Đợi Mưa Tạnh

Chương 2: Thiếu niên

Đám đông mờ mịt

***

Bố mẹ Bắc Vũ là công nhân ở nhà máy lớn nhất thành phố. Bố là tổ trưởng tổ công nhân, mẹ là tổ trưởng tổ hậu cần. Cô sinh ra và lớn lên trong khu chung cư của nhà máy, từ mầm non đến cấp II, đều học trong trường của chung cư.

Trước năm mười lăm tuổi, đây là cả thế giới của cô.

Mà trong thế giới nhỏ này, cô hoàn toàn xứng với danh cậu ấm cô chiêu. Bố mẹ có địa vị cao, cô lại xinh xắn, thông minh từ bé. Chín năm học Bắc Vũ đều đứng nhất lớp.

Hơn nữa, ở giữa đám bạn nhỏ của chung cư, cô còn giữ chức con dê đầu đàn trong những vở kịch. Trong những trò chơi tuổi thơ, cô là Athena, là cô chiến sĩ xinh đẹp, là nữ hiệp, là anh hùng cứu vớt những sinh linh bé nhỏ.

Trước năm mười lăm tuổi, cô không biết ưu sầu là gì cả, cả ngày đều vui vẻ, tùy tiện.

Trong những năm tháng sống giữa ánh sao chói lọi, cô cảm thấy sau này lớn lên, mình sẽ sáng lấp lánh, không giống người thường.

Nhưng mà, giấc mộng Mary Sue(*) đã dừng lại vào năm mười lăm tuổi.

(*) Mary Sue là những cô gái hoàn mỹ, được mọi người chú ý, thường là nữ chính trong tiểu thuyết. Hiện nay Mary Sue còn được dùng để nói về tâm lý tự kỷ, mơ mộng của con gái. Con trai thì là Tom Sue hoặc Jack Sue.

Bắc Vũ chín năm đều đứng đầu lớp, thuận lợi thi đỗ vào trường cấp III tốt nhất thành phố —— Trường cấp III số hai thành phố Giang.

Cô xắn tay áo, hăm hở chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới.

Ai ngờ hai tháng sau, lại gặp phải sự đả kích đầu tiên trong mười lăm năm qua.

Cuộc thi giữa kì đầu tiên lớp 10, điểm của cô đứng thứ hai mươi lăm trong lớp.

Lớp có năm mươi người, đứng thứ hai mươi lăm vừa vặn ở giữa.

Trong độ tuổi học sinh, thành tích học tập trung bình, là vị trí không bắt mắt nhất, dễ bị thầy cô bỏ qua nhất.

Mà với một người mười mấy năm đều là tiêu điểm như Bắc Vũ, thì việc này có vẻ là quá tàn khốc.

Hai mươi lăm? Còn không bằng đứa học kém nữa!

Trừ học sinh năng khiếu ra, thì học sinh của trường cấp III số hai đều là các học sinh khá giỏi của thành phố cả. Tuy Bắc Vũ có kiêu ngạo, nhưng cô cũng không mù quáng cho rằng mình vẫn có thể thi được điểm cao nhất lớp như trước. Thậm chí sau khi lên cấp III, cô còn chăm chỉ học hơn trước đấy.

Nhưng không nghĩ tới, con số thứ hai mươi lăm lại tới đột ngột như vậy.

Con số hai mươi lăm này, làm Bắc Vũ nhận ra, ở trong cái thế giới mới này, cô chỉ là một cô học sinh bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.

Mà ở đây cũng không thiếu người nổi bật thật sự.

Ví dụ như Hứa Linh có điểm số cao nhất lớp, lại còn xinh như tiên nữ trên trời nữa.

Ví dụ như Thiệu Vân Khê ngồi sau lưng cô, ba ngày hai lượt ngồi đọc truyện tranh dưới ngăn bàn, đến khi đi thi còn đi muộn, nhưng vẫn đứng thứ hai cả lớp.

Ngay cả người chị em cùng bàn cô – Ngô Nam Nam, tuy điểm thấp hơn cô, nhưng có ông bố quyền cao chức trọng, giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với cậu ấy cũng rất nhẹ nhàng.

Ở trong ngôi trường cấp III ngọa hổ tàng long(*) này, Bắc Vũ trở thành một người mờ mịt giữa đám đông.

(*)Ngọa hổ tàng long = Nói về thời cơ lớn đang tiềm tàng, sẵn sàng bộc lộ ra bất cứ khi nào, như con hổ nằm trong bụi rậm, con rồng đang ẩn mình chờ thời cơ.

Mấy ngày sau khi có điểm thi, con số hai mươi lăm này vẫn quanh quẩn trong đầu Bắc Vũ. Ngay cả lúc ngủ, cô cũng mơ thấy, đúng là ác mộng dai dẳng.

