Người khác là mở rộng tầm mắt, Giang Trần lại coi trọng giá trị thực dụng của Thiên cấp linh dược ở giai đoạn hiện tại.
Phân phối Thiên cấp linh dược, ngược lại không có tranh luận gì.
Mười hai gốc Thiên cấp linh dược, một nhà hai gốc, phân phối vô cùng bình quân.
Mà những Ngũ phẩm tông môn kia, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ. Để cho bọn họ tham dự phân phối Địa cấp linh dược, cũng đã là vô cùng khai ân.
Nếu như bọn họ còn muốn phân Thiên cấp linh dược, e rằng ngay cả Địa cấp linh dược ăn vào rồi cũng phải nhổ ra.
Cho nên, tuy cường giả mấy Ngũ phẩm tông môn đều vô cùng hâm mộ, lại rất có tự mình hiểu lấy, không dám ồn ào cái gì, càng không dám toát ra chút ham muốn.
Phân phối Thiên cấp linh dược hoàn tất, nhìn bốn phía tế đàn này, cũng không có địa phương đặc biệt gì khác.
Thế nhưng sắc trời đã tối, cho nên nhiều người quyết định ở trên đảo đóng quân một đêm, ngày hôm sau sẽ rời đi.
Mười hai gốc Thiên cấp linh dược, 400 gốc Địa cấp linh dược, còn có vô số linh dược chân Thánh cấp. Sản lượng linh dược trên đảo, có thể nói đã vượt xa mọi người dự đoán.
Cho nên, tất cả Đại Tông môn, có thể nói đều vui vẻ.
Chỉ có Vô Ngân trưởng lão, nội tâm còn băn khoăn gốc Thiên cấp linh dược kia của Giang Trần.
Đi xuống tế đàn, mọi người tạm thời đóng quân ở tầng thứ nhất. Tất cả tông môn lẫn nhau vẫn duy trì một khoảng cách, hiển nhiên cũng lo lắng gây thêm rắc rối.
Bây giờ là thời khắc vô cùng vi diệu, trong tay ai cũng có Thiên cấp linh dược cùng Địa cấp linh dược trân quý, vạn nhất có người lòng mang ý xấu, này là sự tình không thể không đề phòng.
May mà, một đêm này tính cảnh giác của mọi người đều rất cao, tuy Vô Ngân trưởng lão rục rịch, nhưng thủy chung tìm không được điểm đột phá để tới gần Giang Trần.
Chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xúc động xuống, nghĩ thầm cách thời gian chấm dứt còn có hai ngày, hai ngày này, chỉ cần Giang Trần không ly khai Huyễn Ba Sơn, vậy còn có cơ hội!
Hơn nữa, ngoại trừ Thiên cấp linh dược kia, Vô Ngân trưởng lão còn dám khẳng định, Uông Hàn nói mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo nhất định cũng bị Giang Trần lấy đi.
Giá trị mấy ngàn gốc Thánh Anh thảo kia, mặc dù so ra kém một cây Thiên cấp linh dược, nhưng chênh lệch không xa.
Thánh Anh thảo luyện chế Thánh Anh đan, ở Vạn Tượng Cương Vực là tồn tại cung không đủ cầu.
Một đêm bình tĩnh, vừa rạng sáng ngày thứ hai, tất cả mọi người liền trở lại biên giới hòn đảo, nhìn tầng tầng sương mù quanh hồ sắp tản đi.
- Được rồi, sương mù trên mặt hồ sắp tản mất. Chuẩn bị rời đi.
Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão mở miệng trước.
- Đúng, vẫn là nhanh đi, ta cuối cùng cảm thấy đảo này có chút quỷ dị, chưa rời đi, nội tâm ta luôn bất ổn.
Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão tiếp lời nói.
- Ồ? Ngươi cũng có loại cảm giác này?
Thánh Kiếm Cung Trần trưởng lão có chút giật mình.
Mấy trưởng lão đỉnh cấp trao đổi một ánh mắt, lẫn nhau đều toát ra một tia kinh ngạc.
Hiển nhiên, tất cả mọi người ẩn ẩn có một chút cảm giác quỷ dị, chỉ là, vô luận bọn họ cảm ứng như thế nào, lại không biết vấn đề từ đâu.
Cho nên, việc này ai cũng không có nói ra.
Hiện giờ vừa nói phá, mọi người mới phát hiện, nguyên lai có cảm giác này không phải là một hai cái, mà ai cũng có.
