Đối với kiếm phổ, Giang Trần không có bao nhiêu hứng thú.
Ngược lại là mấy thanh kiếm kia, tư chất không tệ nha.
Trừ mấy thứ này ra, còn có mấy vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch, cùng với một ít đan dược.
Đan dược đều là phẩm chất bình thường, Giang Trần không có hứng thú. So đan dược, Thánh Kiếm Cung kém xa.
Xem hết chiếc nhẫn của Đỗ Lập Hoàng, Giang Trần lại xem chiếc nhẫn của Vệ Khánh.
Chiếc nhẫn của Vệ Khánh, các loại đồ vật kỳ kỳ quái quái nhiều lắm. Có độc thảo, độc dược, còn có các loại Độc Kinh…
Vệ Khánh này, cơ hồ có thể nói toàn thân đều là độc.
Trừ những vật này, trong giới chỉ của Vệ Khánh cũng có không ít đan dược. Tiêu Dao Tông cũng là đan đạo đại tông, trình độ đan dược tự nhiên không kém.
Bất quá những đan dược này, Giang Trần không có quá nhiều hứng thú.
Chỉ là, lần này Vệ Khánh hiển nhiên cũng phát tài, trong giới chỉ có rất nhiều Linh Dược, vậy mà cũng có hai gốc Địa cấp Linh Dược, mà số lượng Linh Dược Chân Thánh cấp cùng Linh Dược Thánh cấp, lại gấp ba của Đỗ Lập Hoàng.
Có thể thấy được, Vệ Khánh này rất có thủ đoạn tìm kiếm Linh Dược, thu hoạch so với Đỗ Lập Hoàng nhiều hơn rất nhiều.
Chính thức có thể vào pháp nhãn của Giang Trần, cũng chỉ là hai gốc Địa cấp Linh Dược kia mà thôi.
Sau khi càn quét một trận, Giang Trần trở lại bên người Mộc Cao Kỳ:
- Cao Kỳ, chúng ta đi thôi. Tìm một chỗ yên tĩnh, ngươi trước tiên đổi y phục trên người đi, luyện hóa lạc ấn trên người.
Hai người phi tốc ly khai hiện trường.
Đỗ Lập Hoàng cùng Vệ Khánh đều là thiên tài của Vạn Tượng Cương Vực, hai người này chết rồi, tất khiến cho Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông điên cuồng.
Tuy Giang Trần không có lưu lại bất luận sơ hở gì, nhưng không muốn dừng lại ở hiện trường nhiều.
Một ngày sau, ở khu vực vắng vẻ nào đó, Mộc Cao Kỳ hoàn toàn khôi phục, Vệ Khánh lưu lại ấn ký ở trên người hắn cũng bị luyện hóa toàn bộ.
Sau khi thay đổi quần áo mới, lúc này Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ mới không chút hoang mang hiện thân.
- Cao Kỳ, nhớ kỹ, sự tình hai tên gia hỏa kia, coi như không có phát sinh qua.
Giang Trần nhắc nhở.
- Trần ca yên tâm, ta biết nặng nhẹ.
Mộc Cao Kỳ trải qua mấy lần lịch lãm rèn luyện, trải qua sinh tử ma luyện, tâm tính cũng thành thục không ít.
Hai người vừa đi vừa nói, tiếp tục xâm nhập.
Tuy bọn hắn là nhóm đầu tiên tiến vào Huyễn Ba Sơn, nhưng mà tính toán thời gian, cũng chỉ còn lại có ba ngày.
- Cao Kỳ, những ngày này, ngươi gặp được đồng môn của Đan Càn Cung không?
Giang Trần hỏi.
Mộc Cao Kỳ lắc đầu, lập tức nghĩ đến sự tình gì:
- Trần ca, mấy hôm trước ta nghe các trưởng lão nói, sẽ thâm nhập khu vực hạch tâm của Thượng Cổ Dược Viên. Tựa hồ chỗ đó đào móc đến cái gì.
- A?
Trong nội tâm Giang Trần hơi động một chút.
- Vậy đi xem đi.
Hai người nói xong, tăng thêm tốc độ, hướng hạch tâm của Thượng Cổ Dược Viên chạy như bay.
Thượng Cổ Dược Viên này, tuy địa vực rộng lớn, nhưng cùng toàn bộ Huyễn Ba Sơn kéo mấy ngàn dặm bất đồng, phương viên của Thượng Cổ Dược Viên bất quá vài trăm dặm, cũng không tính đặc biệt lớn.
Hai người tăng nhanh tốc độ, tuy một đường gặp phải không ít tình huống, nhưng đều bình an vượt qua, hai ba canh giờ sau, liền tiếp cận vòng trong của Thượng Cổ Dược Viên.
Trên đường đi, khi rảnh rỗi còn gặp phải thiên tài các tông, chỉ là tất cả mọi người thần thái vội vàng, hiển nhiên lẫn nhau căn bản không có hứng thú tranh đấu.
- Cao Kỳ, xem ra ở hạch tâm đích thật là có phát hiện gì đó, bằng không thì không có khả năng tất cả mọi người như ong vỡ tổ lao đến. Chúng ta cũng đi.
