Vệ Khánh có thể nắm bắt được khí tức trên người hắn, hắn cũng có thể nắm được linh lực lưu lại trên người Vệ Khánh. Đây đều là thứ do Thiên Huyễn Ẩn Vân tùng lưu lại.
Cho nên Giang Trần xác định vệ Khánh này nhất định là từ phía sau chạy tới phía trước, ở nơi này chặn đường hắn.
Ở nơi này trong thời gian ngắn vượt qua hắn, nhất định không phải là chạy trên mặt đất. Cho nên Giang Trần hoài nghi, Vệ Khánh này phi hành trên không trung.
Đã có thể phi hành thì rất có thể Vệ Khánh này còn có đồng đảng khác.
Hơn nữa đồng đảng của hắn còn rất lợi hại, nhất định là cường giả Thánh Cảnh.
Cho nên Giang Trần căn bản không có tâm tư đấu mồm mép với Vệ Khánh mà dùng Thất khiếu thông linh dò xét người còn lại đang che dấu ở nơi nào.
- Tiểu tử, ta thừa nhận ngươi giả bộ rất giỏi. Vậy thì ta cũng nói thẳng a. Giao ra đan phương Vạn Thọ đan, cùng với linh dược Thiên cấp vừa mới đạt được. Sau đó tự sát tạ tội, Vệ mỗ có thể cân nhắc cho ngươi toàn thây.
Ngữ khí của Vệ Khánh vô cùng bá đạo, giống như tất cả đều là chuyện hiển nhiên. Mà Vệ Khánh hắn giống như là vương giả của Vạn Tượng Cương Vực, đối với tất cả tài vật và mạng sống còn người đều có thể lấy bất kỳ lúc nào.
- Ngươi đang nói mớ sao?
Giang Trần nghe vậy không khỏi cảm thấy bi ai vì sự ngây thơ của Giang Trần.
Vệ Khánh cười dữ tợn một tiếng:
- Đừng có giả bộ nữa, ngươi dám nói trước đó ngươi không thu được một gốc linh dược Thiên cấp? Ngươi dám nói trên người ngươi không có đan phương Vạn Thọ đan sao?
Giang Trần vỗ đầu một cái, miệng nở nụ cười quỷ dị:
- Quả thực là có, sao nào? Ngươi muốn sao?
Vệ Khánh thấy Giang Trần thừa nhận, tức thì đại hỉ, miệng nở nụ cười âm tàn, nói:
- Những thứ này ta muốn toàn bộ. Cộng thêm cái mạng chó của ngươi.
Thần thức Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, nắm bắt một đạo khí tức như ẩn như hiện chung quanh. Từ đầu hắn đấu võ mồm mới Vệ Khánh là muốn dò xét xem đồng đảng của Vệ Khánh đang ở nơi nào.
Giờ phút này cảm nhận được một tia thần thức chấn động, trong lòng Giang Trần chấn động. Không ngờ lại là khí tức của Vô Ngân trưởng lão kia.
Giang Trần hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Vệ Khánh, ngươi thật giỏi, đi ra bên ngoài còn dẫn theo gia nô sao? Thứ cho Giang mỗ không phụng bồi.
Nói xong thân thể Giang Trần nhoáng lên, hướng về phía núi non rừng rậm bên phải phóng đi.
Nếu như chỉ có một mình Vệ Khánh, Giang Trần sẽ giải quyết dứt khoát, triệu hoán ra Long Tiểu Huyền diệt sát hắn.
Nhưng mà một già một trẻ của Tiêu Dao tông này lại không dễ đối phó.
Nếu như triệu hoán ra Long Tiểu Huyền, cũng có thể tiêu diệt được. Nhưng mà Giang Trần cũng không nắm chắc mười phần, bởi vì Tiêu Dao tông am hiểm dùng độc.
Ban đầu lúc ở Mộc Linh chi truyền, Long Tiểu Huyền đã nhận thiệt thòi từ Vệ Vô Đạo kia. Hôm nay Vô Ngân trưởng lão kia so với Vệ Vô đạo chỉ cso mạnh hơn chứ không yếu. Vạn nhất Vô Ngân trưởng lão kia bố trí âm mưu quỷ kế gì, làm cho Long Tiểu Huyền trúng chiêu, khi đó cục diện đối với hắn sẽ cực kỳ bất lợi.
Giang Trần không phải là kẻ ngốc nghếch.
Vô Ngân trưởng lão kia không hiện thân, lại núp trong bóng tối, nhất định là đang bố trí âm mưu, bẫy rập gì đó.
Nếu như lúc này hắn không đi, hoàn toàn sẽ đi vào trong cái bẫy của đối phương, nói không chừng phiền toái sẽ quấn thân.
- Muốn đi sao?
Vệ Khánh nhìn thấy Giang Trần muốn rời khỏi, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm.
Vệ Khánh không chút do dự, trực tiếp đuổi theo, miệng lại tiếp tục nở nụ cười âm hiểm, nói:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi được sao?
