Độc Tôn Tam Giới

Chương 839: Ngươi có nghi hoặc, liên quan gì ta 2

Giang Trần nói đến đây, Thiên Mục Thần Đồng bắn ra uy thế cường đại, khẽ quét mà qua. Hắn bắn liên hồi, mắng đến mấy người kia nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời ngơ ngác, một câu cũng nói không nên lời.

Quân Mặc Bạch vỗ tay cười to:

- Giang Trần sư đệ nói, thật đúng là nói đến tâm khảm của Quân mỗ. Đời ta đã ở vị trí cao, nên làm mẫu mực cho trẻ tuổi tông môn. Không biết làm sao, có ít người thủy chung không thoát khỏi nô tính, tổng không cách nào tìm được bản ngã. Như thế, cả đời ngoại trừ làm tùy tùng tay sai, sao có thể có đại thành tựu?

Mặc dù Lăng Bích Nhi không nói chuyện, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên đối với Giang Trần cùng Quân Mặc Bạch nói, cũng có chút tán thành.

Nàng là thiên tài đan đạo, kỳ tài võ đạo, ở Chí Tôn khu, là một trong số ít thiên tài không muốn cùng Thẩm Thanh Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu.

Như Quân Mặc Bạch, nàng đặc lập độc hành, không mã thí tâng bốc Thẩm Thanh Hồng, cũng không khuất phục quyền thế của Thẩm Thanh Hồng.

Vốn, một phương thế lực của Thẩm Thanh Hồng, ở Chí Tôn khu là có ưu thế tuyệt đối.

Tuy Quân Mặc Bạch và Lăng Bích Nhi cùng Thẩm Thanh Hồng không tính hòa thuận, nhưng rất ít công khai công kích lẫn nhau như vậy.

Lần này bởi vì Giang Trần xuất hiện, đem mâu thuẫn công khai hóa, thế cục thoáng cái trở nên có chút giương cung bạt kiếm.

Thẩm Thanh Hồng cao cao tại thượng, một mực ngồi ở vị trí lão đại của Chí Tôn khu, vững vàng đương đương, không nghĩ tới hôm nay lại bị hỗn loạn, vương tọa ở Chí Tôn khu, thoáng cái trở nên tràn đầy nguy cơ.

Quân Mặc Bạch mở miệng, phê bình chỉ là bọn người Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong.

Mà Giang Trần, lại công nhiên chống đối Thẩm Thanh Hồng hắn.

Bất quá Thẩm Thanh Hồng dầu gì cũng là bá chủ Chí Tôn khu, tuy trong nội tâm tức giận, nhưng lại lạnh lùng cười cười:

- Giang Trần sư đệ, đời võ tu chúng ta có chút mũi nhọn, đó là tốt. Nhưng nếu không có bổn sự tương ứng, vậy thì không gọi mũi nhọn, mà là người không biết không sợ rồi.

Nhiếp Trùng cũng kêu lên:

- Đúng vậy, Giang Trần, ngươi nhanh mồm nhanh miệng cũng vô dụng. Ngươi lấy được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, ai biết sau lưng chuyện này có ẩn tình gì không? Ngươi không dám ra tay, cái kia chính là chột dạ, ngươi càng chột dạ, càng đại biểu sau lưng danh ngạch này, có màn đen không thể cho ai biết.

- Ngu xuẩn.

Giang Trần khoan thai cười cười.

- Ngươi có nắm chắc như vậy, thoạt nhìn tựa như bắt lấy tay cầm của ta a. Cái kia còn chờ cái gì? Lôi toàn bộ chỗ dựa sau lưng các ngươi ra, tranh thủ thời gian đi liên danh cáo trạng, kích động nháo sự, đi chỗ cung chủ kháng nghị, cùng ta ở chỗ này nói lời vô dụng làm gì?

Nhiếp Trùng cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng việc này cứ như vậy được rồi?


Giang Trần nhẹ nhàng nhún vai:

- Tùy ngươi.

Nói xong, từ trên ghế ung dung đứng lên, đạm mạc cười cười:

- Thẩm sư huynh, cái gọi là Chí Tôn khu nguyệt hội, là những xiếc nhàm chán này sao? Thời gian của ta rất quý, về sau không nên lãng phí thời gian của ta nữa. Cáo từ.

Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần đi ra ngoài, cũng nhảy dựng lên, đi theo Giang Trần.

Cũng rung đùi đắc ý, thở dài:

- Đường đường Chí Tôn khu, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Hư danh nói chơi thì có chút quá, nhưng là để cho người thất vọng.

Bây giờ Mộc Cao Kỳ là quyết tâm cùng đi với Giang Trần, cho dù đối mặt Thẩm Thanh Hồng, hắn cũng sẽ không sinh ra bất luận dao động gì.

Nhìn hai người nghênh ngang rời đi, sắc mặt của Thẩm Thanh Hồng lạnh lùng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ.