Giang Trần đang muốn tăng thêm tốc độ, bỗng nhiên bước chân dừng lại, con mắt nhìn chằm chằm dốc núi bên trái.
- Đan Tâm Quả?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, Đan Tâm Quả này chỉ là Thánh cấp Cao giai Linh Dược, ngay cả Chân Thánh cấp cũng không tính. Nhưng Đan Tâm Quả này, lại hết lần này tới lần khác cực kỳ hiếm thấy.
Nhất là trái Đan Tâm Quả kia, từ trong ra ngoài màu son đỏ, đỏ đến sáng, như là trong suốt. Này hiển nhiên là Đan Tâm Quả tư chất vô cùng tốt.
Đổi lại bình thường, tuy Đan Tâm Quả này là đồ tốt, nhưng Giang Trần chưa hẳn để ý.
Bất quá Đan Tâm Quả, trùng hợp là một trong bốn loại Linh Dược giải Mê Thần Chướng.
- Cao Kỳ, ngươi chờ một lát. Ta đi ngắt lấy Đan Tâm Quả.
Thân thể Giang Trần nhoáng một cái, lăng không bay lên, tốc độ cực nhanh, đi tới trên sườn núi.
Đang muốn ngắt lấy Đan Tâm Quả, đột nhiên trước mặt có một đạo thân ảnh cấp tốc lướt đến. Thân ảnh kia đi nhanh, nhưng Giang Trần lại thấy rất rõ, rõ ràng là Thánh Kiếm Cung Uông Hàn.
Uông Hàn lao đi cực kỳ chật vật, sắc mặt tái nhợt, áo trắng trên người dơ bẩn, còn dính một ít cỏ dại cành khô, để cho Giang Trần nhìn có chút khó hiểu.
Bất quá, Giang Trần lập tức nghĩ tới điều gì, liền biến sắc.
Vội truyền âm cho Mộc Cao Kỳ:
- Cao Kỳ, ngươi đi mau, đi cùng Vân Niết trưởng lão hội hợp trước.
Mộc Cao Kỳ không rõ ràng cho lắm, đang lúc do dự, Giang Trần truyền âm lần nữa:
- Nhanh đi, không nên trì hoãn.
Lần này là ngữ khí ra lệnh, nội tâm Mộc Cao Kỳ chấn động, biết Giang Trần không phải nói giỡn. Liếc nhìn Giang Trần, dậm chân một cái, lúc này mới phi tốc lao đi.
Mà Giang Trần nhanh chóng hái Đan Tâm Quả bỏ vào Trữ Vật Giới Chỉ, đang muốn tránh né.
Uông Hàn kia hiển nhiên là thấy hắn rồi. Uông Hàn chứng kiến Giang Trần, vốn là giật mình, lập tức trên mặt hiện ra hận ý cùng oán độc.
Giang Trần…
Uông Hàn hiển nhiên không thể tưởng được, Giang Trần này vậy mà không chết. Tựa hồ nhìn về phía trên còn sống rất thoải mái.
Lần này, Uông Hàn là triệt để nổi giận. Mấy ngày nay, hắn một mực bị hai con Dực Long kia đuổi giết, qua thật sự là rất chật vật.
Mà đầu sỏ dẫn phát hết thảy, ở Uông Hàn xem ra, là Giang Trần.
Nếu như không phải Giang Trần, Uông Hàn hắn sao lại bị hai đầu Dực Long kia đuổi giết?
Cho nên, giờ phút này chứng kiến Giang Trần lông tóc không tổn hao, bộ dạng thập phần thích ý, trong mắt Uông Hàn cơ hồ phóng hỏa.
Đang muốn huy kiếm công tới Giang Trần, bỗng nhiên nghĩ lại, trong đầu toát ra một ý niệm ác độc. Huy kiếm hư đâm thoáng một phát, một đạo khí lưu mang theo ấn ký cá nhân, hướng Giang Trần vọt tới.
Giang Trần kiến thức rộng rãi, trước kia lại chứng kiến Tiêu Dao Tông ra chiêu như vậy, há sẽ bị Uông Hàn ám toán?
Cười lạnh một tiếng, thân ảnh đã độn xuống dưới đất.
Uông Hàn giận dữ, ba thước thanh phong mở đường, hư không liền bổ, dốc núi kia lập tức bị hắn mở ra hơn mười khe rãnh thật sâu.
- Giang Trần, ngươi ưa thích làm rùa đen rút đầu như vậy sao?
Uông Hàn chửi ầm lên, những ngày này hắn bị Dực Long đuổi giết, cả người một mực ở vào trạng thái cao áp, lúc này hiển nhiên đã đến bờ biên giới sụp đổ.
Hắn muốn lưu lại khí tức của mình lên người Giang Trần, để cho Giang Trần hấp dẫn hai đầu Dực Long, họa thủy đông dẫn, thay thế hắn bị Dực Long đuổi giết.
Nhưng mà Giang Trần không có mắc lừa, cái này để cho Uông Hàn như thế nào không giận?