Giang Trần cũng không quay đầu lại mà nói:
- Có gan thì ngươi đuổi theo đi.
Nếu như không phải Giang Trần kiêng kị Vô Ngân trưởng lão kia, chỉ bằng vào một Vệ Khánh hắn sao có thể e ngại cơ chứ?
Vệ Khánh tuy rằng là thiên tài đỉnh cấp của Tiêu Dao tông, thế nhưng thực lực võ đạo lại không bằng Uông Hàn và Chúc Phi Dương, hai kẻ này là Thánh Cảnh nhất trọng.
Thậm chí so với Thẩm Thanh Hồng Nguyên Cảnh cửu trọng bán bộ Thánh Cảnh mà nói, chênh lệch tu vi võ đạo cũng không nhỏ.
Người này sở dĩ có thể được đặt song song với thiên tài đỉnh cấp là bởi vì thủ đoạn dùng độc của hắn ta. Luận tu vi võ đạo, hắn ta chỉ là Nguyên Cảnh bát trọng đỉnh phong.
Mà thủ đoạn dụng độc, trước mặt Giang Trần mà nói, chỉ là trò trẻ con. Thứ Giang Trần không sợ nhất chính là dụng độc.
Vệ Khánh nhìn thấy Giang Trần rõ ràng đang chạy trốn mà ngữ khí vẫn kiêu ngạo như vậy, trong lòng càng thêm giận dữ.
Nếu như là Thẩm Thanh Hồng nói như vậy, Vệ Khánh còn đề phòng ba phần. Thế nhưng mà đây chỉ là Nguyên Cảnh ngũ trọng, đừng nói là Vệ Khánh có độc công đầy người. Cho dù không có những thứ này, muốn giết Giang Trần này hắn cảm giác mình có thể nghiền nát đối phương.
Nhìn thấy Giang Trần càng chạy càng nhanh, sát tâm của Vệ Khánh nhất thời càng tăng.
Nếu như để cho Giang Trần đào thoát khỏi tay hắn, một khi chuyện này truyền đi, quả thực khiến cho đám người kia cười tới rụng răng.
Một già một trẻ của Tiêu Dao tông không ngờ lại không giữ được một Nguyên Cảnh ngũ trọng. Đây tuyệt đối là việc nhục nhã vô cùng.
- Tiểu tử, ở lại đi.
Cánh tay Vệ Khánh đột nhiên giương lên, đánh ra vào đạo độc tật.
Vừa rồi trong lúc Giang Trần sốt ruột đã phát hiện ra phạm vi hơn mười dặm chung quanh đã bị độc trận che kín. Tuy rằng hắn không sợ độc trận, nhưng mà nếu như hắn tùy ý xuyên qua độc trận, tất nhiên sẽ khiến cho đối phương hoài nghi.
Cho nên hiện tại chạy vòng, trong lòng đã có chủ ý.
Thân thể nhoáng lên một cái, ngã vào trong bụi cỏ.
Đồng thời Băng hỏa yêu liên được thúc dục, một gốc yêu liên biến ảo thành pháp thân của Giang Trần, nẳm ở trong bụi cỏ.
Mà bản thân Giang Trần thì bị một đóa yêu liên trực tiếp cuốn xuống đất. Thông qua mặt đất nhanh chóng di chuyển đồng thời còn khống chế trên trăm đạo yêu liên phong tỏa hư không bốn phía.
Chỉ chờ Vệ Khánh này đi tới hắn sẽ thúc dục dây leo của Băng Hỏa yêu liên, đem Vệ Khánh này vây khốn.
Giang Trần cũng không có ý định dùng Băng Hỏa yêu liên vây khốn Vệ Khánh tới chết, chỉ cần để cho hắn chút thời gian, Giang Trần có nắm chắc miểu sát Vệ Khánh này.
Vệ Khánh nhìn thấy Giang Trần bổ nhào vào trong bụi cỏ, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nhưng mà hắn lập tức đại hỉ, nhanh chóng đuổi theo. Tính cách của Vệ Khánh vô cùng cẩn thận, đi tới vị trí cách Giang Trần trăm bước, hắn lập tức dừng lại.
- Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lĩnh như vậy mà cũng dám cuồng với ta sao?
Vệ Khánh nhìn thấy Giang Trần ghé vào bụi cỏ, thân thể không ngừng run rẩy, trong lòng cảm thấy thoải mái cực kỳ.
- Ngươi không phải rất cuồng sao? Không phải có sư tỷ bảo hộ sao? Không phải là quán quân đan đấu sao?
Vệ Khánh càng nói càng hưng phấn, hắn phát hiện ra bốn phía Vô Ngân trưởng lão đã bố trí độc trận. Biết rõ Giang Trần này nhất định sẽ xong đời, hắn lập tức cất bước đi qua.
Hắn đưa chân giẫm lên người Giang Trần vài cái, nói:
- Ngươi cuồng nữa đi? Chỉ là một phế vật Nguyên Cảnh ngũ trọng cũng dám hung hăng càn quấy trước mặt lão tử.