Để một cô gái được khen là thiên tài mười mấy năm, đột nhiên nhận ra sự thật mình chỉ là người bình thường, thì đúng là rất đau đớn.

Đối với một cô gái luôn được sao trăng vây quanh, nhận đủ lời khen ngợi, thì không có gì kinh khủng hơn việc cô ấy chỉ là một người giữa đám đông.

Trước đây, Bắc Vũ có ba ước mơ.

― Sau khi lớn lên có một căn nhà bằng kẹo.

― Thi đỗ đại học nổi tiếng, trở thành bà Marie Curie(*).

(*)Marie Skłodowska-Curie là một nhà vật lý và hóa học người Ba Lan-Pháp, nổi tiếng về việc nghiên cứu tiên phong về tính phóng xạ. Bà là người đầu tiên vinh dự nhận được hai Giải Nobel trong hai lĩnh vực khác nhau, vật lý và hóa học. Marie Curie là giảng viên đại học nữ đầu tiên tại Đại học Paris (Sorbonne), và vào năm 1995 thi thể của bà được mai táng tại điện Panthéon ở Paris vì những đóng góp to lớn cho nhân loại.

― Du lịch vòng quanh thế giới.

Sau này lớn lên, cô không còn thích ăn kẹo nữa, nên ước mơ đầu tiên tự động biến mất.

Còn giấc mơ thứ hai của cô cũng gặp phải nguy hiểm vào năm mười lăm tuổi.

Đây là lần đầu tiên Bắc Vũ biết được trưởng thành là một việc rất đáng sợ, nó chính là một quá trình tiêu diệt ước mơ man rợ.

Điểm thi có từ đầu tuần, mà tâm trạng của Bắc Vũ đến tận thứ sáu cũng không tốt lên được.

Trường cấp III số hai là trường nội trú, chiều thứ sáu mới được về nhà.


Tuần này Bắc Vũ không đi xe đạp, nên đã dặn Giang Việt chờ cô về cùng.

Sau khi tan học, cô đi cùng Ngô Nam Nam xuống sân trường. Vì cả hai đều phải đợi người, nên vừa đứng đợi vừa nói chuyện.

Hai cô gái đứng đợi ở cạnh bảng tin của trường.

Bảng vàng(*) trên bảng thông tin chính là mười người điểm cao nhất trong kỳ thi lần này.

(*) Bảng vinh dự, ghi danh những người được điểm cao trong kỳ thi.

Trong lúc nói chuyện, Ngô Nam Nam chợt liếc sang nó, rồi thở dài:

‒ Có cần kinh khủng vậy không? Điểm của người đứng đầu Khoa khoa học tự nhiên là bảy trăm hai mươi, cao hơn người thứ hai những sáu mươi điểm.

Lúc này, Bắc Vũ mới quay lại nhìn bảng vàng.

Người đứng trên cùng đúng là bảy trăm hai mươi điểm, cao hơn người thứ hai sáu mươi điểm, còn những người phía sau thì không kém người thứ hai nhiều lắm.

Ai cũng biết, đề thi bình thường của trường cấp III số hai còn khó hơn cả đề thi đại học. Bình thường điểm cao nhất cũng chỉ khoảng sáu trăm bốn mươi, năm mươi điểm. Chưa bao giờ có người được hơn bảy trăm cả.

Bắc Vũ nhìn chằm chằm hai chữ "Thẩm Lạc" trước con số bảy trăm hai mươi, hồn bay lên mây.

Ngô Nam Nam tấm tắc:

‒ Quả nhiên là Lạc Thần.

Bắc Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy:

‒ Lạc Thần gì cơ?

Ngô Nam Nam chỉ tay vào cái tên trên bảng vàng:

‒ Thẩm Lạc đó! Cậu chưa từng nghe thấy à?

Bắc Vũ lắc đầu. Bây giờ mới vào học được hai tháng, mọi người trong lớp còn chẳng biết hết, người lớp khác cô càng không biết được. Cô chỉ biết rằng Giang Việt cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm trong trường thôi ―― nổi tiếng về độ hư hỏng, cặn bã.

Ngô Nam Nam vui vẻ nói:

‒ Chính là Thẩm Lạc thi được bảy trăm hai mươi điểm đó. Học kỳ này mới chuyển đến trường mình, mà lần đầu tiên thi đã đoạt vị trí thứ nhất, còn cao hơn người thứ hai mấy chục điểm nữa. Mấy người ở trường cũ của anh ấy nói là anh ấy đến đây, thì người khác chỉ có thể tranh vị trí thứ hai thôi, nên mọi người đều gọi anh ấy là Lạc Thần.

