Độc Tôn Tam Giới

Chương 787: Biến cố bất ngờ 2

Một màn này, làm cho mấy người còn lại, mỗi một cái đều trợn mắt há hốc mồm.

Ngay lúc này, Nhạc Bàn kia hét lớn một tiếng:

- Có người, còn muốn đi.

Ngay lúc nói chuyện, hư không lại truyền đến một tiếng va chạm thanh thúy.

Đương...

Ánh lửa văng khắp nơi, một mũi tên bắn tới trước mặt Nhạc Bàn, bị vũ khí của hắn ngăn cản.

Mà xu thế truy kích của Nhạc Bàn, cũng bị trì trệ, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía trước, nhưng lại không có dũng khí đuổi theo.

Lúc này, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ mới chậm rì rì đi tới, như cũ rơi ở phía sau, không có tới gần quá mức.

Phùng Vạn Kiếm cả giận nói:

- Mộc Cao Kỳ, ngươi là Đan sư, lúc này lại tới chậm, vậy muốn ngươi làm chi? Còn không qua đây nhìn xem thương thế của những người này?

Mộc Cao Kỳ bị Phùng Vạn Kiếm mắng, thật đúng là có chút khẩn trương. Bất quá nhớ tới bên cạnh mình có Giang Trần, miệng giật giật, nhưng dưới chân lại như mọc rể, không thèm tiến lên.

Giang Trần nhàn nhạt nhìn mấy người trên mặt đất:

- Trách móc cái gì? Kịch độc phát tác, đều đã chết. Thần Tiên cũng cứu không được, có cái gì đẹp mắt mà nhìn?

Phùng Vạn Kiếm chấn động, trong bốn người ngã xuống, có một cái là đồng môn Thánh Kiếm Cung. Nếu như đồng môn gặp chuyện không may, Phùng Vạn Kiếm hắn sẽ trở thành người cô đơn.

Người ngã xuống của Tam Tinh Tông là Cao Dật, may mắn tránh được một kiếp, là một thiên tài Nguyên cảnh tam trọng khác.

- Mộc Cao Kỳ, mặc kệ chết hay sống, ngươi trước sang đây nhìn xem.

Mộc Cao Kỳ lắc đầu:

- Ta không nhìn, độc này phi thường tà ác, chỉ cần tiếp cận, độc tính sẽ lây nhiễm. Các ngươi ai không sợ chết, thì cứ tới nhìn.

Lời này vừa ra, mấy người còn lại đều hoảng sợ biến sắc, không tự chủ được tránh ra, cách bốn người ngã xuống kia bảy tám bước.

Mộc Cao Kỳ đối với những người này là thất vọng cực độ, lúc mới vừa tiến vào, nếu như không có Giang Trần, hắn thậm chí ngay cả tư cách vào cũng không có.

Lúc này, hắn mới không vì những người này mà bốc lên nguy hiểm tánh mạng.

Phùng Vạn Kiếm quát:

- Dụng độc? Chẳng lẽ là người Tiêu Dao Tông?


Tiêu Dao Tông, ở trong Lục Đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, là am hiểu dụng độc nhất.

Giờ phút này, Mộc Cao Kỳ vừa nói có độc, ý nghĩ đầu tiên của mọi người là Tiêu Dao Tông.

Đại Thánh Đường Hứa Cương lòng còn sợ hãi:

- Khó trách người Tiêu Dao Tông một mực không xuất hiện, xem ra chúng ta thật sự là quá thành thật. Người Tiêu Dao Tông, đã sớm tiến vào, ở chỗ này bố trí bẫy rập chờ chúng ta nhảy.

Ánh mắt tên đệ tử Tam Tinh Tông kia đột nhiên âm tàn, bắn về phía Hứa Cương:

- Hứa Cương, ngươi cái tiểu nhân hèn hạ này, vừa rồi ám khí kia rõ ràng bắn về phía ngươi, vậy mà ngươi dùng Cao sư đệ làm tấm mộc, việc này, ta trở lại tông môn, nhất định sẽ bẩm báo tông chủ, đi Thánh Sư nhất tộc ngươi đòi công đạo.

