Trong tình yêu chẳng ai nói trước được điều gì. Nó có thể biến mọi thứ xung
quanh bạn thành màu hồng tươi đẹp hay thành màu xám đen tối u ám. Nó có
thể biến một kẻ máu lạnh thành một kẻ si tình, biến một con người thành
ác quỷ, biến những cái có thể thành không thể. Khi con người đã rơi vào
cái giếng không đáy của tình yêu họ sẽ không biết đâu là điểm dừng, đâu
là đắn, họ chỉ đấu tranh để có được nó, có được tình yêu mà họ tìm kiếm, kể cả khi họ phải trở thành người như thế nào.
Đã lâu rồi cậu không uống cái thứ cay nồng xé cổ như thế. Hai năm rồi
thì phải, cái cột mốc hai năm ấy gắn liền với biết bao nhiêu sự thay
đổi. Cậu bỏ thói chơi bời, không rượu, không gái gú, cũng không phải là
một cậu chủ hách dịch nữa. Cậu đã thay đổi hẳn con người mình để đợi một ngày nào đó An Ninh nhìn thấy cậu như vậy, cô có thể ngoan ngoãn quay
về bên cậu. Nhưng khi cậu nhìn thấy An Ninh, cậu lại cư xử như một kẻ
thiếu hiểu biết, thô lỗ và bạo lực. Hai năm qua, cậu đã chuẩn bị tất cả
cho ngày cô trở về, cậu đã từng nghĩ mình sẽ từ bỏ hết sĩ diện của thằng đàn ông mà quỳ xuống cầu xin cô tha thứ cho những gì mình đã làm, rồi
sau đó hai người sẽ làm lại từ đầu. Nhưng rồi giờ thì mọi chuyện chắc là chấm dứt từ đây, cô đã lựa chon cho mình một cuộc sống tốt hơn, người
đàn ông đó già nhưng cái cách ông ta quan tâm An Ninh hơn hẳn cậu. Khi
An Ninh ở bên cậu, tất cả đều bị cậu chi phối, cậu ép cô phải nghe theo ý mình, hành hạ, sai bảo và coi cô như món đồ của riêng của bản thân. An
Ninh giờ đây xinh đẹp là vậy, giỏi giang là vậy, cậu chưa từng nghĩ qua
sẽ nhìn thấy An Ninh xinh đẹp như thế, suốt hai năm qua, cậu luôn chỉ
giữ hình dáng một cô hầu gái tóc búi mặc đồng phục trong đầu, cậu vẫn
chỉ nghĩ về cô theo cách của cậu, cậu quá ích kỷ.
Dốc cạn ly rượu rồi cậu bước vào phòng tắm, cậu muốn để làn nước ấm nóng kia rũ sạch những gì xấu xa, cậu không muốn nghĩ về An Ninh nữa, đầu óc cậu dần trở nên trống rỗng.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc ngoài cửa có tiếng chuông…. cậu
vội choàng chiếc áo rồi ra mở cửa. Người đứng trước mặt cậu giờ này là
An Ninh, cô tỏ vẻ xấu hổ khi nhìn thấy cậu với bộ dạng này.
-Sao em lại ở đây? Có chuyện gì vậy?-Cậu ngạc nhiên hỏi An Ninh.
-Tôi đến để bàn chuyện công, vậy phiền giám đốc Lưu có thể mặc quần áo
chỉnh tề được không ạ, tôi sẽ đợi ở ngoài này.-An Ninh ngượng ngùng né
tránh nhìn thẳng.
Cậu mở rộng cửa ra, ý muốn cô bước vào, An Ninh ngần ngại không bước
vào, cô vẫn muốn đứng đợi bên ngoài cho tới khi cậu mặc xong quần áo.
-Em có thể ngồi đợi ở phòng khách, tôi sẽ thay quần áo trong phòng tắm.-Cậu nói với vẻ lạnh lùng.
An Ninh ái ngại nhưng rồi cuối cùng cô vẫn phải bước vào.
Căn phòng bao phủ bởi hương thơm của cậu, nó khiến An Ninh trở nên hồi
hộp hơn bao giờ hết. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc,
màn hình laptop vẫn bật, trong màn hình là một An Ninh đã bị cô quên
lãng, một An Ninh với ánh mắt thuần khiết, nụ cười rạng ngời.
Cậu bất ngờ gập laptop xuống khiến An Ninh giật mình.
-Giờ thì em có thể nói được rồi đó.-Cậu ngồi xuống đối diện với An Ninh.
