chúng ta rõ ràng trông thấy một con bé rất đẹp, tại sao bây giờ lại biến thành một gã con trai...
Bỗng nghe một tiếng thét kinh hồn, cả năm tên đều ngã lộn xuống ngựa, hai tay ôm mặt cứ lăn lộn giãy giụa trên đống đất bùn. Những khe tay của tên nào cũng thấy máu tươi rỉ ra và kêu la thảm thiết.
Thì ra Cố cô nương đã lấy ra mười mấy chiếc Mai Hoa Trâm cầm sẵn trên tay. Sau nghe thấy tên giặc kia nói những lời xúc phạm tới mình nên tỏ ra tức giận vô cùng liền búng những Mai Hoa Trâm ấy ra.
Thế là mười con mắt của năm tên nọ bị Mai Hoa Trâm xuyên qua. Chỉ nghe thấy Cố cô nương cười nhạt và nói:
- Để cho mạng chó, mạng lợn các người còn sống như vậy bản cô nương đã là ban phúc đức lắm rồi.
Nói xong nàng quay lại bảo phu xe:
- Thôi cho xe tiếp tục chạy đi.
Bôn Lôi Kiếm Khách, Nhật Nguyệt Tiên Vân Trưởng cùng Lư Khôn hay tin vội quay trở lại thấy năm tên giặc thảm trạng như vậy trong lòng thương tiếc hộ, cùng cảm ơn Cố cô nương một tiếng rồi quay ngựa phóng về phía trước.
Đoàn tiêu xa lại đi được bốn năm dặm đường, bỗng nghe phía sau có tiếng vó ngựa phi tới. Thì ra có mười mấy người ngựa phi tới, tay chúng còn bồng theo năm tên giặc bị thương nơi mắt nữa. Khi chúng chạy đến gần lão tiêu đầu lớn tiếng quát:
- Lão Tư Mã kia, phía đằng trước sẽ có tin hay báo cho mi.
Nói xong mười mấy tên đó quất ngựa chạy như bay đi liền. Đoàn xe đi được một lúc tới một nơi ngoài sơn khẩu, hai bên núi cao chót vót.
Cố cô nương liền nói:
- Đây là sơn khẩu của thung lũng con rít cũng là nơi mà đối phương tấn công ta rất tiện.
Quả nhiên lão tiêu đầu ra lịnh cho đoàn xe ngừng lại.
Vân Nhạc đưa mắt nhìn, thấy nơi đây rất hiểm trở, bên phải có ba lối đi lên sườn núi nhưng vẫn yên tĩnh không thấy có tin gì, liền động lòng nghi.
Bỗng thấy hai bên sườn núi có hai chục bóng người xông ra thân pháp nhanh nhẹn vô cùng. Người đi đầu thân hình vạm vỡ, tuổi độ sáu mươi, râu tóc bạc phơ trông rất oai vệ, tiến lại trước mặt lão tiêu đầu Tư Mã Trọng Minh ha hả cười rồi nói:
- Tư Mã huynh cách biệt mười mấy năm, không ngờ tôn huynh phong độ vẫn như thường, thật đáng mừng.
Nói đến đây ông già đó sầm nét mặt lại nói tiếp:
- Khải mỗ với Tư Mã huynh không có xâm phạm nhau, lần này Khải mỗ có một người bạn nhờ giúp một việc không sao từ chối được, định ra mặt đặng hòa giải mối thù đó. Nhưng Tư Mã huynh liên tiếp đả thương mấy tên thủ hạ của mỗ như vậy thì nhịn sao được. Vậy Tư Mã huynh thử trả lời cho mỗ xem.
