Với tư cách cục phó Cục điều tra Liên bang FBI, ông gần như hoàn toàn chịu trách nhiệm về cơ quan này. Christian Klee chỉ phụ trách về danh nghĩa để nắm quyền hành trong tay, nhằm hướng nó chịu sự chỉ đạo sít sao hơn của văn phòng chưởng lý cũng do Klee nắm. Peter Cloot rất lo ngại khi nhận thấy Christian Klee thâu tóm bao quyền hành trong tay. Hơn nữa Klee nắm cả bên An ninh. Cloot còn biết rõ rằng Klee đã gài nhiều đồng nghiệp cũ bên CIA nắm những khâu chủ chốt trong FBI. Ông biết vậy nhưng đành cắn răng chịu và chỉ biết tức để bụng.
Nhưng vụ dọa đánh bom này lại hoàn toàn nằm trong tya ông. Vừa đọc xong lá thư đe dọa, ôgn liền tung ngay mạng lưới trực tiếp dưới quyền chỉ huy của mình vào cuộc truy lùng. Tuy vậy ông thấy hơi run. Vào thời điểm đó, có hàng trăm lá thư hăm dọa gây rối, nhưng chỉ vài thư dọa thạt, tuy vậy không một thư nào đủ sức thuyết phục như thư này. Toàn bộ các thư đe dọa đó đều được lệnh phải giữ bí mật.
Cloot liền chuyển bằng con đường riêng thư dọa đánh bom về Maryland cho lãnh đạo Bộ năng lượng. Ông đồng thời báo động cho các đội điều tra thuộc Bộ Năng lượng ở Las Vegas, gọi tắt là NEST, NEST tức tốc dùng máy bay chở các trang thiết bị dò kiếm tới New York. Cloot cử một số nhân viên FBI có mang theo vũ khí đi bảo vệ NEST.
Sau khi nghiên cứu thư, Bộ năng lượng Maryland gửi cho Cloot vài nét sơ lược về tâm lý của tác giả bức thư. Người viết thư không tống tiền. Nhận được sơ lược nhận dạng, Cloot liền tung ngay một ngàn nhân viên đi kiểm tra.
Bản sơ lược thông báo rằng tác giả bức thư là một người còn trẻ tuổi và có văn hóa cao. Rất có thể hắn là sinh viên khoa vật lý thuộc một trường đại học nào đó. Nhận được thông tin này, mình Cloot ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ suy nghĩ và cuối cùng lọc ra được hai kẻ rất đáng nghi làm ông ta sững sờ ngạc nhiên. Ông thức suốt đêm để chỉ đạo các đội đang tung vào cuộc truy lùng. Khi biết tin Theresa Kennedy bị giết. Cloot quyết không dể tin này ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, tuy nhiên đầu óc ông vẫn thấy gợn một thoáng ý nghĩ cho rằng hai vụ này chắc có liên quan với nhau. Nhưng đêm nay, nhiệm vụ của ông là phải tìm cho ra tác giả bức thư dọa đánh bom hạt nhân. Lạy chúa, tên con hoang này lại là một kẻ cuồng tín. Nhờ vậy công việc của ông xem ra có vẻ thuận lợi hơn. Có cả triệu những tên chó đẻ sẵn sàng làm những chuyện tày đình thế này chỉ vì tiền, lần tìm ra chúng kể cũng chật vật.
Đúng 1:00 giờ sáng, trợ lý của Cloot bước vào văn phòng ông và báo cáo rằng đang hco theo dõi hai tên tình nghi. HỌ đã thu lượm được những bằng chứng khớp với thông báo sơ lược nhận dạng, ngoài ra còn có những sự việc khác làm sáng tỏ vụ này. Bây giờ cần phải có lệnh bắt giữ.
Cloot bảo viên trợ lý:
Trước hết tôi phải vắn tắt trình bày với ông Christian Klee. anh đợi tôi gọi điện cho ông ta một lát nhé.
Cloot biét rằng thể nào Klee cũng đang có mặt tại văn phòng trưởng ban tham mưu của Tổng thống. Do đó ông đã bắt liên lạc được ngay với Klee.
