Bianca, đứa con gái 11 tuổi của tôi, là một đứa trẻ sáng dạ, tuyệt vời và hay cười. Nó muốn trở thành tay trống cho ban nhạc Green Day khi trưởng thành. Nó yêu con chó Max. Và khi Bianca cười, cả thế giới cười với nó.
Chúng tôi nói chuyện với nhau rất vui (tôi dành nhiều thời gian nói chuyện với con, và trong lúc đó không bao giờ mở điện thoại). Nó kể các bạn trai trong lớp rất thích nó. Chúng thích chọc cho nó cười to. Chúng thấy phấn chấn tinh thần. Rồi con tôi nói một câu khiến tôi bật cưòi: “Bố ạ, tất cả các bạn bảo rằng con biết đùa.”
Vậy tôi xin hỏi: bạn biết đùa không? Lần cuối bạn để người khác chọc mình cười đến nỗi nước mắt chảy ràn rụa là khi nào? Bạn có hay ngồi khúc khích cười với đời không – cho dẫu đó là lúc hỗn loạn nhất? (Cuộc đời đôi khi rất hỗn loạn. Hãy biết yêu mến sự hỗn loạn – sự phát triển đầy đặn vẫn ẩn chứa trong ấy.) Người giỏi nhất không bao giờ tỏ ra quá nghiêm trọng về bản thân (chẳng ai muốn lưu tâm đến bạn nếu bạn tỏ ra như thế cả). Họ làm hết sức và cứ để sự việc diễn ra, để cuộc đời làm phần còn lại. Cuộc đời có lý lẽ của nó.
Vậy hãy biết đùa. Hãy thư giãn. Cứ phấn đấu để trở nên xuất sắc, nhưng hãy pha thêm vào đó trò tiêu khiển và niềm hân hoan. Đừng siết cuộc đời quá chặt. Mỗi bước thụt lùi đều mang hạt giống của những cơ hội đôi khi còn lớn hơn nữa (tôi mất 43 năm mới hiểu được điều này). Cuộc sống không bao giờ là cuộc hành xác. Mà là một niềm vui thuần túy.