Ước chừng một lúc lâu sau, Giang Trần âm thầm cảm ứng được, trong lò đan của Thẩm Thanh Hồng, đã dần dần hình thành đan tượng.
Bên Giang Trần, hỏa hầu cũng không sai biệt lắm đến một bước này.
Án lấy tiết tấu của Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần khống chế lấy tiết tấu của mình.
Trong lúc đó, Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng phát ra thanh âm Long Ngâm Hổ Khiếu.
Cơ hồ cùng lúc đó, Thiên Toa Đỉnh của Giang Trần, cũng phát ra từng đạo thanh âm đồng dạng.
Đây là dấu hiệu thành đan.
Tất cả mọi người chấn động, hai người dĩ nhiên là đồng thời thành đan.
Lại có sự tình trùng hợp như vậy?
Mặc dù kiến thức rộng rãi như Lăng Bích Nhi cùng Quân Mặc Bạch, cũng nhìn nhau, trong ánh mắt đều bắn ra sắc thái khó có thể tin.
Lăng Huệ Nhi vỗ nhẹ bộ ngực:
- Làm ta sợ muốn chết, như thế nào cùng lúc phát ra đan âm? Bọn họ là ước hẹn sao?
Lăng Bích Nhi quát:
- Không cần nhiều lời.
Bên Thẩm Thanh Hồng kia, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần là người duy nhất biết nguyên nhân, nhưng lúc này, làm bộ đương nhiên phải làm đủ, cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cử động này của hắn, ngay cả Mộc Cao Kỳ cũng không nhận ra.
Đón lấy, ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng cùng Giang Trần, đều đồng thời nhìn về phía Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi trầm ngâm nói:
- Thời gian thành đan của nhị vị, là ở đồng nhất khắc. Ở trên thời gian, nhất định là phân không ra thắng bại. Chỉ nhìn tầng thứ đan dược của các ngươi.
Giang Trần khoan thai cười cười, nhìn Thẩm Thanh Hồng:
- Thẩm sư huynh, ta lại muốn bán cái nút rồi. Ngươi là khách, ngươi lấy ra đan dược trước đi.
Giang Trần không phải là không muốn lấy ra trước, mà là hắn không biết nên cầm cấp độ nào ra.
Bởi vì hắn phát hiện, trong Thiên Toa Đỉnh, thậm chí có một viên Cực phẩm. Nếu lấy ra cái này, nhất định sẽ miểu sát Thẩm Thanh Hồng.
Thế nhưng mà, có thể lấy ra sao? Không thể a.
Chỉ có thể để cho Thẩm Thanh Hồng lấy ra trước, hắn chiếu theo xứng đôi là được.
Thế hoà không phân thắng bại, ván này, phải là thế hoà không phân thắng bại.
Thẩm Thanh Hồng cười cười, mở lòng bàn tay, lấy ra một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
- Giang Trần, phẩm chất cao nhất của ta, là Thượng phẩm. Lấy ra đan dược của ngươi đi. Nếu ngươi có thể lấy ra Cực phẩm, liền có thể thắng ta rồi.
Tất cả mọi người kinh hô, Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Đây chính là số ít mấy trưởng lão của Bản Thảo Đường mới có thể luyện chế a.
Ngay cả Lăng Bích Nhi cũng rung động lắc lư. Nàng một mực không rõ thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng như thế nào, nhìn đến Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, nghi vấn trong lòng nàng, thoáng cái đã bị đánh tan.
Thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng, tuyệt đối sẽ không thua nàng, Thẩm Thanh Hồng có chỗ dựa, có Thiên Cực Đỉnh, thành tựu đan đạo, so với Lăng Bích Nhi nàng chỉ mạnh không yếu
Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Lăng Bích Nhi có một loại buồn vô cớ, kìm lòng không được nhìn lại Giang Trần.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn Giang Trần.
Hiển nhiên, giờ phút này, mọi người đều nhìn không tốt Giang Trần. Đại Mộng Thiên Thu đan, không phải dễ dàng luyện chế như vậy. Ngay cả trưởng lão cự đầu tông môn, cũng luyện không ra Cực phẩm.
Giang Trần có thể luyện chế ra Cực phẩm mới lạ.
Ngay cả Mộc Cao Kỳ, cũng có chút khẩn trương nhìn Giang Trần, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.
Bọn người Nhiếp Trùng và Nhung Tử Phong, càng vênh váo tự đắc, một bộ chờ chê cười Giang Trần.
Giang Trần đối mặt ánh mắt của mọi người, lại khoan thai cười cười.