Chúng tôi đã lần ra dấu vết của vụ đặc biệt, - Cloot báo cáo. – Nhưng trước khi ra tay, tôi muốn trao đổi đôi nét với anh, anh tới chỗ tôi được không?
Rất tiếc là không được đâu. Bây giờ tôi phải luôn ở bên Tổng thống, chắc anh đã biết rõ lý do rồi.
Cho phép tôi cứ tiến hành công việc rồi báo cáo sau được không? Cloot hỏi.
Đầu dây đằng kia im lặng hồi lâu. Sau đó tiếng của Klee dội lên trong ống nghe:
Theo tôi, anh nên tới chỗ tôi thì tốt hơn. Nếu chưa gặp tôi, anh cố nán đợi nhé! Nhưng xem ra công việc của anh khá khẩn cấp.
Tôi dến chỗ anh ngay bây giờ đây.
Cloot được dẫn vào nhà Trắng. Klee đang ngồi đợi ông. Trông thấy Cloot, Klee liền bảo:
Tôi chri tiếp anh trong vài phút thôi đấy. Tôi sắp có một cuộc trao đổi quan trọng với Tổng thống.
Lạy chúa, tôi xin lỗi. Tổng thống thế nào rồi anh Chris?
Klee lắc đầu:
Xem ra cũng ổn ổn. Thôi ta trao đổ ngay vào công việc đi!
Cloot báo cáo:
Chúng tôi đã phát hiện ra chúng. Hai tên thanh niên, khoảng hai mươi tuổi, đang ở phòng thí nghiệm hạt nhân MIT. Chúng thuộc con cái gia đình khá giả, cánh tả, đã từng tham gia các vụ phản đối vũ khí hạt nhân. Chúng tham gia một công trình nghiên cứu của Nhà nước và trường đại học tại phòng thí nghiệm ở Boston. Khoảng hai tháng trước đây, chúng tới New York, một người bạn thân đã tìm giúp cho chúng một công việc ưa thích. Hiện nay tôi đang cho bao vây chúng.
Anh có chứng cớ rõ ràng không? – Christian hỏi. – Chứng cớ cụ thể ấy?
Chúng tôi không gây phiền hà hoặc thậm chí truy tố họ. – Cloot nói. – Đây chỉ là một vụ bắt giữ mang tính ngăn ngừa theo đúng luật pháp về bom nguyên tử. Một khi bắt giữ chúng, chúng sẽ phải cung khai và kể hết với chúng ta. Nhưng chắc chắn chúng là tác giả của bức thư nọ, khớp với bản thông báo sơ lược nhận dạng và ngày tháng ghi trên bức thư, đấy là thời điểm chúng đăng ký trọ tại khách sạn Hilton ở New York. Đấy là lý lẽ vững chắc.
Thôi được rồi, ta sẽ tóm chúng, - Christian bảo. – Nhưng tôi không tin rằng anh có thể bắt chúng khai ra đâu. Họ là những chàng trai lịch thiệp. Cloot nhìn thẳng vào ánh mắt Christian:
Thôi được, Chris, chúng không cung khai, chúng ta là một đất nước văn minh. Chúng ta cứ để cho bom nổ và giết hại hàng ngàn dân lành, - Cloot mỉm cười một lát, vẻ láu cá – Hay là anh đến gặp Tổng thống và đề nghị ông ký lệnh hỏi cung bằng phương pháp y học. Điều IX trong Đạo luật kiểm soát vũ khí nguyên tử ấy.
Cloot nói ra ý nghĩ luôn ám ảnh đầu óc ông.
