Độc Tôn Tam Giới

Chương 89: Tuyên Bàn tử cầu cứu 2

Giang Trần không có thời gian cùng Bàn tử nói chuyện tào lao, mà nghiêm mặt nói:

- Trước khi ta cho ra phần kinh hỉ này, các ngươi phải thề, việc này chỉ có ba người chúng ta biết rõ, tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất luận người thứ tư nào! Nếu không, chẳng khác nào buông tha cho huynh đệ Giang Trần ta!

Tuyên Bàn tử vỗ ngực nói:

- Ca ca, ngươi là người thân nhất của Bàn tử ta. Ngay cả lão tử, cũng chỉ có thể xếp ở sau ngươi. Ta không nghe lời ngươi, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh!

- Trần ca, ta cũng thề tử thủ bí mật này. Nếu có tiết lộ, để cho cả nhà ta bị tàn sát!

Hồ Khâu Nhạc không giống Tuyên Bàn tử nói chuyện văn vẻ như vậy, bất quá thề độc lại ác hơn.

- Đi!

Ánh mắt Giang Trần khẽ nhúc nhích, đối với hai bằng hữu này, vẫn là có chút yên tâm.

- Các ngươi nghe cho kỹ, hôm nay ta sẽ truyền cho các ngươi một môn kỹ năng. Kỹ năng này, có thể cho các ngươi định vị yếu huyệt trong cơ thể, mà không cần như Võ Giả khác, trước khi đột phá một tầng, đều phải đi lục lọi, tìm chân khí yếu huyệt tiếp theo. Môn kỹ năng này của ta, có thể để các ngươi lập tức tìm được chỗ của chân khí yếu huyệt tiếp theo.

- Cái gì?

Hồ Khâu Nhạc phản ứng nhanh hơn, sắc mặt đại biến.

- Trần ca, trên thế giới này, sao có thể có công pháp kỹ năng đó?

- Trần ca, ngươi... ngươi sẽ không nói, đây cũng là Thần linh phụ thể nói cho ngươi a?

Đầu lưỡi của Tuyên Bàn tử cũng thắt lại rồi.

- Không nên hỏi xuất xử, các ngươi có nguyện ý học hay không?

- Nguyện ý nguyện ý! Không muốn ta chính là loại ngu xuẩn!

Tuyên Bàn tử mày cũng không nhăn thoáng một phát nói.


- Trần ca, nếu thật có công pháp này, ta cũng muốn học.

Hồ Khâu Nhạc cũng nghiêm túc.

- Tốt, các ngươi nghe cho kỹ. Môn công pháp này gọi là 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》, chính là bí mật bất truyền. Nếu công pháp này truyền đi, thế tất sẽ ở Tu Luyện Giới gây ra sóng to gió lớn. Mà các ngươi, cũng tất gặp đến họa sát thân. Cho nên, lúc trước ta mới muốn các ngươi cam đoan, không thể tiết lộ ra ngoài.

Tuyên Bàn tử nghe mà miệng đắng lưỡi khô, hắn đối với Giang Trần là tín nhiệm mù quáng. Giang Trần nói cái gì, hắn đều vô điều kiện tin tưởng. Cho nên, giờ phút này hắn đã hoàn toàn coi 《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》 kia là thật.

Mà tuy Hồ Khâu Nhạc còn có một tia nghi kị, nhưng đối với Giang Trần cũng rất tin tưởng.

- Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu nghe khẩu quyết...

Giang Trần cũng không muốn lãng phí thời gian đi thuyết phục bọn hắn, mà là đơn giản trực tiếp, truyền thụ khẩu quyết.

Sự thật đến thuyết minh hết thảy!

Không thể không nói, Võ Giả đều có thiên tư thông minh, đọc khẩu quyết này ba lượt, Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc đã nhớ rõ thuộc làu.

- Nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, chính các ngươi dùng pháp môn này, nếm thử một chút a.

《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》 đến từ vị diện cao cấp hơn, nói trắng ra là, cũng không phải công pháp cao sâu cỡ nào. Chỉ có điều dùng nội tình của Đông Phương Vương Quốc, là không thể nào có pháp môn bực này.

Tuyên Bàn tử cùng Hồ Khâu Nhạc bắt đầu nếm thử, chỉ một lúc sau, biểu lộ của hai người liền bắt đầu phát sinh biến hóa, dần dần xuất hiện vui sướng, kinh hỉ, lại đến cuồng hỉ…

Như nhặt được chí bảo!

Hoàn toàn chính xác, tâm tình của bọn hắn giờ phút này, chỉ có bốn chữ kia mới có thể hình dung… nhặt được chí bảo!

- Trần ca, ta thật sự định vị đến! Quá thần kỳ, ta định vị đến chân khí yếu huyệt thứ tám. Trần ca, ta... Ta thật cao hứng.

Hồ Khâu Nhạc hưng phấn đến nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.

