Thiên Cực Đỉnh đối chiến Thiên Toa Đỉnh, loại tràng diện này, ở Đan Càn Cung, đã trên trăm năm không có xuất hiện qua.
Cho nên, thời điểm Thẩm Thanh Hồng đưa ra yêu cầu này, Liên Thành trưởng lão chần chờ.
Năm đại Thần Đỉnh đối kháng, một khi xuất hiện, thế tất trở thành việc trọng đại của tông môn, sẽ bị ghi chép vào lịch sử Đan Càn Cung.
Sở dĩ Liên Thành trưởng lão chần chờ, là không muốn chứng kiến Thẩm Thanh Hồng trở thành một phương thất bại trong lịch sử.
- Xin sư tôn thành toàn.
Thẩm Thanh Hồng quỳ một chân trên đất, ngữ khí kiên quyết.
- Trận chiến này, là khúc mắc của đệ tử. Bất luận thành bại, đệ tử đều sẽ lập tức bế quan, một lần hành động phá tan Thánh Cảnh.
Liên Thành trưởng lão than nhẹ một tiếng, Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, là khẳng định không có vấn đề.
Nhưng mà, hắn lại không hy vọng Thẩm Thanh Hồng đi khiêu chiến Giang Trần.
Hiện tại, mặc dù Thẩm Thanh Hồng có ý kiến với Giang Trần, nhưng gần kề chỉ là một ít khí phách chi tranh. Nhưng nếu như trận chiến này thua, thế tất trở thành sỉ nhục của Thẩm Thanh Hồng, để cho Thẩm Thanh Hồng bị cừu hận giấu kín.
Dù Thẩm Thanh Hồng đột phá Thánh Cảnh, trên đạo tâm tất sẽ bịt kín một tầng bóng mờ, bị cừu hận này khống chế.
Lâu dài đến xem, kỳ thật đối với Thẩm Thanh Hồng là bất lợi.
Liên Thành trưởng lão đối với võ đạo của Thẩm Thanh Hồng kỳ vọng rất cao, hắn cảm thấy nội tình võ đạo của Thẩm Thanh Hồng, là có hi vọng trùng kích Hoàng đạo.
Tuy một đường hi vọng này nói không rõ ràng sẽ cao bao nhiêu, nhưng có một đường hi vọng, so với không có thì tốt hơn.
Thế nhưng mà, nếu như Thẩm Thanh Hồng bị chuyện khác ràng buộc, trên võ đạo chi lộ của hắn, sẽ rất khó chuyên tâm.
Một khi không thể chuyên tâm, hi vọng trùng kích Hoàng đạo, liền triệt để thành không.
Bất quá, chứng kiến Thẩm Thanh Hồng kiên quyết như vậy, Liên Thành trưởng lão biết là không ngăn cản được.
- Mà thôi, Thanh Hồng, đây là lựa chọn của ngươi. Thiên Cực Đỉnh ở đây, ngươi cầm đi đi.
Liên Thành trưởng lão đưa Thiên Cực Đỉnh ra.
- Đa tạ sư tôn thành toàn.
Thẩm Thanh Hồng đại hỉ.
Kim Cốc trưởng lão cũng lộ vẻ vui thích:
- Liên Thành lão ca, đến cùng vẫn là đệ tử của ngươi, nếu như Thanh Hồng thắng Giang Trần, từ nay về sau trong trẻ tuổi Đan Càn Cung, đan đạo võ đạo, không còn đối thủ.
Liên Thành trưởng lão khoát khoát tay:
- Thanh Hồng, ta và ngươi cuối cùng có duyên phận thầy trò. Lão phu chỉ cấp ngươi một câu, xem nhạt được mất, xem nhạt thắng bại.
- Nếu như ngươi hiểu rõ, mặc kệ trận chiến này thắng bại, đều có chỗ xúc tiến với ngươi; nếu như ngươi làm không được, trận chiến này đối với ngươi mà nói, mặc kệ thắng bại, đều chưa hẳn là chuyện tốt. Tự giải quyết cho tốt a.
Nói xong, Liên Thành trưởng lão phất phất tay:
- Lui ra đi.
Kim Cốc trưởng lão thấy thế, mang theo Thẩm Thanh Hồng đi ra động phủ của Liên Thành trưởng lão.
- Gia gia, tựa hồ sư tôn không quá đồng ý ta cùng Giang Trần quyết đấu?
Thẩm Thanh Hồng đối với Liên Thành trưởng lão, là phi thường tôn trọng.
Kim Cốc trưởng lão cười nói:
- Hắn là Bản Võ Đường đường chủ, ngươi ở trên đan đạo cùng người quyết thắng, hắn tự nhiên mất hứng. Tốt rồi, những sự tình này ngươi đừng có quản. Chỉ cần ngươi có thể áp chế Giang Trần, từ nay về sau ở Chí Tôn khu, duy ngươi độc tôn, Quân Mặc Bạch cũng tốt, Lăng Bích Nhi cũng tốt, đều không có khả năng cùng ngươi đối kháng.
- Tôn nhi chắc chắn toàn lực ứng phó.