Tư Mã Trọng Minh thấy người đó là giặc Vương Ốc Xương tên là Cửu Tử Mẫu Kim Hoàn Khải Nguyên Khải. Biết tên này ngoài tâm địa độc ác ra, lại còn võ nghệ cao cường vô cùng, nay lão ấy ra tay, dù thua dù được cũng bất lợi cho mình. Nghĩ ngợi giây lát liền vừa cười vừa nói:
- Tưởng là ai không ngờ là Khải đương gia, chúng ta đã xa cách nhau lâu rồi, Khải đương gia nói như vậy thật khó trả lời cho tôi, vì ba ngày hôm nay suốt dọc đường Tư Mã mỗ cứ thấy tung tích giặc xuất hiện luôn luôn, không sao phân biệt được bạn hay địch, đồng thời quý bộ hạ chưa báo thân danh cho hay, nhất là ở trước khách sạn Cao Bưu có một tên ăn mày tay cầm con quái xà làm cho mấy tiêu sư của tiêu cục bị thương. Tới lúc đó Tư Mã mỗ đây mới ra tay...
Nói tới đây lão tiêu đầu bỗng kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ người trong Cái Bang cũng là thủ hạ của Khải đương gia hay sao?
Nói tới đây lão tiêu đầu quát lớn ra lệnh:
- Đem mấy người bị rắn cắn bị thương cho Khải đương gia xem.
Bọn phổ kỵ của tiêu cục lập tức khiêng bốn cái cáng tới đặt trước mặt Khải đương gia. Khải Nguyên Khải mặt đỏ bừng, cau mày lại nói:
- Tên ăn mày đó không phải thủ hạ của Vương Ốc chúng tôi, Khải mỗ chỉ hỏi năm tên thủ hạ của tôi bị thương nơi mắt thôi.
Tư Mã Trọng Minh ha hả cả cười:
- Sao Khải đương gia hỏi kỳ vậy? Chưa biết đầu đuôi ra sao mà đã khiển trách Tư Mã Trọng Minh rồi, chuyện này là do thủ hạ của Khải đương gia với hai thiếu hiệp ngồi trên xe lừa kia, đó là mấy người ấy tự mang lấy họa, chớ còn trách ai nữa? Hơn nữa hai vị thiếu niên này không phải là người trong bọn của Tư Mã mỗ. Đó thị phi đã trắng đen như thế đó, còn Khải đương gia bảo có bạn nhờ vả, vậy chẳng hay là việc gì thế?
Khải Nguyên Khải liếc mắt nhìn Vân Nhạc và Cố cô nương ngồi trên lưng lừa rồi cười khỉnh một tiếng nói:
- Bạn tốt chờ đã lâu rồi?
Nói xong Khải Nguyên Khải huýt một tiếng còi thật dài, bỗng nghe ở trên đỉnh núi cũng có một tiếng huýt còi y như thế, rồi ở trên không trung có một hình bóng phi xuống.
Tư Mã Trọng Minh đã nhận ra là Truy Phong Thần Kiếm Trần Nguyên Quýnh. Người này cũng như Tư Mã Trọng Minh vậy, kiếm, chưởng, quyền, ám khí đều trứ danh cả.
Là môn hạ của Không Động, người cũng đứng giữa hai phái chính, tà. Tự xưng là một trong Trung Nguyên Cửu Đại Kiếm Khách.
Người đứng đầu của Đại Kiếm Khách là cha vợ của Tạ Vân Nhạc Triệu Khang Cửu, vì Truy Phong Thần Kiếm Trần Nguyên Quỳnh phải đứng tên ở dưới Tư Mã Trọng Minh cho nên trong lòng vẫn không phục, đã ba lần lên tiêu cục để khiêu chiến với Tư Mã Trọng Minh đều bị từ chối hết, bảo sự đặt tên đó là do thiên hạ bày ra chớ mình có muốn đâu, nhưng Trần Nguyên Quýnh nhất định không nghe, phải đấu một phen mới xong.
Tư Mã Trọng Minh thấy Trần Nguyên Quýnh ngang ngược vô cùng, bất đắc dĩ phải ra tay đấu, nhưng lần nào Trần Nguyên Quýnh cũng thua một thế. Lần cuối cùng vì y xuất kiếm quá độc Tư Mã tiêu đầu mới giở Tuyệt Kiếm Phủ Yểm Nguyệt ra đâm một cái, đối thủ bị thương ở cánh tay trái, thì rồi y mới hấp tấp bỏ chạy. Không ngờ mười mấy năm sau y lại ở đây định trả thù, cho nên lão tiêu đầu mới hận y quá vô sỉ như vậy!