Bắc Vũ kinh ngạc:

‒ Giỏi vậy cơ à?

Có lẽ là tự hào vì mình biết nhiều thông tin, Ngô Nam Nam đắc ý nháy mắt:

‒ Đương nhiên là giỏi rồi. Người ta là thiên tài đấy. Nghe nói, mười tuổi học cấp II, mười hai tuổi học cấp III, mười bốn tuổi lên đại học. Hình như là vì sức khỏe không tốt nên chỉ học một năm, rồi ở nhà nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng hai năm. Sau đó thì chuyển đến trường mình, học lại cấp III.

Bắc Vũ nghĩ đến con số hai mươi lăm của mình, tức tối: Nhìn xem! Đây mới là thiên tài thật sự này!

Cô giống như ếch ngồi đáy giếng, bây giờ mới được nhìn thấy một mảnh trời rộng lớn mà trước nay cô không hề hay biết.

Người bạn mà Ngô Nam Nam chờ đã đến, hai người tạm biệt nhau, sau đó bên cạnh bảng tin chỉ còn lại một mình Bắc Vũ.

Cô quay đầu nhìn hai chữ Thẩm Lạc trên bảng vàng, không nén nổi sự tò mò, thiên tài thật sự trông như thế nào nhỉ?

Nếu cô vẫn đứng đầu lớp, thì có thể cô sẽ không tò mò về vị Lạc Thần này.

Nhưng bây giờ, cô là người thứ hai mươi lăm của lớp, thì sự tò mò về thiên tài thật sự có vẻ rất lớn.

Rất muốn cúng bái.

Cô nhìn cái tên Thẩm Lạc một hồi, đến khi phát hiện ra xung quanh quá yên tĩnh, mới tỉnh táo lại.

Giơ tay lên xem đồng hồ, đã tan học được nửa tiếng rồi, mà còn chưa thấy bóng Giang Việt đâu.

Cô không muốn đợi nữa, liền đi thẳng đến dãy nhà bên cạnh, chạy lên dãy lớp 12 tìm người.

Cô đã đến lớp Giang Việt một lần rồi, cũng coi như là ngựa quen đường cũ.

Giang Việt là học sinh thể dục (trúng tuyển vào trường nhờ thành tích thể dục), vóc người cao to nên phải ngồi cuối lớp.

Bắc Vũ chạy đến lớp Giang Việt, mở cửa sau ra, thò đầu vào nhìn. Quả nhiên Giang Việt vẫn còn ngồi ở chỗ, bên cạnh có hai người khác, hình như đang xem thứ gì đó.

Bắc Vũ thấy trong lớp không còn mấy người, liền lặng lẽ đi vào, đứng ở sau lưng Giang Việt, đột nhiên vỗ vai cậu: "Giang Nhị Cẩu(*), anh làm gì đấy hả? Em chờ anh hơn nửa tiếng rồi."

(*) Nhị là ngu ngốc, Cẩu thì ai cũng biết nhỉ.


Giang Việt bị dọa suýt nữa ngã ra khỏi ghế. Cậu ta luống cuống nhét quyển sách trong tay vào ngăn bàn.

Sau khi Bắc Vũ nhìn thấy quyển sách đó là cái gì, thì liếc mắt khinh thường.

Con trai mười bảy, mười tám tuổi, là độ tuổi hormone phân bố quá nhiều, nhất là loại học sinh thể dục như Giang Việt. Tuy Bắc Vũ còn nhỏ, nhưng cô cũng biết nó là cái gì.

Giang Việt hoảng sợ vỗ ngực, rồi quay lại nhìn cô, giả vờ giả vịt quát:

‒ Bắc Miệng Rộng, có biết người dọa người là có thể chết người không hả!"

Hai người chơi với nhau từ bé, từ khi Giang Việt biết đi, đã là một tên nhóc hay gây chuyện rồi. Ở khu chung cư của nhà máy, Bắc Vũ là con nhà người ta, thì Giang Việt là thằng nhóc hư hỏng nhà người ta. Bắc Vũ vẫn luôn đảm nhiệm vai trò là tình báo của bố mẹ Giang, vì vậy bị Giang Việt đặt cho biệt hiệu là Bắc Miệng Rộng.

Hai cậu học sinh ở bên cạnh Giang Việt nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp, thì bắt đầu trêu chọc:

‒ Ui, ui, ui! Anh Việt, cô gái xinh đẹp này ở đâu thế? Giới thiệu coi!

‒ Biến, biến, biến! Đây là em gái tao.

Giang Việt phất tay đuổi người.

‒ Em gái anh hả?