Suốt đêm Christian đã phải cố xua đuổi cũng ý nghĩ đó. Ông thường ngỡ ngàng tự hỏi không biết tại một đất nước như Hoa Kỳ lại có thể có một đạo luật một tương tự. Báo chí dễ dàng khám phá ra điều bí mật này, nhưng các ông chủ nắm các phương tiện thông tin đại chúng và những nhà cầm quyền trong nước đã ký kết một hiệp ước. Do đó công chúng không thực sự biết rõ nội dung luật này như các đạo luật liên quan đến khoa học hạt nhân khác. Christian Klee biết tường tận Điều IX. Là một luật sư, ông ta sững sờ kinh ngạc về nội dung của nó. Ông ta luôn thấy ghê tởm sự man dại toát ra từ đạo luật này.
Điều IX chủ yếu quy định quyền của Tổng thống được phép ra lệnh cho dùng hóa chất phân tích hoạt động não để xét xem bất kỳ một ai đang nói thật hay nói dối. Luật này nhằm mục đích chính là khai thác thông tin về cách bố trí các trang thiết bị hạt nhân. Nó rất phù hợp trong trường hợp này. Chẳng cần phải tra tấn, nạn nhân không hề phải chịu một sự đau đớn nào về thể xác. Chri việc đơn giản theo dõi sự chuyển biến của hóa chất truyền vào não là có thể biết rõ câu hỏi vừa nêu được trả lời đúng hoặc giả dối. Kể ra cũng nhân đạo, nhưng không một ai có thể nói chắc rằng sau khi đã qua cuộc thẩm tra này, bộ não của nạn nhana có trục trặc gì không. Qua các cuộc thử nghiệm, người ta thấy hãn hữu xảy ra trường hợp bị lãng quên một phần trí nhớ, một số khác, chức năng hoạt động của não hơi giảm sút.
Christian Klee đáp:
Chắc gì đã thành công, thế mà vụ này rất có thể liên quan tới vụ bắt cóc máy bay và vụ ám sát Giáo hoàng? Ngay cái tên ta bắt được ở Long Island xem ra là một trò bịp bợm. Rất có thẻ vụ này chỉ là một khâu trong toàn bộ kế hoạch của chúng, một lớp hỏa mù, một cái bẫy gài mìn?
Cloot nhìn chằm chằn Christian hồi lâu xem phải trả lời ra sao. Cuối cùng, ông ta lên tiếng đáp:
Rất có thể đấy. Nhưng theo tôi, đây là một sự trùng hợp hiếm thấy có trong lịch sử.
Những của hiếm ấy thường dẫn đến một kết cục bi thảm – Christian gượng gạo nó.
Cloot báo cáo:
Hai tay thanh niên này đúng là điên rồ theo kiểu ông chẳng ra ông thằng chẳng ra thằng. Chúng chẳng hề bận tâm đến người Ả rập và người Iraq hoặc người nghèo và người giàu ở Hoa Kỳ. Hoặc người Dân chủ và người Cộng hòa. Chúng chỉ muốn quả địa cầu xoay chậm hơn quanh trục của nó. Anh biết đấy – Cloot khinh khỉnh mỉm cười. Chúng tự coi mình là vương là tướng trong mọi chuyện. Thánh sống cả một lũ.
Nhưng lúc này đầu óc Christian đang mải suy nghĩ tới một vấn đề. Ông ta nhận thấy hai vị này có mang mầu sắc chính trị. Không nên hành động quá vội vã, ông ta thầm nghĩ, hiện nay Tổng thống đang lâm nạn lớn. Phải che chắn bảo vệ Tổng thống. Rất có thể chúng sẽ sử dụng nước đi này để tấn nước kia. Nghĩ vậy Christian liền bảo Cloot:
Anh Cloot này, tôi muốn vụ này phải được tiến hành cực kỳ bí mật. Tuyệt đối không tiết lộ ra với bất kỳ một ai khác ngoài tôi và anh. Phải tóm cổ hai tên thanh niên đó và đưa thẳng ngay chúng vào bệnh viện do ta quản lý tại Washington. Tham gia vụ này chỉ có anh, tôi và một nhân viên bên An ninh. Tuyệt mật, không để cho bên Đạo luật kiẻm soát vũ khí nguyên tử biết. Không một ai thấy chúng, trừ tôi ra, không một ai được phép trao đổi với chúng. Đích thân tôi sẽ hỏi cung chúng.