Tư Mã Trọng Minh thấy Trần Nguyên Quýnh bước lên một bước liền nói:
- Trần đạo sư, Tư Mã mỗ đã biết đại ý của bạn rồi, việc quá khứ đã tiêu tan như mây rồi, Trần lão sư hà tất vì tên tuổi trên dưới mà gây thù gây hận như thế?
Truy Phong Kiếm Trần Nguyên Quýnh cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Im mồm, chúng ta là người trong võ lâm thà đành chịu chết chứ không để mất tên tuổi. Cái thù bị thương ở cánh tay kỳ trước khiến Trần mỗ ẩn trong núi mười năm liền, đã nghĩ ra được một pho kiếm pháp Tinh Tuyệt Thiên Nhân, quý hồ người thắng được một thế của Trần mỗ thì Trần Nguyên Quýnh này tự động xóa bỏ mấy chiêu Truy Phong Kiếm đó ngay.
Tư Mã Trọng Minh thấy Trần Nguyên Quýnh kiêu ngạo như vậy không nhịn được, quát lớn một tiếng:
- Trần Nguyên Quýnh, lời xảo trá của bạn không khi nào lừa dối nổi Tư Mã Trọng Minh đâu, nếu quả thật bạn muốn thử tài với ta thì cứ việc đến tiêu cục, Tư Mã Trọng Minh này vui lòng nghênh đón ngay. Nhưng bây giờ rõ ràng bạn xúi giục Khải đương gia muốn cướp tiêu xa của ta, muốn làm Tư Mã Trọng Minh này xấu hổ và tên tuổi nhơ nhuốc có phải không?
Trần Nguyên Quýnh cũng lớn tiếng nói:
- Bậy nào, Trần mỗ có phải hạng người như thế đâu! Trần mỗ chỉ ở nhờ nhà Khải đương gia thôi. Sự thật thì Cung Môn Song Kiệt và Lâu Kinh Đức đến đây nhờ Khải đương gia truy nã vụ án đổ máu ở Thái Nguyên tên là Dư Vân cho nên mấy ngày hôm nay Khải đương gia mới cho người đi khắp nơi dò thám, vô tình chúng nghe bạn áp tải tiêu xa qua đây nên mỗ mới tới đây để quyết một phen thắng bại. Đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc, mà bạn lại bảo ta có ý muốn cướp tiêu xa thì thật buồn cười.
Nói đoạn đôi mắt y trợn ngược oai nghi vô cùng.
Trong lúc hai người đang đấu khẩu, Cửu Tử Mẫu Kim Hoàn Khải Nguyên Khải nhún mình nhảy tới trước xe lừa, đưa mắt nhìn Cố cô nương và Vân Nhạc cười lạt một tiếng nói:
- Hai tên tiểu bối này quả thật không biết trời cao đất rộng gì cả, dám đả thương thủ hạ của lão không lẽ các người không hiểu giới điều của lão phu ra sao ư?
Vân Nhạc và Cố cô nương cùng lớn tiếng cả cười nhưng vẫn ngồi trên đệm xe không thay đổi hình dáng mà vượt qua lưng lừa xuống đứng trước mặt Khải Nguyên Khải nhanh nhẹn vô cùng. Người nổi tiếng như Khải Nguyên Khải mà cũng không thấy hai người dùng thân pháp gì mà nhảy xuống nhanh như vậy.
Cố cô nương cải trang nam trang đứng cạnh Vân Nhạc thật đẹp đôi và tỏ ra anh tuấn hơn trước nhiều. Khải Nguyên Khải thấy hai người đẹp trai như vậy cũng phải khen thầm, nhưng lại thấy thân pháp của hai người kỳ lạ và nhanh như vậy cũng phải kinh hãi, y lùi về phía sau một bước và ngẩn người ra.
Cố cô nương dùng giọng mũi hừ một tiếng rồi đáp:
- Chúng ta không cần biết giới điều gì của ngươi cả. Dù có những giới điều đó thì chỉ có thể đối xử với tụi giặc trộm mà thôi. Ta hỏi ngươi, ngươi tới đây để làm gì và muốn hỏi ai?