Quân Mặc Bạch cũng cười nhạt một tiếng:

- Thẩm huynh, Chí Tôn khu nguyệt hội này, hoàn toàn chính xác không có ý nghĩa. Về sau Quân mỗ cũng không phụng bồi.

Lăng Bích Nhi cũng đứng dậy:

- Ta cũng không có hứng thú tham gia gì, chính các ngươi chơi a.

Hai gã thiên tài tân tấn Chí Tôn khu, cũng nhao nhao cáo từ. Mới vừa rồi bọn hắn bị Nhung Tử Phong vũ nhục, hiển nhiên sẽ không hòa hợp với Thẩm Thanh Hồng.

Bởi vậy, mười hai thiên tài Chí Tôn khu, thoáng cái đã đi sáu. Chỉ còn lại có năm người Thẩm Thanh Hồng, còn có một gia hỏa do dự.

Bất quá tên kia nghĩ chốc lát, thì quyết định lưu lại.

- Thẩm sư huynh, Giang Trần này quá cuồng vọng, phải hung hăng gõ thoáng một phát.

Nhung Tử Phong thở phì phì nói:

- Tên súc sinh này, đáng tiếc vừa rồi ta khinh địch.

- Thẩm sư huynh, ngay cả Quân Mặc Bạch cũng phải gõ. Xem ra, người này chí hướng không nhỏ. Đại khái là muốn thu phục Giang Trần, đến cùng Thẩm sư huynh hình thành xu thế ngang nhau a.

Nhiếp Trùng cũng nói.


Biểu lộ lạnh lùng của Thẩm Thanh Hồng đột nhiên biến đổi, lộ ra một tia lãnh ngạo:

- Đều là gà đất chó kiểng, hôm nay, ta vốn là muốn tuyên bố một tin tức, mà thôi, qua chút ít thời gian, hết thảy tự biết. Đến lúc đó, bọn hắn sẽ biết, hôm nay cùng ta đối nghịch, là ngu xuẩn bực nào.

Nhiếp Trùng đột nhiên biến sắc:

- Thẩm sư huynh, hẳn là ngươi muốn đột phá Thánh Cảnh?

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là vừa mừng vừa sợ.

- Giang sư đệ, xin dừng bước.

Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đi ra động phủ của Thẩm Thanh Hồng, còn chưa đi xa, liền nghe Quân Mặc Bạch ở sau lưng gọi.

Giang Trần hơi ngừng lại:

- Quân sư huynh có gì chỉ giáo?

- Ha ha, hôm nay Giang sư đệ nói chuyện, làm cho Quân mỗ rất có cảm giác tri âm. Động phủ của Quân mỗ cách nơi này không xa, không bằng tới chỗ ta tụ hội thoáng một phát?

Quân Mặc Bạch khách khí, ngữ mang dáng tươi cười, cho người một loại cảm giác tao nhã.

Bất quá Giang Trần vẫn từ chối nhã nhặn:

- Hôm nay đã hết hào hứng, nếu như ngày sau có cơ hội, ta sẽ tới chỗ Quân sư huynh làm khách.

Đang khi nói chuyện, Lăng Bích Nhi cũng từ trong động phủ đi ra. Bất quá, ở địa phương cách bọn họ 200~300m, Lăng Bích Nhi lại dừng bước.

Nhìn bộ dạng Quân Mặc Bạch lôi kéo làm quen, lông mày kẻ đen cau lại, tựa hồ không cho là đúng.

Giang Trần vừa vặn nhìn bên kia, mặc dù cách xa, nhưng lấy Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần, như trước có thể xem thanh thanh sở sở.

Chỉ là, Giang Trần không biết Lăng Bích Nhi này rốt cuộc là khinh thường Giang Trần hắn, hay là khinh thường Quân Mặc Bạch.

Quân Mặc Bạch thấy Giang Trần cự tuyệt, cũng không để ý, cười như gió xuân:

- Tốt, nghe nói Giang sư đệ là bất thế thiên tài của 16 quốc, ngu huynh hướng về đã lâu, thật là chờ mong.

Giang Trần gật gật đầu, cũng không có nhìn Lăng Bích Nhi, cùng Mộc Cao Kỳ đi trước.

Quân Mặc Bạch nhìn Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ ly khai, trên mặt mỉm cười thập phần thâm thúy, tựa hồ suy nghĩ sâu xa lấy cái gì

Lúc này, Lăng Bích Nhi đã đi tới.

Ở bên người Quân Mặc Bạch ngừng một chút, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Quân sư huynh, Chí Tôn khu có một Thẩm Thanh Hồng đã đủ rồi, ngươi muốn làm Thẩm Thanh Hồng thứ hai sao?

- Ồ? Bích nhi sư muội, chỉ giáo cho?

Quân Mặc Bạch nao nao.

Lăng Bích Nhi đạm mạc cười cười:

- Chí hướng của Quân sư huynh, chính ngươi có lẽ rõ ràng hơn ta? Làm gì hỏi lại ta?