- Ta không cần Cực phẩm a? Nếu như nhớ không lầm, hoà là được rồi? Ta vừa vặn cũng luyện chế ra một khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mời đánh giá.
Tay áo Giang Trần quét qua, đem Đại Mộng Thiên Thu đan khác chứa vào trong bình, lòng bàn tay giơ một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.
Mọi người nhìn lại, một viên Đại Mộng Thiên Thu đan phẩm chất thuần khiết, chân chính là Thượng phẩm.
Trong lúc nhất thời, ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng triệt để im lặng.
Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong, vốn là vênh váo tự đắc, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trạng thái hóa đá.
Thời điểm mọi người ở đây giống như hòn đá xơ cứng tại chỗ, Giang Trần đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, bỏ một vạn Linh Thạch của Thẩm Thanh Hồng vào trong túi.
Nhếch miệng cười to:
- Mới vừa rồi đã nói, Thẩm sư huynh không có thua ta, nhưng mà không có thắng ta. Thế hoà không phân thắng bại, một vạn Linh Thạch này liền cho ta. Ha ha ha, Giang mỗ đành phải thu nhận a.
Tiếng cười chói tai, diễn xuất như thần giữ của, làm cho không khí hiện trường thoáng cái biến vị rồi.
Cái này là người nào a?
Đánh cuộc đan đấu, hắn không thèm để ý cái khác, lại nhìn chằm chằm vào một vạn Thượng phẩm Linh Thạch kia. Thằng này, chẳng lẽ thật sự bị quỷ tiền bám vào người sao?
Thẩm Thanh Hồng im lặng, bất quá trong lòng cũng nhẹ nhõm, lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Một trận chiến này, tuy không thắng, nhưng ít ra không thua, mặt mũi xem như bảo trụ, mình cũng tìm được một cái bậc thang đi xuống.
Lập tức cười nhạt một tiếng:
- Giang Trần, đã nói trước, Linh Thạch này đưa ngươi lại có làm sao?
Nói xong, vung tay lên, mang theo thủ hạ còn chưa có lấy lại tinh thần đi ra.
Đừng nhìn Thẩm Thanh Hồng đi tiêu sái, kỳ thật trong lòng của hắn là khiếp sợ không hiểu. Một trận chiến này, hắn tĩnh hạ tâm lai tưởng tượng, cảm thấy điểm đáng ngờ nhiều lắm.
Nhưng cụ thể đáng ngờ ở địa phương nào, hắn lại nói không nên lời.
Chỉ là, trận chiến này thật sự quá quỷ dị, loại sự tình đồng thời thành đan này, cơ hồ là không thể nào xuất hiện, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện.
Nếu như nói Giang Trần cố ý nhường mình, Thẩm Thanh Hồng có chút không tin.
Nhưng vô luận như thế nào, Thẩm Thanh Hồng có thể kết luận, thiên phú đan đạo của Giang Trần, tuyệt đối không dưới hắn, thậm chí có khả năng trên hắn.
Bởi vì, lần này hắn luyện chế Đại Mộng Thiên Thu đan, là gặp may mắn. Bởi vì lúc trước hắn luyện chế qua viên thuốc này. Mà Giang Trần, lại là lần đầu tiên tiếp xúc.
Chính là vì có rất nhiều nguyên nhân, nên Thẩm Thanh Hồng mới không có nhiều lời nói nhảm, lưu loát ly khai.
Hắn biết rõ, việc này dừng ở đây, mình theo lối thoát đi, là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Tiếp tục dây dưa, có khả năng tự rước lấy nhục.
Mà cử động tham tài của Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc. Thấy thế nào, Giang Trần này đều không có lý do gì xem tài như mạng như vậy.
Chẳng lẽ, đây hết thảy, đều là Giang Trần cố ý giả vờ?
Thẩm Thanh Hồng quả thực không dám nghĩ tới, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Bởi vậy, một cuộc chiến đỉnh phong, dùng thế hoà quỷ dị chấm dứt.
Về phần một vạn Linh Thạch, Thẩm Thanh Hồng tự nhiên sẽ không để ý. Chút tổn thất ấy với hắn mà nói, chỉ là nhổ một sợi lông mà thôi.
Ngược lại là Quân Mặc Bạch, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hồng, lại nhìn Giang Trần đang vui rạo rực một chút.
Bỗng nhiên cười nói:
- Giang sư đệ, chúc mừng a. Từ nay về sau, Chí Tôn khu này, không còn bọn đạo chích dám can đảm nghi vấn địa vị cùng thành tích của ngươi.