Đôi Mắt Của Hầu Gái

Chương 27

Chiếc xe màu đen sang trong dừng trước đại sảnh của một khách sạn lớn, mấy
cậu lễ tân tất tưởi chạy lại mở cửa cho An Ninh và cậu hai bước xuống.
Trợ lý của vị giám đốc lúc sáng đã đợi sẵn ở cửa lớn của khách sạn, ông
lại phía Cậu hai, ông bắt tay cậu rồi nói..

-(Chào mừng cậu, rất vui vì cậu và bà nhà đến dự bữa tiệc của chúng tôi.)

-(Vâng, vậy nhờ ông giúp giới thiệu với mọi người.)

Trong không khí sang trọng của bữa tiệc chỉ dành riêng cho khách hàng
VVIP, An Ninh bước vào trước ánh nhìn của biết bao nhiêu người…đôi chân
dài đầy kiêu hãnh của cô sải bước nhịp nhàng cùng cậu, chiếc áo khoác
được cởi ra, mái tóc dài bồng bềnh buông hững hờ lộ ra bờ vai trắng thon thả.

-(Cuối cùng cậu cũng tới, tôi đợi cậu nãy giờ)-Vị giám đốc ban sáng lại
bắt tay chào hỏi với cậu hai, ông ta nhìn qua An Ninh rồi vỗ tay khen
ngợi.


-(Không ngờ phu nhân đây thường ngày giản dị, hôm nay lại giống một bông hoa nở rộ, thực sự phu nhân rất xinh đẹp.)

An Ninh cười nhẹ nhàng đáp lại ông giám đốc mặc dù cô chẳng hiểu ông nói gì.

-Ông ấy nói gì với tôi vậy, cậu hai? – Cô lay lay tay cậu.

-Ông ấy nói, tối nay em là người đẹp nhất.

Lời nói của cậu hai giống như thứ gì đó nở rộ trong lòng An Ninh, mặc dù cậu rất hay buông những lời ông bướm với các cô gái khác, lúc đó cô
rất rất ghét nghe thấy những lời đó. Nhưng sao giờ nó lại lọt tai cô như vậy, giống như đường, mật đang dụ những chú ong vàng khiến chúng chỉ
biết mù quáng lao đầu vào.

Trong tiếng nhạc du dương của buổi dạ tiệc, những cặp đôi đang say xưa
trong điệu van nhẹ nhàng, An Ninh và cậu hai ngồi tại một bàn gần đó, cô nhấp môi một ngụm rượu nhỏ, loại rượu nhẹ nhàng dành cho các quý bà.
Còn cậu hai, cậu lặng xoay xoay chiếc ly trên bàn, thỉnh thoảng lại nhìn An Ninh với ánh mắt khó hiểu…

-(Xin hỏi.)-Một anh chàng mặc comple lịch sự tiến lại gần phía Cậu hai và An Ninh…

-(Có chuyện gì vậy?)-Cậu hai trả lời một cách lịch sự.

-(Tôi có thể mời bạn của anh nhảy một bài được không?)

Cậu hai cười nhẹ rồi lắc đầu, cậu cậm tay An Ninh rồi nói…

-(Xin lỗi anh, tôi đang định mời bà xã của tôi nhảy.)

Anh chàng biết ý liền rút lui. An Ninh quay qua nhìn cậu hai, cậu vẫn
đang nắm tay cô như muốn ra uy với chàng trai người Nhật kia…


-Có chuyện gì vậy cậu hai.

-Anh ta nói, tại sao em đẹp như vậy mà anh không mời em nhảy một bài…

An Ninh xua tay.

-Tôi không biết nhảy đâu, tôi ngồi đây là được rồi…

Cậu kéo cô ra giữa sân khấu rồi đặt tay cô lên vai mình…

-Cứ bước theo anh là được.

Cậu quàng tay qua eo cô, rồi dẫn dắt cô vào điệu nhạc. Cô chú ý nhìn
xuống dưới để không dẵm phải chân cậu. Cậu đưa cằm cô ngẩng mặt lên rồi
áp mặt sát với mặt cô…

-Nhìn vào mắt anh này, phải tin vào bản thân chứ, em sẽ không dẵm phải chân anh đâu.

Cô nhìn vào mắt cậu hai, đôi mắt ấy cô chưa bao giờ giám nhìn thẳng và
nhìn lâu như vậy. Như là đại dương đang dậy, như muốn nhấn chìm tất cả

vào cái hố đen trong và sâu ấy…

-Em nhìn gì anh mà kỹ vậy? Anh đẹp quá phải không?

Cô giật mình khi được cậu hỏi, cô cũng không biết vì sao mình lại bị thu hút như vậy, có phải do hương thơm trên cơ thể cậu? Hay gương mặt điển
trai của cậu?Hay là do sự dịu dang của cậu? Không, nó là co tất cả, do
con người cậu tạo nên tất cả những thứ đó rồi khiến An Ninh như bị hút
vào, bị quay cuồng trong tình cảm mà cậu dành cho cô…

Bất ngờ cậu đặt lên trán cô một nục hôn nhẹ, nụ hôn tượng trưng cho sự
tin tưởng về một bờ vai vững chắc, một tình yêu có thể tin tưởng được
rằng nó sẽ có kết quả tốt đẹp.

Bỗng, một bàn tay kéo tách rời hai người ra, ngay trong khoảnh khắc trần ngập cảm xúc ấy khiến mọi thứ đều trở nên ngỡ ngàng…..

-ANH HAI…….