- Giang Trần, ngươi bảo lão phu nên cảm tạ ngươi như thế nào a?
Lão gia tử cười khổ.
- Ngươi ưu ái như vậy, mặc dù lão phu muốn sĩ diện cự tuyệt, cũng làm không được a. Cái hấp dẫn này, thật sự quá lớn.
- Lão gia tử, luyện hóa Long tinh thì không có gì. Nhưng nếu như một ngày kia ngươi muốn dung hợp Long Huyết, nhất định phải tìm địa phương vắng vẻ. Nếu không, một khi để cho người nghe được uy áp Long huyết, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào cướp đoạt.
Một giọt Chân Long huyết, đủ để cho tu sĩ võ đạo điên cuồng.
Không có gì khác, bởi vì Chân Long, chính là quý tộc Thái Cổ, huyết mạch truyền thừa đến từ thời đại Thái Cổ, bản thân liền vô cùng cao quý.
Chân Long huyết, Võ Giả cấp bậc càng cao, lại càng có khả năng được lợi. Thậm chí, Võ Giả phong Hoàng xưng Đế, đạt được Chân Long huyết, cũng có thể kích phát truyền thừa trí nhớ, từ đó đạt được đột phá không tưởng được.
Lần này dặn dò, là đại sự.
Nếu để lộ Chân Long huyết, nhẹ thì tao ngộ họa sát thân, nặng thì rất có thể liên quan đến tất cả mọi người, thậm chí kể cả toàn bộ Đan Càn Cung.
Diệp Trọng Lâu nghe vậy, vẻ mặt cũng thận trọng:
- Giang Trần, Chân Long huyết này trân quý như thế, lão phu chắc chắn đảm bảo thích đáng. Lúc dung hợp, sẽ tìm ngươi thương lượng.
- Như vậy cũng tốt.
Giang Trần gật đầu:
- Ta muốn tham gia tranh đoạt động phủ Chí Tôn khu của Đan Hà Cốc, một khi cướp đến động phủ Chí Tôn khu, phương viên trăm dặm, đều là lãnh địa tư nhân. Đến lúc đó, lão gia tử ở chỗ ta dung hợp Long Huyết, trời đất bao la, cũng không khả năng có người đến.
- Chí Tôn khu?
Lão gia tử động dung.
- Lão hủ nghe nói, Chí Tôn khu kia, là địa phương thiên tài đỉnh cấp nhất của Đan Càn Cung cư ngụ.
- Đúng, chính là bởi vì cấp cao nhất, cho nên lần này ta nguyện nhất định phải có.
Giang Trần ngôn ngữ tầm đó, rất thong dong, nhưng lại lộ ra một cỗ tự tin làm cho không người nào có thể hoài nghi.
- Tốt, thật tốt quá. Giang Trần, năm đó lão phu từng nói, số mệnh của Bảo Thụ Tông, có lẽ ở trên người của ngươi sẽ đạt được cải biến. Xem ra, lão phu là một lời Đạo Phá Thiên Cơ rồi, ha ha ha. Nếu như ngươi cướp lấy động phủ của Chí Tôn khu, thanh danh tất lan truyền lớn. Đến lúc đó, áp lực sinh tồn bên lão phu, cũng sẽ thấp hơn một ít.
Giang Trần gật đầu, lại nói:
- Đúng rồi, lão gia tử, ta muốn đi thăm Thang Hồng.
- Tốt, lão phu mang ngươi đi.
Thang Hồng sớm đột phá Thiên Nguyên cảnh, trở thành Nội Môn Đệ Tử, tự nhiên phải đi khu vực của Nội Môn Đệ Tử tìm.
Nội Môn Đệ Tử, đồng dạng như đệ tử hạch tâm, cũng chia đủ loại khác biệt. Chỉ là, khu vực bọn hắn ở, là không bằng Đan Hà Cốc.
Chỗ ở của Nội Môn Đệ Tử, tên là Đại Cổ Sơn, hàng nghìn Nội Môn Đệ Tử, liền ở trong Đại Cổ Sơn phương viên mấy ngàn dặm này.
Địa thế mà Nội Môn Đệ Tử ở, ngược lại có chút giống thí luyện ở Bất Diệt Linh Sơn, là sinh hoạt quần cư.
Nội Môn Đệ Tử cấp bậc cao nhất, mới có thể độc môn độc viện.
Nhưng mặc dù là độc môn độc viện, cũng không bằng một phần mười động phủ ở Đan Hà Cốc.
Nội Môn Đệ Tử, hoặc là bốn người tụ cư, hoặc là tám người tụ cư, hoặc là 16 người tụ cư. Có thể nói đẳng cấp rõ ràng.
Giang Trần tốt xấu gì cũng là đệ tử hạch tâm, một thân quần áo và trang sức còn đó, nên hắn tiến vào Đại Cổ Sơn cấm địa, là không có bất kỳ ngăn trở.