Ngược lại là Vô Ngân trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Quản nó quỷ dị hay không quỷ dị, sắp rời đi nơi này, nó quỷ dị hơn nữa, cùng chúng ta có quan hệ gì? Thiên cấp linh dược kia lại không giả.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý, nhao nhao nói:
- Đi thôi, đi thôi!
Từng đạo độn quang, không ngừng bay ra ngoại vi. Giang Trần có chút lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy cứ như vậy rời đi, có chút không cam lòng.
Đến cùng tế đàn thần thánh kia cùng chuôi đao của mình có liên quan gì?
Vấn đề này còn chưa hiểu a!
Chỉ là, ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể đi tra xét rõ ràng. Cho nên, chỉ có thể tạm thời theo mọi người rời đi, dù sao còn có hai ngày thời gian.
Giang Trần quyết định, sau khi rời khỏi, sẽ tìm cái cớ phản hồi đến xem, có thể tìm đến một chút manh mối hay không.
Hiển nhiên, trừ Giang Trần ra, trong lòng tất cả mọi người đều áp chế một tảng đá lớn, thẳng đến thân ảnh của bọn hắn trở xuống bên cạnh bờ, tâm tình mới thoáng buông lỏng một ít.
Đi đến bên cạnh bờ, Hạng Can trưởng lão nhìn chung quanh một vòng:
- Được rồi, tất cả mọi người là thắng lợi trở về, hiện tại giải tán. Từ giờ phút này bắt đầu, tất cả mọi người nên coi trọng đồ đạc của mình. Nhân tâm khó lường, còn có hai ngày thời gian, phát sinh ngoài ý muốn, lại chẳng trách người khác.
Ý tứ của Hạng Can trưởng lão rất rõ ràng, từ giờ trở đi, mọi người nên trở về trạng thái chú ý, nếu như nhà nào bị đánh cướp, hoặc bị ám toán, thuận theo ý trời, trách không được người khác.
Trong lòng mọi người đều nghiêm nghị.
Rất nhiều người đều quyết định, sau khi ra ngoài, lập tức tìm đến Truyền Tống Trận, bóp nát ngọc giản, dẫn đầu ra ngoài.
Dù sao thu hoạch đều đã tới tay, rời thượng cổ Dược Viên, những linh dược phía ngoài kia, cũng chưa chắc để ý.
Thời điểm mấu chốt, không có khả năng bởi vì nhỏ mất lớn, nhặt được hạt vừng, ném đi dưa hấu.
Mọi người tâm sự nặng nề, đang muốn rời đi, chợt nghe đến một thanh âm đạm mạc:
- Khoan đã.
Thời điểm này mọi người tâm sự nặng nề, căn bản không muốn nói thêm cái gì.
Cho nên thanh âm này lộ ra mười phần đột ngột.
Nhìn lại nơi phát ra thanh âm, lại là Giang Trần, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trên tảng đá bên bờ hồ, trên cao nhìn xuống mọi người.
Uông Hàn cười lạnh một tiếng:
- Như thế nào? Tiểu tử ngươi còn có cái rắm muốn thả?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn cũng không nhìn Uông Hàn, mà nhàn nhạt đảo qua trên mặt tất cả Cự Đầu.
- Chư vị, bây giờ không phải nên nói vấn đề phân phối những Thiên cấp linh dược, Địa cấp linh dược kia sao?
Giang Trần vừa nói ra, tất cả mọi người ngạc nhiên.
Nhìn biểu tình kia của bọn họ, hiển nhiên phản ứng đầu tiên đều cảm thấy có phải Giang Trần điên rồi hay không?
- Vân Niết, tiểu tử này của Đan Can Cung ngươi, hẳn là điên rồi sao?
Trần trưởng lão cười lạnh một tiếng, căn bản không để ý tới Giang Trần, mà chất vấn Vân Niết trưởng lão.
Trần trưởng lão vừa hỏi, hiện trường đều cười vang.
Hiển nhiên, ý nghĩ của mọi người cùng Trần trưởng lão không sai biệt lắm, chỉ bất quá, bọn họ cùng Đan Can Cung rốt cuộc không có cừu hận gì, hơn nữa xưa nay Đan Can Cung làm người cũng không tệ, cho nên những người khác tuy nghĩ như vậy, lại không có nói ra.
Khóe miệng của Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão lại là tràn ra một tia mỉm cười quỷ dị, hiển nhiên cũng là vui vẻ xem náo nhiệt, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, Giang Trần này làm cái quỷ gì?
Tam Tinh Tông Tham Lang trưởng lão cười lạnh một tiếng:
- Vân Niết, Đan Can Cung các ngươi thực nên hảo hảo quản giáo tuổi trẻ hậu bối a!