Kennedy trông rất trang nghiêm. Trong giờ phút quyết định nhất của cuộc đời mình, ông nhận thấy không gì bằng là cứ trao đổi thẳng thắn. Xét về mặt hành chính, ông không còn là Tổng thống Hoa Kỳ. Nhưng ông sẽ trao đổi đúng với tư cách của một nguyên thủ quốc gia.
Đêm nay tôi tới đây với các ngài mà lòng không chút hiềm thù, - ông nói.
Thảm kịch lớn, ngón đòn lớn này giáng vào dân tộc ta phải làm cho chúng ta kề vai sát cánh hợp nhất lại bên nhau. Các ngài cần phải nhận ra rằng 2 đã lựa chọn đúng hướng. Đây là ngón đòn cuối cùng trong kế hoạch của tên khủng bố Yabril. Dùng ngón đòn này, hắn nghĩ rằng sẽ bắt dép được Hoa Kỳ phủ ngục quỳ gối đầu hàng chịu tuân thủ các yêu sách của hắn. Lúc này ta phải rút ra kết luận rằng đây là một âm mưu có ảnh hưởng sâu rộng chống Hoa Kỳ. Bây giờ chúng ta buộc phải tập hợp sức mạnh của chúng ta để cùng nhau hành động. Bây giờ chắc chắn chúng ta cần phải đi đến một sự nhất trí.
Kennedy ngừng lời một lát rồi nói tiếp:
Do đó, tôi đề nghị Quốc hội hủy bỏ quyết định bãi miễn tôi. Nhưng cần phải nói trung thực với nhau, nếu các Ngài không làm vậy, tôi vẫn phải cố cứu vãn đất nước này. Tôi sẽ bác bỏ hành động bãi miễn, tuyên bố rằng nó không hợp lệ và tuyên bố tình trạng thiết quân luật để ngăn ngừa hành động khủng bố bất lợi tiếp theo. Tôi xin thông báo với các Ngài rằng Quốc hội này, hội đồng lập pháp vinh quang này, suốt trong thời gian tồn tại đã bảo vệ nền tự do của Hoa Kỳ. Lúc này nó được sáu đơn vị bên An ninh và một trung đoàn thuộc Lực lượng đặc nhiệm bảo vệ. Khi nào cuộc khủng hoảng bị đẩy lùi, các Ngài lại có thể bỏ phiếu bãi miễn tôi, còn trước đấy thì không được đâu. Đây là một mối nguy lớn nhất mà đất nước này chưa từng đối đầu, tôi không thể phản đốiv iệc làm của các Ngài. Tôi van các Ngài, đừng để đất nước của chúng ta bị chia rẽ vì những khác biệt về chính trị. Đừng để đất nước ta bị kẻ thù kích động lao dần vào cuộc nội chiến. Chúng ta nên đòan kết lại để chống lại bọn chúng. Các Ngài nên hủy bỏ cuộc bỏ phiếu bãi miễn.
Đến đây, trong phòng họp nổi lên tiếng rì rầm lớn. Quốc hội nhận thấy rằng những lời Kennedy vừa nói không chỉ cho thấy họ được an toàn, nhưng mà bị ông ta bắt sao cũng phải chịu.
Sau Kennedy, thượng nghị sĩ Lambertino là người đầu tiên lên tiếng. Ông đề nghịhủy bỏ cuộc bỏ phiếu và đề nghị hai viện của Quốc hội hoàn toàn ủng hộ Tổng thống Hoa Kỳ, Francis Xavier Kennedy.
Tiếp sau đó, nghị sĩ Jintz đứng dậy phát biểu. Ông tuyên bố các sự kiện mà Kennedy đã chứng minh là đùng, đây là một sự bất đồng ý kiến mang tính chất chân thật. Ông ta khẳng định rằng Tổng thống và Quốc hội sẽ sát cánh bên nhau gìn giữ Hoa Kỳ chống những kẻ thù của đất nước. Ông ta hứa sẽ làm như vậy.
Quốc hội bỏ phiếu lại. Cuộc bỏ phiếu trước nhằm bãi miễn Tổng thống đã bị hủy bỏ.
Nhất trí một trăm phần trăm
Christian Klee kinh ngạc trước thành công rực rỡ của Francis Kennedy. Tính thành thật của ông ta thì chẳng có gì cần bàn cãi.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua, Christian thấy Kennedy đã trắng trợn nói dối một cách có ý thức. Ông ta đã tuyên bố với Quốc hội Hoa Kỳ rằng Yabril đã dính líu vào vụ đánh bom hạt nhân. Christian Klee biết rằng chưa có chứng cớ rõ ràng. Còn Kennedy biết rằng không đúng sự thật như vậy.
Như vậy là Christian Klee đã hành động đúng đắn. Christian thầm nghĩ, ông đã đóan được Francis muốn ông hành động ra sao.