Cậu ngồi đợi Hạ Du quán café của khách sạn, cậu vẫn chưa biết mình nên nói
gì với Hạ Du, giải thích thế nào về thái độ của cậu vào tối hôm ấy.
-Anh lại đang nghĩ gì vậy?- Hạ Du ngồi xuống trước mặt Thiên Bảo.
-Không, không có gì cả.-Thiên Bảo cười trừ.
-Anh có chuyên gì muốn nói với em sao?-Hạ Du trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu.
-Anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện tối hôm đó. Anh mải suy nghĩ quá nên không để ý đến mọi thứ xung quanh.
-Không sao, con người ai mà chẳng có lúc suy nghĩ như vậy.
-Hơn nữa…hôm nay anh muốn nói với em một việc.-Ánh mắt cậu dần trở nên nghiêm trọng.
-Có chuyện gì vậy? Trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng.
-Đó là chuyện quá khứ của anh.
Hạ Du cười nhẹ, cô ngồi yên lặng nghe cậu nói.
-Trước khi gặp em, anh đã yêu một cô gái.
-Và….
-Và giờ anh vẫn còn rất yêu cô ấy.
-Em biết.
Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy vẻ bình thản của Hạ Du.
-Sao em lại biết?
-Chỉ là anh không biết thôi, mọi thứ đều được viết hết trên mặt anh đó.
Thiên Bảo thẫn người ra một lúc, cậu cần lấy lại tinh thần. Sực nhớ ra
rằng, từ trước tới nay, cậu chưa một lần nào ngồi nói chuyện tử tế với
Hạ Du, trong ký ức của cậu, mọi thứ về Hạ Du đều mờ nhạt và không có
chút chân thành.
-Em chỉ muốn hỏi anh một câu, có được không?
Thiên Bảo giật đầu rồi nhấp một ngụm café đắng, cái thói quen uống café đắng ngắt đó cũng chẳng hiểu từ bao giờ nó lại thành ra quen thuộc và
dễ dàng đến thế. Trước kia, khi An Ninh còn là hầu gái của cậu, cậu luôn có những tách Americano thơm lừng ngon tuyệt. Ba năm nay nó đã thay đổi từ lúc nào chính cậu cũng không thể lý giải được.
-Phải mất bao lâu anh mới có thể quên được cô gái đó. Nếu một cô gái muốn đợi anh, cô ấy phải chơ bao lâu?
Vị đắng của café bắt đầu đọng lại ở đầu lưỡi rồi lam rộng xuống họng, vị đắng đến đỏ hoe mắt. Không, cậu chỉ là đang quá đỗi ngạc nhiên về những cậu mà Hạ Du nói, mắt cậu không thể chớp và miệng cũng không thể nói gì cả.
-Hạ Du ah…..Em…em là một cô gái tốt. Anh biết thời gian qua, em đã quan
tâm anh, chăm sóc anh, ở bên anh. Anh rất biết ơ nem vì điều đó
nhưng…trái tim anh chỉ có một chỗ và người con gái ấy đã lấy đi mất rồi.
-Anh yêu cô ấy đến vậy sao?
-Em cứ nói với các bác bên nhà là anh không xứng với em, và em đã đá anh.
-Tại sao em phải nói như vậy?
-Hạ Du, anh biết em quan tâm anh. Nhưng kiếp nay anh đành phải phụ tình cảm của em.
-Nhưng anh và cô ấy đâu có thể đến với nhau.
Thiên Bảo thần người ra một lúc, Hạ Du nói quá đúng, cậu và An Ninh
giống như mặt trăng và mặt trời, khi mặt trời lên thì mặt trăng lặn và
ngược lại khi mặt trăng lên thì mặt trời sẽ lại nằm vào góc tối. Chúng
có thể gặp nhau nhưng không thể ở cùng nhau trên một bầu trời
-Anh biết…nhưng…anh không cho phép bản thân mình làm tổn thương một cô gái tốt như em.
-Em không sao, em sẽ đợi cho tới khi nào trái tim anh chịu chia sẽ chỗ cho em.-Nói rồi Hạ Du đứng dậy đi khỏi
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, vẻ bề ngoài luôn lãnh đạm không
thể che giấu cảm xúc của cô lúc này. Sự bối rối, sự hơn ghen, lòng đố kỵ và cả tình cảm đối với người đàn ông kia. Cô thật sự ghen tị với cô gái đó, một Thiên Bảo kiêu ngạo, đầy khí phách nam nhi lại là một kẻ si
tình như thế. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Du cảm thấy mình
thấp kém và bất lực, gần một năm qua, cô luôn bên cạnh cậu lúc cậu cần,
không bảo giờ xen vào những cảm xúc hay những suy nghĩ của cậu, luôn tạo cho cậu một không gian riêng vô cùng thoải mái. Nhưng chính điều đó đã
phản tác dụng, nó biến cô thành một cái bóng vô vị bên cạnh cậu, chỉ
biết đứng bên cạnh, nhẹ nhàng và im lặng. Cô hơn ghét bản thân, hờn ghét vì sao cô lại không đến bên người đó sớm hơn, tại sao ông trời lại bắt
tình yêu đầu tiên của cô đã phải nếm trải vị đắng. Gạt đi nước mắt đang
lăn nhẹ trên má, cô ngắm nhìn khoảng không đầy mưa vô định qua lớp kính
xe mờ đục.