Thẩm Thanh Hồng từ biệt Kim Cốc trưởng lão, phi tốc trở lại Đan Hà Cốc.
Liên Thành trưởng lão nhìn Kim Cốc trưởng lão cùng Thẩm Thanh Hồng ly khai, trong mắt chảy ra một tia đáng tiếc.
Hiển nhiên, Liên Thành trưởng lão đối với trận chiến này của Thẩm Thanh Hồng, căn bản là nhìn không tốt.
Nghĩ chỉ chốc lát, Liên Thành trưởng lão lại thán một tiếng:
- Mà thôi, Thanh Hồng này, cuối cùng là đệ tử của ta. Ta vì hắn bôn tẩu thoáng một phát, nhìn xem việc này có thể vãn hồi hay không.
Lầm bầm lầu bầu, Liên Thành trưởng lão đã đứng lên, đi ra ngoài.
Không bao lâu, Liên Thành trưởng lão liền đi tới Đan Trì biệt viện.
- Ha ha, Liên Thành trưởng lão, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?
Đan Trì cung chủ nhìn thấy Liên Thành trưởng lão tới chơi, hơi có chút ngoài ý muốn.
Liên Thành trưởng lão cũng không che lấp, thở dài:
- Lại nói tiếp hổ thẹn, lão phu đến, là vì đệ tử không nên thân kia của ta.
- A? Chỉ giáo cho?
Đan Trì cung chủ có chút sờ không được ý nghĩ.
- Trong Đan Hà Cốc, tiểu tử này cùng Giang Trần khí phách chi tranh túi bụi. Lần này lão phu đến, là muốn nhìn một chút, việc này còn có chỗ trống vãn hồi hay không. Nhị hổ tương tranh, tất có một thương. Đối với Đan Càn Cung ta mà nói, thiên tài tuổi trẻ va chạm quá độ, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Cung chủ, ta lấy tấm mặt mo này đến, là muốn mời ngươi ra mặt thoáng một phát, có thể khuyên bảo Giang Trần kia triệt tiêu lôi đài hay không?
Đan Trì cung chủ nhẹ nhàng cười cười, tự mình rót trà:
- Liên Thành trưởng lão dùng trà. Trẻ tuổi khí phách chi tranh, hoàn toàn chính xác không nên quá độ. Chỉ là, một tháng trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, danh dự của Giang Trần và Mộc Cao Kỳ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí có chút tà khí, đã chém đến trên đầu bổn tọa cùng Vân Niết trưởng lão. Liên Thành trưởng lão, thực không dám đấu diếm, việc này, muốn bổn tọa ra mặt khuyên bảo Giang Trần triệt tiêu lôi đài, ta cảm thấy có chút ép buộc. Dù sao, lúc trước thời điểm thế cục có thể khống chế, ngươi cũng không kịp thời ngăn lại a.
- Phải, việc này, đích thật là ta chậm trễ.
Liên Thành trưởng lão rất là tự trách.
- Việc này trách nhiệm của ta rất lớn. Nếu như ta sớm ngăn tình thế lại, có lẽ sẽ không náo đến một bước này. Cử động lần này của Giang Trần xuất phát từ phẫn nộ, lão phu có thể hiểu được.
Đan Trì cung chủ trầm ngâm một lát, nói ra:
- Liên Thành trưởng lão, Thẩm Thanh Hồng này, rất được ngươi cùng Kim Cốc trưởng lão yêu thích, vì sao lần này, lại muốn phản đối hắn đan đấu quyết thắng với Giang Trần?
Liên Thành trưởng lão cười khổ nói:
- Cung chủ, chính bởi vì ta hiểu rõ Thanh Hồng, cho nên ta đoán trước trận chiến này, hắn căn bản không có phần thắng.
- A?
Đan Trì cung chủ cười cười.
- Bổn tọa đoán không sai, Kim Cốc trưởng lão nhất định không nghĩ như vậy a?
- Ai…
Liên Thành trưởng lão than nhẹ.
- Chính bởi vì Kim Cốc trưởng lão không nghĩ như vậy, khư khư cố chấp, mới khiến cho Thanh Hồng đi đến một bước này. Cung chủ, hôm nay ta kéo tấm mặt mo đến, chỉ mong cung chủ dùng đại cục tông môn làm trọng, nhìn xem có thể khuyên bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài hay không.
Đan Trì cung chủ mỉm cười:
- Thẩm Thanh Hồng hùng hổ dọa người, một lòng khiêu chiến. Nếu ta bảo Giang Trần huỷ bỏ lôi đài, chỉ sợ tâm tính người trẻ tuổi, rất khó tâm phục.
Liên Thành trưởng lão buồn khổ:
- Chẳng lẽ nhị hổ tương tranh, phải tổn hại một cái sao? Thanh Hồng này, thiên phú võ đạo siêu quần, ở trong Vạn Tượng Đại Điển, là người có hi vọng dương danh lập vạn cho Đan Càn Cung ta. Nếu như hắn bởi vậy mà hao tổn, cũng là tổn thất của Đan Càn Cung a.