Tôi ngồi trên máy bay cùng con trai, lướt qua các trang báo trong khi nó ngồi đọc sách. Tôi đọc tới bài báo nói về Tristan Unsworth, một cậu bé mười một tuổi nay trở thành người hùng trong thị trấn của em ở Canada. Một ngày nọ, người bạn thân mà em thường trượt tuyết chung đang ngồi cạnh em trong lớp bị nghẹn viên kẹo. Lý do là một bạn đang kể chuyện tiếu lâm, thế là cả lớp cười vang. Viên kẹo cậu bé kia đang ngậm lọt ngay vào khí quản. Mọi người trong lớp quá hoảng hốt đến nỗi không biết phải làm gì. Cậu bé bắt đầu bị ngạt thở. Mặt nó tím tái hết. Sau này nhớ lại, cậu cứ nghĩ mình chắc chắn sẽ chết hôm ấy. Nhưng bà nội của Tristan đã dạy em cách sơ cứu trường hợp bị mắc cổ như vậy. Em ra tay hành động ngay và cứu sống bạn mình. Một hành động đẹp.
Hôm qua thầy hiệu trương cho biết: “Tristan là học sinh khiêm tốn nhất tôi từng gặp trong đời. Em là một học sinh tuyệt vời nhất.” Tôi muốn nhắc bạn về một ý tưởng mạnh mẽ: Sự vĩ đại có trong mỗi người chúng ta. Dù bạn là doanh nhân ở Nga, là thầy giáo ở Thái Lan, là học sinh ở Việt Nam, là nhà quản lý ở Pháp thì điều đó vẫn là sự thật. Xin đừng quên điều ấy. Đừng che giấu sự tỏa sáng. Đừng chôn vùi nó quá sâu khiến ta quên mất mình là ai. Hãy bắt chước Tristan. Và trở nên nổi bật.