Khải Nguyên Khải cười quái dị một tiếng rồi đáp:
- Lão phu làm việc gì cũng vậy, xưa nay không có mục đích và tiêu chuẩn gì cả. Chỉ biết là ai chạm tới lão phu là lão phu lôi tận mặt người đó ngay.
Một tiếng bạt tai rất nhanh thoát phát ra từ má trái của Khải Nguyên Khải. Trên má của tên tướng giặc có một vết bàn tay đỏ hiện lên. Khải Nguyên Khải cảm thấy tối tăm mặt mũi. Thì ra Vân Nhạc thấy y ăn nói ngông cuồng như vậy nên đánh luôn một bạt tai. Những thủ hạ của Khải Nguyên Khải thấy vậy đều kinh hãi vô cùng vì chúng không thấy Vân Nhạc ra tay mà đã tát được thủ lãnh của chúng rồi.
Nhật Nguyệt Tiên Nhân Chưởng Lư Không thấy Khải Nguyên Khải đi tới gần xe, y lo ngại hộ hai thiếu niên nọ ngấm ngầm giơ tay ra hiệu hai tiêu sư tới, nhưng tới khi y thấy
Khải Nguyên Khải bị tát một cái ngạc nhiên vô cùng, vì chỉ biết Cố cô nương có võ thôi chớ có ngờ đâu Vân Nhạc lại giỏi như vậy. Trong lúc này lòng y mới khoan khoái.
Hiển nhiên cái tát của Tạ Vân Nhạc rất mạnh nên Khải Nguyên Khải một lúc lâu mới định thần được. Y bỗng thét lớn một tiếng giơ hai tay lên nhảy xổ lại nhưng thân hình của y chưa nhảy lên má bên phải của y lại bị tát một cái nữa.
Cố cô nương thấy thân hình và bộ pháp của Vân Nhạc uy diệu như vậy cũng ngứa tay giở luôn Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp ra. Thân hình của nàng nhanh như chớp và giơ tay ra, “bộp” một tiếng và tát luôn vào má bên phải của Khải Nguyên Khải tức thì.
Khải Nguyên Khải là một nhân vật có tên tuổi như vậy mà trước mắt thủ hạ bị tát mấy cái như vậy nào chịu đựng được. Y bèn rút khí giới độc môn của mình ra. Ngờ đâu Tạ Vân Nhạc đã nhanh tay nắm lấy hai cánh tay của y và nói:
- Khải Nguyên Khải chớ có...
Chàng vừa nói vừa chỉ Tư Mã Trọng Minh nói tiếp:
- Hãy chờ các người kia thắng bại ra sao đã rồi chúng ta hãy ra tay cũng chưa muộn.
Nói xong chàng không chờ Khải Nguyên Khải trả lời buông cánh tay phải ra, tay trái kéo Cố cô nương phi thân lên.
Khải Nguyên Khải vẫn đứng ở chỗ cũ hai tay để ở lưng và từ từ buông thõng xuống, y tự nghĩ:
- Hai thiếu niên này võ công phi phàm như vậy, chỉ xem chưởng của họ, chỉ cầm vào cánh tay của mình mà mình đã hết sức lực tức thì. Thủ pháp này quả thật từ nhỏ đến giờ mới thấy có một lần này thôi.
Nghĩ đoạn y thở dài một tiếng rồi nói:
- Khải Nguyên Khải ngươi còn xưng hùng xưng bá gì nữa. Hai thiếu niên vừa rồi dùng thân thủ và bộ pháp đó chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành mấy động tác cùng một lúc, như vậy mới là cao thủ trong thiên hạ, chứ tài ba của mình còn kém họ xa lắm.
Nói tới đây, bao nhiêu hùng tâm của y đều tiêu tan như một làn khói và từ từ quay đi, nhưng y có biết đâu người thiếu niên mà y gặp gỡ mới đây là một kỳ tài trong giới võ lâm đương thời.