Trông Cloot thật thiểu não. Ông ta chẳng muốn vụ này lại rơi vào tay bên An ninh dưới quyền của Christian.
Trước khi tiêm hóa chất vào não mấy tay thanh niên kia, đội y tế muốn đựoc tận mắt đọc lệnh của Tổng thống.
Christian đáp luôn:
Tôi sẽ xin lệnh của Tổng thống.
Cloot vô tình buột mồm nói:
Vụ này rất quan trọng, anh vừa bảo trừ anh ra, sẽ không ai được hỏi cung. Như vậy có nghĩa là cả tôi nữa chứ gì? nếu anh quá bận rộn với công việc của Tổng thống không bứt ra được thì sao?
Christian mỉm cười bảo:
Đừng lo, anh Cloot, tôi sẽ thu xếp ổn thôi mà. Không một ai, trừ tôi, anh Cloot ạ. Nào bây giờ anh cho tôi biết chi tiết đi.
Christian lúc này đang vội. Tóm lại, ông ta muốn gặp ngay người phụ trách đơn vị đặc nhiệm bên FBI do ông ta phụ trách để ra lệnh bố trí hệ thống điện tử và máy vi tính nhằm theo dõi sát những thành viên quan trọng nhất trong Quốc hội và Câu lạc bộ Socrates.
Adam Gresse và Henry Tibbot đã gài trái bom nguyên tử nhỏ xíu do chúng chế tạo một cách rất tinh vi. có lẽ do quá tự hào về công trình của mình, chúng đã không tự kiềm chế được nên đưa nó ra sử dụng vào mục tiêu cao cả như trong trường hợp này.
Chúng chăm chăm theo dõi báo chí, nhưng không thấy bức thư của chúng được đăng trên trang nhất tờ The New York Times. Chúng không hề thấy một tờ báo nào đả động đến việc của chúng. Chúng sững sờ, nhưng đồng thời nổi giận. Bây giờ thì trái bom có thể nổ tung và giết hại hàng ngàn sinh mệnh. Nhưng như vậy cũng có cái hay. Thế giới sẽ biết rõ sức tàn phá nguy hiểm của nguyên tử tới mức nào? Nhà chức trách sẽ phải áp dụng những biện pháp cân thiết nhằm đảm bảo sự an toàn của đất nước ra sao? chúng tính toán rằng trái bom có sức công phá sna bằng ít nhất từ bốn tới sáu khối nàh ở thành phố New York. Tuy vậy chúng vẫn còn đôi chút ý thức, chúng chế tạo bom sao cho khi nổ bụi phóng xạ sẽ bị hạn chế tới mức tối đa. Dẫu sao trong thâm tâm chúng vẫn áy náy là việc làm này sẽ gây tổn thất cho vài trăm sinh mạng. Nhưng đây là cái giá loài người phải trả không lớn lắm để nhận ra sai lầm trên bước đường đic ủa mình. Cần phải đề ra những biện pháp bảo vệ vững chắc, tất cả các quốc gia trên thế giới sẽ đòi cấm sản xuất bom hạt nhân.
Vào ngày thứ tư, Adam và Henry vẫn câfn cù làm việc do trong phòng thí nghiệm cho mãi tới khi mọi người ở Viện đã ra về. Chúng định bụng dẫu sao cũng nên gọi điện thoại báo động cho nhà chức trách. Thoạt đầu chúng không có ý định cho nổ bom. Chúng chỉ muốn thấy thư của chúng được công bố trên tờ The New York Times, sau đó chúng có kế hoạch quay về New York tháo gỡ bom. Nhưng bây giờ đã đâm lao đành phải theo lao. Hoặc chúng sẽ bị đối xử như con nít,bị nhạo báng về sự nghiệp chúng đã bỏ bao công sức để làm vì nhân loại? Hoặc chúng sẽ ra tay. Chắc chắn nếu biết bị một tổ chức chính trị lợi dụng thì chúng sẽ chẳng đem hiến công trình nghiên cưu khoa học của chúng cho vụ này.
