Trong ánh đèn nhá nhem tôi mờ ảo, không gian bị bao chum bởi sự nặng nề. Cậu
hai đặt tay lên trán suy nghĩ về tất cả, cậu giơ hai tay lên trước mặt
rồi nhìn chăm chú vào nó. Bàn tay đẹp đẽ của cậu đã làm gì, nó đã gây ra những gì, đầu óc cậu mụ mị đi, nó như bị đặc lại rồi bị lấp đầy bởi
lòng đó kỵ ghen ghét.
Cậu bước xuống giường rồi lặng lẽ pha một ly sữa nóng. Cậu đặt nó trước
cửa phòng An Ninh, người con gái mà mới chỉ mười phút trước cậu còn coi
như một thứ mà cậu muốn chiếm hữu. Mở điện thoại, cậu nhắn một tin vào
máy An Ninh, tiếng tin nhắn báo, cậu đã nghe thấy nó reo khe khẽ trong
phòng, cậu chắc nó đã được gửi đến máy An Ninh rồi lặng lẽ trở về phòng
mình.
Chiếc cặp tóc của cô rớt trên sàn, sợi dây chuyền, chiếc giày….Bằng
chứng của những tội lỗi cậu đã gây ra…Cậu nhớ lại giọt nước mắt cam chịu của người con gái yếu ớt ấy, nó khiến cậu sợ và toát mồ hôi hột. Cậu
ngồi sụp xuống nền đất lạnh, chính cậu còn cảm thấy ghê tởm bản thân
mình, cậu biến thành một con quái vật, một lọ mực nhem nhuốc đang cố làm vấy bẩn tờ giấy trắng…Cậu tưởng tượng lại bàn tay mình… bàn tay cậu đã
chạm vào da thịt cô….ghì chặt và cố cưỡng chế nó. Cậu chạm tay lên môi
mình, đôi môi như muốn nuốt chửng lấy An Ninh…. Cảm giác vẫn còn, cái
cảm giác bất lực trước những giọt nước mắt ám ảnh…những giọt nước mắt
của sự nhục nhã, bất lực, cam chịu.Cậu ghê tởm chính bản thân mình, một
tên bệnh hoạn, một kẻ xấu xa đáng bị trừng phạt.