Hãy nói Bôn Lôi Kiếm Khách Tư Mã Trọng Minh cùng với Yên Phong Thần Kiếm Trần Nguyên Quýnh hai người đều cầm kiếm giơ thẳng ra, lưng hơi khòm lại từ từ đi vòng quanh di chuyển tựa như hai con thú đang cầm cự đấu với nhau vậy. Ai cũng không dám ra tay trước. Vân Nhạc thấy vậy cười thầm. Đột nhiên Trần Nguyên Quýnh tấn công luôn chín kiếm cùng một lúc hóa thành một cái lưới sáng bao vây Tư Mã Trọng Minh nhanh nhẹn vô cùng.
Quả thật không hổ danh là Truy Phong Thần Kiếm.
Vân Nhạc thấy kiếm pháp của Trần Nguyên Quýnh thoát thủ ở Phong Lôi Kiếm Pháp của phái Không Động và thêm thắt vào những thế kiếm tự y phát minh ra nên pho kiếm pháp này mới quái dị và nhanh chóng vô cùng. Còn Bôn Lôi Kiếm Khách Tư Mã Trọng Minh xoạt kiếm chống đỡ trong lúc Trần Nguyên Quýnh tấn công... Cả hai cùng là danh thủ và kiếm pháp phi thường nên trận đấu vô cùng sôi nổi.
Vân Nhạc vừa nhìn Cố cô nương cười nói:
- Hai người đều siêu phàm thực học chớ không phải là những kẻ chỉ có hư danh mà thôi. Anh thấy nhị hổ tương tranh tất hữu nhất thương, bất cứ bên nào bị thương đều cũng không nên cả.
Cố cô nương nghe thấy Vân Nhạc nói như vậy hiểu ngầm là bảo mình ra giải hòa cho họ và cũng để cho mình dương danh trước mặt mọi người, liền liếc nhìn Vân Nhạc và tủm tỉm cười một cái rảo chân bước lên mượn một trường kiếm của một võ sư trong Thiên Mã Tiêu Cục phi thân vào vòng đấu. Hai chân của nàng chưa đụng đất đã múa kiếm xông vào đẩy Tư Mã Trọng Minh và Trần Nguyên Quýnh ra xa ba bước.
Tư Mã Trọng Minh đã biết trước như vậy cho nên không ngạc nhiên cho lắm, duy có Truy Phong Kiếm Trần Nguyên Quýnh là ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
- Không hiểu thiếu niên này là người như thế nào mà phát ra những thế kiếm, bề ngoài trông rất thường mà sự thật bên trong biến hóa vô cùng, sức lực mạnh kinh hồn. Vậy người này là ai?
Y vừa nghĩ vừa ngẩn người ra.
Cố cô nương buông kiếm xuống vừa cười vừa nói:
- Hai vị gây được tên tuổi không phải là dễ đâu, hà tất tranh đấu như vậy làm gì, thà bắt tay giảng hòa có hơn không?
Truy Phong Thần Kiếm Trần Nguyên Quýnh cả giận đáp:
- Đây là việc của lão với Tư Mã, không việc gì đến ngươi.
Cố cô nương mỉm cười đáp:
- Không hiểu Trần lão sư có chuyện gì gây hấn với Tư Mã lão tiêu đầu, chẳng hay có thể cho chúng tôi biết được không?
Trần Nguyên Quýnh mặt đỏ bừng một hồi mới khẳng khái nói ra.
Cố cô nương ha hả cả cười nói:
- Chúng ta luyện võ để cường thân kiện thể và để chống cự ngoại xâm chớ vì sự đặt tên tuổi mà quyết đấu như vậy, quả thật hậu sinh chưa thấy bao giờ.
Trần Nguyên Quýnh lớn tiếng nói:
- Sao lại không có, cứ nói chuyện hai trăm năm gần đây. Cửu đại phái mấy lần đấu võ trên núi Hoa Sơn, chẳng tranh chấp về tên tuổi là gì?
Cố cô nương mỉm cười nói:
- Đó là các đại môn phái, phát huy vấn đề võ học của họ khác với sự tranh chấp của hai vị nhiều...
