Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 616: Ngầm ám sát, sinh con 5

Edit: V.O

Vào lúc Bạch Vũ sinh ra hài tử đầu tiên, rất nhiều thị vệ đã chạy tới. Bảy tên sát thủ không một ai chạy thoát, toàn bộ mất mạng.

Dạ Quân Mạc hoàn toàn không giữ lại người sống, giết chết toàn bộ ngay tại chỗ!

Cho dù quay lại bên cạnh Bạch Vũ, thấy nàng bình an sinh hai hài tử ra, lệ khí trên người hắn vẫn cuồn cuộn, khủng bố đến mức khiến người ta hít thở không thông.

"Thánh Quân, vì sao không giữ lại người sống để thẩm vấn?" Ảnh Vương không hiểu hỏi.

Dạ Quân Mạc cười lạnh: "Có gì hay mà thẩm vấn, chắc chắn là người Thượng Quan Dương phái tới. Có thể một hơi có bảy người lẻn vào, thật sự là chịu hạ vốn."

Thanh lý tẩm điện xong, Ám Lân và Ám Ưng từ xa đi tới.

Dạ Quân Mạc lạnh lùng hỏi: "Ám vệ đâu?"

"Toàn bộ bị ngất đi."

"20 ám vệ, toàn bộ ngất đi? Tốt lắm!" Dạ Quân Mạc đập lên bàn ầm một tiếng: "Ám Dạ Đế Quốc lại có nội quỷ (ý nói kẻ mờ ám, âm mưu đen tối trong nội bộ)! Đi điều tra!"

"Vâng." Ám Lân cúi đầu, ám vệ bị người làm choáng váng vào cùng một lúc, bảy tên sát thủ lẻn vào bên trong từ lớp lớp thị vệ bảo vệ, chắc chắn địa vị của nội quỷ này không thấp, quá sơ suất rồi.

"Thánh Quân, ngươi nhanh để cho Y Sư Đông Phương xem một chút đi." Dạ Vương khuyên.

Bên miệng Dạ Quân Mạc tràn ra một tia máu, tên sát thủ này am hiểu linh thuật Di Hình Hoán Ảnh, xuất quỷ nhập thần, từng chiêu đều đâm vào chỗ hiểm.

Lúc Dạ Quân Mạc đưa Y Sư Đông Phương qua đã bị đâm trúng giữa lưng, thiếu chút nữa đã bị đâm trúng tim, chảy nhiều máu như vậy, sao đến bây giờ hắn còn không đi chữa thương, nhìn bọn Ám Lang, Dạ Vương đều kinh hồn bạt vía, rất sợ có chuyện gì không hay.

Dạ Quân Mạc phủi tay rời đi, tùy tiện ăn chút dược liệu khép lại miệng vết thương, đã đi xem Bạch Vũ rồi.

...

Bạch Vũ ngủ một giấc này rất lâu, dieendaanleequuydoon – V.O, chờ lúc nàng tỉnh táo lại thì trời đã tối rồi, nàng ngủ cả một ngày, Dạ Quân Mạc lại luôn luôn ngồi ở bên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng. Con ngươi tối đen giống như những ngôi sao rơi xuống, dịu dàng như bầu trời sao.

"Tỉnh rồi?" Dạ Quân Mạc hơi hơi nhếch môi, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng có thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Bảo bảo đâu?" Bạch Vũ có chút lo sợ hỏi, quay đầu, nhìn thấy hai cái tã lót nho nhỏ được đặt bên cạnh, ánh mắt thoáng cái lại dịu dàng.

Bộ dạng hai cái bọc nhỏ thật sự khỏe mạnh, làn da hồng hồng, sợi tóc mềm mại đen nhánh, ngủ giống như con mèo nhỏ, cực kỳ say sưa.

Bạch Vũ không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nó: "Là nam hài hay là nữ hài?"

"Là thai Long Phượng, sinh ra trước chính là ca ca, ra trễ một chút chính là muội muội." Trong giọng nói của Dạ Quân Mạc không che dấu được vui sướng.

Bạch Vũ cũng cười: "Nguyện vọng này của chàng đã thành hiện thực rồi."

"Đúng vậy, chúng ta cũng có nam hài, nữ hài rồi." Dạ Quân Mạc không nhịn được ôm lấy Bạch Vũ. Tiếng động quá lớn, hai cái bọc nhỏ bị đánh thức, lập tức oa oa khóc lớn lên.

Dạ Quân Mạc không biết làm sao nhìn bọn nó, cũng không biết nên dỗ thế nào: "Đây là làm sao vậy?"

Bạch Vũ nở nụ cười hì hì một tiếng: "Có lẽ là đói bụng."

Bạch Vũ ôm lấy ca ca cho ăn, nhét muội muội vào trên tay Dạ Quân Mạc, để cho hắn dỗ.

Dạ Quân Mạc cứng ngắc không dám động giống như nâng một quả địa lôi (quả mìn), quá nhỏ, mềm nhũn, giống như không để ý có thể làm nó bị thương. Đây là nữ nhi của hắn, xem cô nhóc oa oa khóc lớn này, tâm của hắn đều thay đổi rồi.

Bạch Vũ nhìn bộ dạng Dạ Quân Mạc cứng ngắc, không nhịn được nở nụ cười: "Chàng đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút, ôm nhiều vài lần sẽ biết."

"Ừ, là phải ôm nhiều vài lần." Dạ Quân Mạc cười vô cùng dịu dàng.

Chờ hai bảo bảo đều ăn no, ngủ đi, Bạch Vũ đặt hai bọn nó song song ở bên cạnh, nhìn không dứt: "Chàng đặt tên cho chúng chưa?"