Nhìn thấy quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm, nhóm thủ vệ ở Đại Cổ Sơn, mỗi một cái đều cười làm lành, cơ hồ là hận không thể cõng Giang Trần lên núi.
Một màn này, làm cho Diệp Trọng Lâu cảm khái không thôi:
- Giang Trần, ngươi có biết, đây là lần thoải mái nhất khi ta tiến vào Đại Cổ Sơn hay không? Dĩ vãng mỗi lần tiến vào Đại Cổ Sơn, ta đều phải đợi cả buổi, bị làm khó dễ, kéo dài, có đôi khi thậm chí không cho vào. Những thủ vệ này, đơn giản là muốn từ trên người lão phu cạo chút chỗ tốt. Đáng thương lấy chút gia sản của Bảo Thụ Tông chúng ta, người ta còn chưa hẳn để ý.
Diệp Trọng Lâu không khỏi cảm khái, hắn sống một bó niên kỷ, mỗi lần tới Đại Cổ Sơn này, đều phải nói một sọt lời hữu ích, cười đến cơ bắp cứng ngắc.
Nhưng hết thảy, đều không bằng quần áo và trang sức của đệ tử hạch tâm.
Giang Trần không nói một câu, một đường đi tới, một đường khuôn mặt tươi cười tương ứng, loại cảm giác này, mặc dù bình tĩnh như Diệp lão gia tử, sau khi chịu đựng nhiều lần bạch nhãn và làm khó dễ, cũng nhịn không được có chút hãnh diện.
Nghe nói Giang Trần tìm người, những thủ vệ này đều vô cùng phối hợp, lập tức tra tìm hồ sơ, sau đó tập trung vào khu cư trú vực của Thang Hồng.
Rất nhanh, đội trường thủ vệ cực kỳ nhiệt tâm, mang theo Giang Trần và Diệp Trọng Lâu đi tới ngoài tiểu viện của Thang Hồng.
Giang Trần tiện tay thưởng một viên Bồi Nguyên Đan:
- Khổ cực, vị Diệp lão gia tử này, là bằng hữu của ta. Về sau sẽ thường xuyên xuất nhập Đại Cổ Sơn...
Thủ vệ đội trưởng kia nhìn thấy Bồi Nguyên Đan, con mắt ứa ra quang mang, cúi đầu khom lưng, liên tục cam đoan:
- Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch. Về sau lão gia tử tiến vào Đại Cổ Sơn, sẽ một đường thông hành, cam đoan thoải mái.
Giang Trần thấy thủ vệ này hiểu ý, liền vung tay lên:
- Ngươi lui xuống đi. Tự ta đi vào.
- Vâng.
Thủ vệ kia có chút ít hâm mộ liếc nhìn tiểu viện, trong nội tâm tràn đầy hâm mộ, hắn cho rằng, vị đệ tử hạch tâm này, là tới nội môn chọn lựa tùy tùng.
Một khi bị đệ tử hạch tâm chọn trúng, có thể tiến vào Đan Hà Cốc tu luyện. Đến chỗ đó tu luyện một ngày, có thể bằng năm ba ngày ở ngoại giới.
Toàn bộ nội môn, đệ tử nào không hướng tới Đan Hà Cốc?
Diệp Trọng Lâu đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa, bên trong ló ra nửa cái đầu, nhìn thấy Diệp Trọng Lâu, sắc mặt lập tức phát lạnh:
- Nội môn trọng địa, ai cho ngươi xông loạn?
Tuy Diệp Trọng Lâu là Nguyên cảnh, nhưng quần áo trên người hắn, hiển nhiên không phải nhân vật trọng yếu của Đan Càn Cung, cho nên, những Nội Môn Đệ Tử này, tự nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Bất quá, nửa cái đầu kia lập tức liếc đến Giang Trần ở sau lưng Diệp lão gia tử.
Cái gì? Đệ tử hạch tâm?
Nửa cái đầu kia vọt ra, trên mặt chất đầy dáng tươi cười nịnh nọt:
- Vị sư huynh này nhất định đến từ Đan Hà Cốc a, tới đây cần làm gì? Chậc chậc chậc, ta bảo hôm nay vừa rời giường, liền nghe Hỉ Thước hót vang, nguyên lai là có quý nhân đến, thật sự là bồng tất sinh huy a.
Thằng này kiến phong sử đà, mã thí tâng bốc thật sự là có thứ tự vô cùng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Đệ tử hạch tâm vừa xuất hiện, thậm chí không cần phóng thích uy áp gì, cũng có đầy đủ khí tràng và lực uy hiếp.
Vài tên Nội Môn Đệ Tử trong sân kia, ai cũng không dám lãnh đạm, nhao nhao tiến lên thi lễ.
- Ta tìm Thang Hồng, hắn ở đâu?
Giang Trần liếc qua, lại không có chứng kiến Thang Hồng.
Nghe được danh tự Thang Hồng, trên mặt mấy Nội Môn Đệ Tử kia, lập tức có chút khó chịu nổi, có một hai cái thậm chí hiện lên hoảng sợ.