Trần Nguyên Quýnh nổi giận đến phồng mồm trợn mắt lớn tiếng nói:
- Theo như lời nói của lão đệ thì lão ẩn dật mười năm trong núi hoang khổ luyện kiếm học như vậy chẳng lẽ lại là công dã tràng hay sao?
Cố cô nương cười nhạt một tiếng đáp:
- Không, hậu bối không coi thường lão tiền bối. Quả thật kiếm pháp của tiền bối còn nhiều sơ hở lắm. Mười năm vất vả của lão tiền bối đã mất công thật đấy. Pho kiếm pháp của lão tiền bối hễ gặp người cao minh là bị thất bại ngay.
Cứ nói hậu bối đây mà không dám tự cho mình là cao minh, nhưng kiếm pháp của hậu bối lại còn kín đáo hơn, nếu lão tiền bối không tin cứ việc ra đây đấu thử xem. Nếu trong mười thế kiếm mà lão tiến bối tấn công hậu sinh được một kiếm thì hậu sinh tự nguyện tôn xưng lão tiền bối là Võ Lâm Đệ Nhất Khoái Kiếm.
Truy Phong Kiếm Trần Nguyên Quýnh thấy Cố cô nương tự tin như vậy, chắc phải có tài ba thế nào mới dám đòi thử thách như vậy.
Trong lúc y mãi đang suy nghĩ và liếc mắt nhìn Tạ Vân Nhạc thấy chàng đang mỉm cười, sờn lòng nghĩ thầm:
- Hai thiếu niên này chắc là cùng bọn với nhau, võ công của chúng chắc cũng ngang nhau. Chỉ một tên đấu với ta, chưa chắc ta đã chống nổi, nếu ta may mắn thắng thiếu niên này một miếng tên kia thế nào cũng ra tay tiếp đấu, hậu quả sẽ không sao tưởng tượng được.
Như vậy danh vọng của mình có bại trong tay Trọng Minh còn có thể nói được, nếu...
Nghĩ đến đây, Trần Nguyên Quýnh phân vân không biết phải xử trí ra sao cho phải liền thở dài một tiếng rồi nói:
- Lão đệ nói rất đúng, sự tranh chấp giữa lão với Tư Mã lão sư quả thật vô vị, còn lão đệ bảo trong mười thế kiếm mà lão tấn công được một thế thì hơi quá đáng một chút. Thôi được mời lão đệ hãy tấn công trước, nhưng lão phải nói trước, chúng ta đấu thử với nhau đấy, lão chỉ muốn lãnh giáo tuyệt học của lão đệ thôi, chớ không phải giành cái tên Võ Lâm Đệ Nhất Khoái Kiếm đâu.
Cố cô nương mỉm cười và nói:
- Hậu sinh chỉ phòng thủ chớ không tấn công, mời lão tiền bối hãy ra tay tấn công trước.
Trần Nguyên Quýnh gật đầu đáp:
- Thôi được, lão xin thất lễ trước.
Nói đoạn Trần Nguyên Quýnh múa kiếm tấn công liền mười thế, nhanh nhẹn vô cùng. Cố cô nương mỉm cười, lùi lại nửa bước, múa kiếm lên chống đỡ. Hai kiếm vừa chạm nhau, Trần Nguyên Quýnh đã cảm thấy một sức lực ngầm của thân mình Cố cô nương phát ra mạnh vô cùng. Vội thâu kiếm lại lùi về phía sau một bước.
Thế rồi, bất cứ Trần Nguyên Quýnh dùng thân pháp và kiếm pháp nhanh đến đâu cũng bị tiềm lực của Cố cô nương đẩy lui tức thì.
Lúc này, Cố cô nương mới cảm thấy Thái Cực Ảo Ảnh Kiếm của người yêu dạy cho, oai lực quả thật mạnh vô cùng. Đây mới chỉ chống đỡ thôi, chớ tấn công thì mình thắng địch dễ như trở bàn tay.
Vân Nhạc thấy vậy cười một cách dửng dưng như đã biết trước điều này rồi. Tư Mã Trọng Minh kinh ngạc, Cửu Tử Mẫu Kim Hoàn Khải Nguyên Khải kinh hãi biến sắc mặt.