Hồ Khâu Nhạc dáng vẻ thô kệch, nhưng mà thiên phú tu luyện lại cực cao. Bằng không thì, dùng bài danh chư hầu không hiển hách như Hổ Khâu Hầu, Hồ Khâu Nhạc sao có thể ở trẻ tuổi như vậy, liền tu luyện tới bảy mạch chân khí?


Định vị đến chân khí yếu huyệt thứ tám, liền ý nghĩa, hắn có cơ hội ở trước khi Tiềm Long thi hội bắt đầu, đột phá đến tám mạch chân khí!

Đột phá đến tám mạch chân khí, cũng liền ý nghĩa, Hồ Khâu Nhạc hắn có cơ hội trùng kích địa vị thập đại chư hầu!

Mà Tuyên Bàn tử, thân hình mập mạp đột nhiên như một cái bóng da, ầm ầm bắn lên, nương theo tiếng gầm rú như mổ heo, cả người Tuyên Bàn tử đều sắp điên rồi.

- Trần ca, ta muốn đột phá, ta muốn đột phá!

Kích động, hưng phấn, cuồng hỉ, cũng không đủ hình dung tâm tình của Tuyên Bàn tử giờ phút này.

Bởi vì, hắn thành công định vị đến chân khí yếu huyệt thứ sáu. Lúc trước hắn rèn luyện đánh bóng năm mạch chân khí, đã hơn một năm a, kỳ thật đã làm đủ chuẩn bị thăng cấp.

Bất đắc dĩ, ngộ tính của hắn quá thấp, luôn định vị không đến chỗ yếu huyệt thứ sáu.

Hôm nay, pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》này, dễ dàng giúp hắn định vị đến chân khí yếu huyệt thứ sáu, cái này ý nghĩa, hắn cơ hồ có thể ngay tại chỗ đột phá!

Đúng vậy, Tuyên Bàn tử thật sự lựa chọn ngay tại chỗ đột phá. Hắn cũng không cân nhắc trường hợp nào, bế quan cái gì cả.

Có Trần ca cùng Hồ Khâu Nhạc ở đây, Tuyên Bàn tử căn bản không cân nhắc những thứ này. Hắn tin tưởng hai huynh đệ này sẽ hộ pháp cho hắn.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Tuyên Bàn tử một đầu mồ hôi, chân khí vận hành cuồng dã, để cho cả người hắn như tắm hơi, cả khuôn mặt đều là bọt nước.

- Ha ha ha ha!

Tuyên Bàn tử phóng khoáng cười to.

- Tuyên Viên, tiểu tử ngươi kiêu ngạo nhiều ngày như vậy, chờ Bàn tử trở về hành hạ chết ngươi a!

Không thể không nói, Tuyên Bàn tử rất đắc ý, rất có cảm giác hãnh diện. Một chư hầu chi tử, bị một vô danh tiểu tốt trong gia tộc áp chế, dù tính toán thần kinh của Tuyên Bàn tử lại thô, điểm ấy lòng tự trọng vẫn phải có.

Hắn cơ hồ hận không thể hiện tại trở về, tìm Tuyên Viên, đau nhức đánh một chầu, giải nhiều ngày hờn dỗi kia.

- Bàn tử, đừng đắc ý quên hình. Ngươi vừa mới đột phá, cảnh giới chưa ổn. Ngươi bây giờ đi cùng sáu mạch chân khí đấu, cũng là chịu chết.

Giang Trần kịp thời tạc một chậu nước lạnh.

- Ta cho ngươi một ít dược liệu, ngươi dùng những dược liệu này, phối hợp đan dược phụ tá, có thể cho kinh mạch ở trong thời gian ngắn đánh bóng đến trình độ viên mãn. Nói như vậy, dùng nội tình chư hầu chi tử của ngươi, nếu như còn đấu không lại một sáu mạch chân khí bình thường, vậy ngươi tìm khối đậu hủ đâm chết đi. Đừng có lại tự xưng là huynh đệ của ta.

Tuyên Bàn tử mặt mày hớn hở:

- Quả nhiên là Trần ca đau lòng ta nhất. Ca, một ngày làm ca, chung thân là ca. Ha ha, nhận thức Trần ca, quả nhiên là một sự kiện đắc ý nhất nhân sinh của Bàn tử ta. Trần ca, ngươi nói ta có phải tuệ nhãn thức châu hay không. Ở thời điểm nhân sinh ngươi ngã lòng nhất, chỉ có hai huynh đệ Bàn tử ta cùng Hồ Khâu Nhạc. Chậc chậc, ta thật sự có chút cam thấy vì ánh mắt của mình mà khuynh đảo rồi.

Trong mắt Hồ Khâu Nhạc, cũng lóe ra hào quang kích động cuồng hỉ. Tâm tình của hắn giờ phút này, cũng không tỉnh táo hơn Tuyên Bàn tử bao nhiêu.