Cô vội vàng lấy một số giấy tờ ra rồi đặt trước mặt cậu.Cậu nhẹ nhàng
rót ra hai tách trà rồi đặt trước mặt An Ninh một tách, với dáng vẻ điềm nhiên nhất, anh nói nửa nghiêm chỉnh, nửa giễu cợt:
-Dũng cảm xông vào hang cọp như vậy chắc là em có chuyện quan trong lắm, nào nói đi.
An Ninh chẳng mấy để tâm đến lời Thiên Bảo nói, cô ngồi thẳng người rồi từ từ nói:
-Đây là một số giấy tờ liên quan đến hoạt động lần này. Tôi mong anh có
thể đọc lại kỹ, như bữa trước tôi đã nói với giám đốc, chúng tôi dự định sẽ nhập hàng vào cuối tháng sau. Nhưng do khâu sản xuất và đối tác
trước có chút vấn đề nên mong anh có thể rời ngày chuyển hàng sớm hơn.
Cậu cầm đống giấy tờ lên xem qua một lượt rồi ngước lên nhìn An Ninh.
-Phải nói thế nào nhỉ, từ trước tới nay tôi luôn có nguyên tắc là không
bàn việc với thư ký, mọi chuyện tôi đều trực tiếp giải quyết với giám
đốc của em, và tôi cũng đã quen với việc đó.
An Ninh bình thản.
-Mong anh thông cảm, giám đốc của chúng tôi vừa lên máy bay trở về Nhật
một tiếng trước, ông ấy nói sẽ gọi điện cho anh ngay khi đặt chân xuống
sân bay.
-Vậy sao không để tới lúc ấy rồi giải quyết. Dù sao cũng chỉ là vài tiếng, hơn nữa đó là lô hàng trị giá hàng trăm tỉ.
An Ninh bắt đầu kiềm chế với những lời nói châm biếm của cậu hai.
-Tôi được giám đốc của tôi ủy thác tới làm việc với anh, chỉ là đưa cho
anh một vài giấy tờ cần thiết, thương thảo với anh về những vấn đề nằm
trong quyền hạn của mình. Tôi nghĩ tôi không đi quá giới hạn và bổn phận của bản thân. Vì thế mong anh hợp tác tốt.
Cậu hai nhún vai, cười vẻ hờn dỗi.
-Thôi được, nói đi, xem quyền hạn của em có những gì và tới đâu.
An Ninh nghiêm túc đưa cho cậu những giấy tờ cần thiết mà cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
-Đây là hợp đồng và một vài điều khoản mà tôi đã soạn ra, ngoài ra còn
mẫu đơn hàng, số lượng và giá cả. Anh có thể xem xét kỹ rồi đưa ra ý
kiến.
Cậu xem qua một lượt rồi đặt nó trước mặt An Ninh.
-Nhiêu đây chưa đủ, chúng ta không chỉ biết nhìn nhận mặt hàng và nguyên liệu nhập vào trên phương diện giấy tờ. Như vậy là không xòn phẳng,
ngày mai cô có thể tới văn phòng của tôi, chúng ta sẽ xuống kho và cô có thể kiểm tra kỹ lại lô hàng trước khi nhập.
An Ninh gật đầu tỏ vẻ xuôi xuôi nhưng rồi cô lại đưa ánh mắt ái ngại
nhìn cậu.Cậu hiểu An Ninh đang nghĩ gì, cậu dúi vào tay cô tách trà nóng rồi hỏi:
-Em ngại điều gì sao? Cứ nói ra, không phải ngại đâu.
An Ninh ngập ngừng một lúc rồi quyết định không nói, cô cầm áo khoác của mình rồi đứng dậy.
-Không có việc gì cả, vậy cứ quyết định theo ý của anh, ngày mai tôi sẽ tới công ty anh vào lúc 9h30.
An Ninh cúi đầu chào cậu ra về…cô rất muốn hỏi cậu nhiều thứ nhưng ngại
không giám hỏi. Cô muốn biết vì sao cậu không ở Lưu gia như trước mà lại ở một căn hộ trung cư nhỏ? Cô muốn biết vì sao cậu không làm cho tập
đoàn Lưu Đông mà lại mở công ty riêng? Và hơn hết, cô muốn biết vì sao
cậu lại giữ hình ảnh của An Ninh ngày xưa hay chỉ là tình cờ đặt nó lên
màn hình laptop?...Cô lững thững bước đi với bao mối tơ vờ trong lòng,
mọi thứ dường như không ăn khớp với nhau càng khiến An Ninh đau đầu hơn. Cô rảo bước nhanh hơn, tránh ra khỏi cậu càng xa càng tốt để lòng thôi
không bị dao động lần nữa.