Nói tóm lại mấy người tại đó thấy nàng biểu diễn võ nghệ một cách cao siêu như vậy, ai nấy đều có một phản ứng khác nhau.
Chỉ trong nháy mắt Trần Nguyên Quýnh đã tấn công được tám miếng võ liền mà vẫn không ăn thua gì. Trong lòng nóng ruột vô cùng và tự biết nếu có đánh thêm hai miếng nữa cũng không sao thắng nổi đối phương, thì sẽ xấu hổ với mọi người liền nghĩ thầm:
- Lúc này có lẽ ta mất hết tiếng tăm...
Trong lúc Trần Nguyên Quýnh sắp ra tay đánh miếng thứ chín, đột nhiên thấy sáu bảy cái bóng đen nhanh như chớp, từ trên không như bay nhảy xổ xuống, Trần Nguyên Quýnh và Cố cô nương thấy mấy người này thân pháp cao siêu vô cùng liền lùi ra phía sau mấy bước.
Cửu Tử Mẫu Kim Hoàn Khải Nguyên Khải thấy rõ mặt kẻ đó, cả mừng la lớn lên một tiếng:
- Ngao sư bá...
Cố cô nương nhìn rõ mặt thấy bốn người đều là những ông già mặt áo vải vàng, râu tóc như nhau. Cả bốn người sắp hàng một, người đứng về phía phải, bộ mặt âm dương, mà bên trái tía hồng là một cái sẹo lớn, hầu như lấp hết nửa bên mặt. Người thứ hai mặt dài như mặt ngựa, mắt thì nhỏ như mắt chuột, trông thật không cân xứng chút nào.
Người thứ ba, trên mặt đầy những nét nhăn. Còn người cuối cùng đứng phía bên trái là một hòa thượng mặt rỗ nhằng nhịt, nhưng hai mắt rất sáng.
Sau bốn ông già có ba đại hán tuổi trạc trung niên, đều mặc áo đen.
Khải Nguyên Khải gọi xong một tiếng liền nhảy tới cúi chào bốn ông già.
Ông già mặt âm dương mỉm cười nói:
- Khải hiền điệt, lệnh sư có mạnh giỏi không?
Nói đến đây ông già đưa mắt nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Các người sao lại tranh chấp như thế?
Khải Nguyên Khải buông xuôi tay trả lời:
- Cám ơn sư bá, thì ra sư bá vẫn được mạnh giỏi.
Y liền đem chuyện đấu kiếm của mấy người nói cho ông già nọ nghe.
Ông già mặt âm dương ha hả cả cười nói:
- Lão mấy chục năm không xuống núi, không ngờ có bọn tiểu bối này xưng hùng là kiếm khách, đã thế mà còn tranh giành tên tuổi và ngôi thứ nữa.
Nói xong y cả cười một hồi, còn ba ông già kia mặt lạnh lùng tựa như ba con quỉ nhập tràng vậy.
Trần Nguyên Quýnh biến sắc mặt, tỏ vẻ giận dữ. Tư Mã Trọng Minh vội đi tới cạnh Vân Nhạc. Mọi người lại nghe thấy ông già mặt âm dương nói:
- Phong thanh trên võ lâm ở Trung Nguyên có xuất hiện một Quái Thủ Thư Sinh tự là Dư Vân, gây nên biết bao mưa máu gió tanh. Đứa cháu họ xa của lão tên là Ngao Hóa cũng chết trong tay tên ấy, nay lão nhận được tin của Chí Không, là đồ đệ của Ngao Hóa và Cung Môn Song Kiệt cầu cứu nên bốn lão già bất tử này mới tái hạ sơn...
Khải Nguyên Khải tiếp lời bẩm rằng:
- Tiểu điệt cũng nhận được giấy mời của Cung Môn Song Kiệt, mấy ngày hôm nay đã cho thủ hạ đi dò thám, nhưng mãi cho đến hôm nay cũng chưa tìm được tung tích gì cả.
