Một sáng chủ nhật yên lặng khi tôi ngồi viết bài này. Tôi thưởng thức một ly cà phê ngon trong khi giai điệu một bài nhạc không lời đang réo rắt. Các con ngồi đọc sách còn tôi tập dưỡng sinh. Tôi thích không gian như vậy.
Sáng nay xảy ra một chuyện buồn cười và tôi muốn kể với bạn. Tôi và Bianca cùng chơi trò đổi vai cho nhau. Nó giả vờ là tôi trong khi tôi đóng vai làm con gái. Nó ngồi vào bàn làm việc và hý hoáy viết, bắt chước cách tôi hay nói chuyện. Đổi lại, tôi thì nói huyên thuyên về các băng đĩa, ban nhạc, và thú nuôi. Sau vài phút bắt chước tôi, Bianca thành thật với những lời sau: “Con không muốn là bố nữa. Khó quá. Con chỉ muốn là con thôi.” Rất ý nghĩa.
Còn gì quan trọng hơn trong đời với việc là chính mình (và yêu mến con người đó)? Đa số chúng ta cuối cùng lại muốn sống cuộc đời của người khác. Kết quả là ta đã đánh mất niềm hạnh phúc. Sự hoàn thiện đến từ việc sống với con người thật của mình. Thực thi giá trị của mình. Theo đuổi ước mơ và hoài bão của mình. “Hãy thành thật với bản thân ngươi,” Shakespeare vĩ đại đã viết như thế. Thật vô nghĩa khi đến cuối cùng mới nhận ra rằng bạn chưa bao giờ để con người thật của mình được bộc lộ. Một cuộc đời xuất sắc sẽ bắt nguồn từ một cuộc đời đích thực.