Chúng đã chọn New York để trừng phạt vì mấy lần tới thành phố, chúng thấy khó chịu trước những cảnh xấu xa đầy dẫy trên các đường phố. Chúng ngao ngán những tên hung hăng luôn hăm dọa mọi người, bọn lái xe xấc láo, thái độ thô bạo của những nhân viên bán hàng, vô vàn các vụ trộm cắp, bắn giết xảy ra như cơm bữa ở ngoài đường. Chúng đặc biệt ghê tởm quãng đường Time Square, nơi người đông đúc như một bầy gián khổng lồ. Tại Times Square, bọn ma cô, bọn nghiện xì ke ma túy và lũ gái điếm trông dữ tợn, tới mức Adam và Henry phát hoảng vội rút về ngay phòng trọ ở khách sạn. Chúng tức giận quyết định là sẽ đặt bom tại Time Square.
Cùng toàn thể dân chúng Hoa Kỳ, Adam và Henry choáng váng khi màn ảnh nhỏ vô tuyến đưa cảnh Theresa Kennedy bị giết. Nhưng chúng cũng đồng thời hơi khó chịu vì chuyện này làm giảm phần nào sự chú ý tới chiến dịch của chính chúng, xét cho cùng, còn quan tọng hơn đối với số phận của nhân loại. Nhưng hai tên cũng thấy bối rối. Adam nghe rõ tiếng cạch nhỏ vang lên trong ống nghe mỗi khi hắn dùng điện thoại, điều đó chứng tỏ đang có người nghe trộm điện thoại, hắn có cảm giác xe chúng bị theo dõi. Hắn nói với Henry về những nhận xét này.
Henry cao lênh khênh như một cây sào, người gầy đét như chỉ có da bọc xương. Gã có đầu óc khoa học hơn và thần kinh vững chắc hơn Adam.
Cậu có phản ứng như mọi tên tội phạm đấy thôi. – Gã bảo Adam. – Đấy là lẽ thường tình. Cứ mỗi lần nghe có tiếng gõ cửa, mình liền nghĩ ngay rằng bọn FBI đã tới.
Nếu đúng là bọn chúng tới thì ra sao? – Adam hỏi.
Thôi, im mồm đi, chờ ông luật sư đến ta sẽ rõ. – Henry bảo. – Đấy là điều quan trọng nhất. Ta sẽ lĩnh đủ hai mươi nhăm năm chỉ riêng cho cái tội ghép thư. Còn nếu bom nổ, ta sẽ lĩnh thêm một số năm nữa.
Thế theo mày, bọn chúng đã lần ra dấu vết ta chưa? – Adam hỏi.
Lần sao nổi. – Henry đáp. – Ta đã xóa sạch mọi dấu vết rồi. Thế tao thử hỏi mày ta khôn khéo hơn chúng hay không nào?
Adam thấy yên lòng, nhưng vẫn chưa chắc dạ:
Có lẽ ta gọi điện báo cho họ biết vị trí đặt bom thì hơn.
Không, - Henry đáp. – Lúc này chúng đang nhốn nháo cả lũ. Chúng coi cú điện thoại của ta bằng âm. Làm vậy chỉ tổ lạy ông tôi ở bụi này. Mãy nghĩ kỹ cho tao nhờ, rằng nếu đổ bể, thfi có mà nín câm miệng. Thôi, ta bắt tay làm việc đi.
Đêm đó Adam và Henry làm việc tới khuya ở phòng thí nghiệm chẳng qua vì chúng muốn ở bên nhau. Chúng muốn trao đổi với nhau xem phải làm gì và có thể trông cậy vào đâu.
Lúc sắp chia tay nhau, chúng nghe thấy chuông điện thoại reo vang. Bố Henry gọi điện.
Con ạ, con cố nghe cho rõ nhé! Con sắp bị bọn FBI bắt. Con không được nói gì vợi họ trước khi luật sư của con tới. Không nói gì hết. Bố biết... Đúng lcú đó cửa phòng bật mở, mấy người đàn ông tay lăm lăm súng ập vào.