Vân Nhạc cười thầm, Cố Yên Vân hơi biến sắc mặt, liếc nhìn Dư Vân một cái.
Ông già mặt âm dương cả cười nói:
- Dù hành tung của nó có lén lút như ma quỉ đi chăng nữa cũng không sao thoát khỏi đôi mắt thần như điện của lão trừ phi nó đã chết, chớ không có lý nào không kiếm ra được.
Vân Nhạc dùng giọng mũi “hừ” một tiếng thật lớn.
Ông già mặt âm dương liếc chàng một cái lại nói:
- Việc này cũng chả cần vội vã làm gì, hãy chờ bọn lão phu tới chùa Trấn Phong rồi hãy bàn tán sau...
Nói xong y lại nhìn Vân Nhạc và Cố cô nương hai người và vừa cười vừa nói:
- Hai thằng nhãi con kia, nhân phẩm của các mi cũng khá đẹp đấy, nếu các mi muốn xưng hùng trong võ lâm, thì một năm sau lên Tỏa Vụ Phong trên núi Cao Ly Cống kiếm lão già này là được rồi.
Nói xong y và sáu người kia chỉ nhún mình một cái đã đi ra xa mấy trượng rồi.
Vân Nhạc nhìn theo cười “khì khì” mấy tiếng, Tư Mã Trọng Minh thấy vậy ngơ ngác vừa cười vừa nói:
- Nghiêm lão đệ, bốn người vừa rồi, bốn mươi năm trước đây ở trên Phù Dung Phong núi Hoa Sơn, đánh bại năm vị sư của phái Thiếu Lâm oai trấn thiên hạ, mà trong võ lâm người ta kêu là Cao Ly Cống Sơn Tứ Lão sau đó liền ẩn dật không hạ sơn nữa. Bây giờ vì việc Quái Thủ Thư Sinh nên bốn vị lại hạ sơn lần nữa, chắc trong võ lâm cũng lại thêm một lần đại chiến.
Vân Nhạc chỉ trả lời bằng một tiếng “ừ” rồi không nói nữa.
Trần Nguyên Quýnh vừa cười vừa nói với Cố cô nương rằng:
- Kiếm thuật của lão đệ quả thật cao minh, mỗ thực khâm phục vô cùng, chuyện rắc rối của mỗ với lão Tư Mã lão sư vì nể mặt lão đệ nên coi như bỏ, chúng ta sẽ gặp trong một ngày khác.
Nói xong y liền quay người bỏ đi tức thì.
Trong lúc Vân Nhạc và Tư Mã Trọng Minh nói chuyện, thì bọn bộ hạ của Khải Nguyên Khải bỏ đi mất tung tích tự lúc nào rồi.
Tư Mã Trọng Minh liếc nhìn xung quanh rồi cau mày cười một tiếng và nói:
- Tên Khải Nguyên Khải này tiểu nhân lắm, chuyện rất nhỏ y cũng báo thù cho được. Bây giờ y thấy thời cơ đã mất, nên mới lén bỏ đi như vậy, nhưng mong lão đệ cùng quí phu nhân, phải đề phòng mới được.
Tạ Vân Nhạc cám ơn lời chỉ giáo đó và đáp:
- Từ đây trở đi, đi đường tôi thấy bình tĩnh, xe lừa của tại hạ chạy nhanh nên muốn đi trước một bước, để sớm tới Lạc Dương. Một ngày kia nếu tại hạ rảnh rỗi thế nào cũng tới để khai phong bái yết.
Tư Mã Trọng Minh có vẻ luyến tiếc liền đáp:
- Thế nào hiền phu phụ cũng phải tới, lão ca sẽ đợi ở tiêu cục.
Vân Nhạc nghe lão tiêu đầu gọi mình là lão tiểu đệ, trong lòng hổ thẹn vô cùng, vì lão tiêu đầu là bạn cũ của cha mình, khi nào lại hỗn loạn như thế được, nhưng lúc này không tiện nói rõ.
Nghĩ đoạn chàng cùng Cố cô nương bước lên xe lừa mỉm cười từ biệt.
Hết hồi 19 mời các bạn đọc hồi 20