Hai cậu học sinh kia càng cười to hơn, bắt đầu hát:

‒ Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái? (*)

(*) Bài hát "Rốt cuộc anh có bao nhiêu cô em gái":

Đến khi Giang Việt đạp cho mỗi người một cái, hai tên này mới chịu đi.

Bắc Vũ nghiêm mặt nhìn mấy tên ngu ngốc trêu nhau.

Giang Việt cầm lấy cặp, lặng lẽ nhìn cô, rồi thò tay vào ngăn bàn, nhặt quyến sách nhỏ kia lên, nhét vào cặp.

Bắc Vũ nói:

‒ Giang Nhị Cẩu, mắt em không mù đâu nhé.

Giang Việt ưỡn ngực, nghiêm mặt cười:

‒ Chị Vũ, hôm nay em chở chị về mà, chị đừng nói cho bố mẹ em nhé! Anh nói cho em biết, con trai xem cái này là chuyện bình thường(*).

(*) Giang Việt hơn tuổi Bắc Vũ, và vai vế cũng lớn hơn, nên xưng anh – em, nhưng mà đoạn trên là nịnh nọt nên mới gọi chị – em. Không nhầm đâu nha.

Bắc Vũ bĩu môi:

‒ Anh không biết xấu hổ, nhưng em thì có đấy!

‒ Đi thôi, đi thôi. Nhanh về nhà ăn cơm thôi. Mẹ em bảo là tối nay sẽ làm sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu đấy. Anh phải sang ăn ké mới được.

Giang Việt vừa nói, vừa khoác tay lên vai cô, kéo cô ra ngoài.

‒ Thẩm Lạc. ‒ Đột nhiên, trong lớp có người lên tiếng.

‒ Cậu có đi không? Không đi thì tớ đưa chìa khóa cho cậu, cậu khóa cửa nhé.

‒ Đi.

Bắc Vũ quay đầu lại nhìn theo bản năng. Ở vị trí cuối lớp, một cậu học sinh cao gầy đứng dậy thu dọn sách vở.

Cậu ta mặc một chiếc áo khoác xanh đậm mũ liền. Đầu hơi cúi xuống, nên đám tóc trên trán rũ xuống. Tuy Bắc Vũ chỉ trông thấy một bên má, nhưng kết hợp với hai chữ "Thẩm Lạc" vừa rồi, đã đủ để cô kinh hãi.

Trong nháy mắt đó, đột nhiên cô không nghe, không nhìn thấy gì hết.

Xung quanh như chìm vào yên lặng, toàn bộ đều trở thành bối cảnh cho người kia.

Bóng người kia so với tất cả những tên con trai mà cô nhìn thấy trong mười lăm năm qua, khác biệt hoàn toàn.

Làn gió mát sau cơn mưa cuối tháng, lẻ loi một mình.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, Bắc Vũ đã khắc ghi bóng hình cậu ở trong lòng.

Sở dĩ chỉ kịp nhìn thoáng qua, là vì cô đã bị Giang Việt kéo ra khỏi lớp rồi.

‒ Nhìn gì đó! Đi thôi!

Ra khỏi lớp rồi, Giang Việt mới bỏ cánh tay trên vai cô xuống, chạy nhanh xuống dưới sân trường.

‒ Em đi nhanh lên! Nếu mà không đuổi kịp, là anh đi về trước đấy!

Bình thường, Bắc Vũ sẽ cãi nhau với cậu ta, nhưng lúc này, cả đầu cô đều chú ý tới động tĩnh ở phía sau, không rảnh để xem màn biểu diễn ngu ngốc của Giang Việt.

Sau lưng có tiếng bước chân vang lên, Bắc Vũ biết là của cậu học sinh tên là Thẩm Lạc kia.

Tim cô đột nhiên nhảy thình thịch, muốn quay lại nhìn, rồi lại không dám.

Đầu óc trống rỗng, ngay cả bước chân cũng trở nên lộn xộn.

Lúc đi tới mái hiên, cô cố lấy dũng khí quay đầu lại. Nhưng không biết từ khi nào, trên hành lang đã trống trơn, không còn một bóng người.

Bắc Vũ thở phào một hơi.

Giang Việt ở dưới sân gào lên:

‒ Bắc Miệng Rộng, em lề mề gì đấy? Gặp ma à? Bị hút hồn rồi à?

Đúng là bị hút hồn thật!

Bắc Vũ cúi đầu đáp lại Giang Việt:

‒ Giang Nhị Cẩu, em đã thu gom được một lô chiến công vĩ đại ở trường của anh rồi. Tối nay em sẽ tâm sự với xưởng trưởng Giang và kế toán Vương.

‒ Mẹ ơi! Chị Vũ. Xem ở việc em chở chị về, chị đừng độc ác như vậy mà.