Hứa Cương khoan thai cười cười:

- Lâm Phong, ngươi đừng ngậm máu phun người.

Lâm Phong kia cả giận nói:

- Hứa Cương, ngươi dám làm còn không dám nhận?

Hứa Cương cười nhạt nói:

- Ở đây tầm nhìn kém như vậy, con mắt nào của ngươi chứng kiến ta lấy Cao Dật làm tấm mộc? Hơn nữa, đến nơi này, tất cả mọi người sớm đã có giác ngộ sinh tử. Ai chết ai sống, tất cả bằng thủ đoạn. Nếu Lâm Phong ngươi có bổn sự lấy ta làm tấm mộc, Hứa Cương ta chết không oán.

Khẩu khí này, mười phần cường đạo.

Lâm Phong kia cứng họng, đối mặt thuyết pháp ngang ngược như vậy, trong lúc nhất thời vậy mà không phản bác được.

Khuôn mặt của Phùng Vạn Kiếm đen lên, nhìn Hứa Cương, lại nhìn Giang Trần một chút.

Hiển nhiên, sau khi trải qua một kiếp này, thế cục đã xuất hiện biến hóa vi diệu.

Người của Bắc Minh Tông, cả đoàn đã bị diệt. Tam Tinh Tông cùng Thánh Kiếm Cung hắn, đều chỉ còn lại một người. Chỉ có Đại Thánh Đường và Đan Càn Cung, là còn ở vào trạng thái đủ quân số, một cái cũng không có bị hao tổn.

- Lâm Phong đạo hữu, hiện tại ta và ngươi thế đơn lực bạc, xem ra, chúng ta nên ôm đoàn sưởi ấm a.

Phùng Vạn Kiếm truyền âm nói.

- Hứa Cương cùng Nhạc Bàn này, đều là nhân vật ngang ngược bá đạo. Mộc Cao Kỳ không có chủ kiến, ngược lại là người Mộc Cao Kỳ mang đến kia, thì thập phần cổ quái. Tốt nhất, là để cho bọn hắn chó cắn chó.

Lâm Phong tỉnh táo lại, hắn cũng biết, lúc này trở mặt với người Đại Thánh Đường, Lâm Phong hắn chỉ còn đường chết.

Đừng nói Hứa Cương, còn có một Địa Nguyên cảnh Nhạc Bàn còn chưa mở miệng đây này. Nhạc Bàn kia, chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể giết Lâm Phong hắn.


Nhất niệm đến đây, Lâm Phong hừ nhẹ một tiếng, cùng Phùng Vạn Kiếm nhìn nhau, hai người bất tri bất giác đến gần.

Bỗng nhiên Nhạc Bàn kia cười cười:

- Tốt rồi, chúng ta ở chỗ này nhao đến nhao đi, lại làm cho hung phạm bỏ trốn mất dạng. Xem ra, chúng ta tính toán đến, tính toán đi, đều không có âm hiểm như đám người Tiêu Dao Tông a.

Phùng Vạn Kiếm cũng gật đầu:

- Hiện tại vấn đề trọng yếu nhất là, Tiêu Dao Tông đã tiến vào trước một bước. Chúng ta ở chỗ này nói nhảm, nói không chừng người ta đã đi tìm Mộc Linh tuyền rồi.

Nói thì nói như thế, nhưng sau khi bị đánh lén như vậy, ai cũng không muốn đi ở phía trước.

Cuối cùng vẫn là Nhạc Bàn cười lớn một tiếng:

- Các ngươi đều không muốn đi ở phía trước, xem ra ta phải làm tiên phong mở đường rồi. Bất quá từ tục tĩu nói trước, nếu như mọi người đồng thời đến, có vật gì tốt, Nhạc Bàn ta có quyền ưu tiên.

- Hừ, dựa vào cái gì?

Lâm Phong không phục.

Nhạc Bàn cười ha hả nói:

- Vậy ngươi đi trước a, quyền ưu tiên này, ta có thể nhường cho ngươi.

Lâm Phong chứng kiến tử trạng của Cao Dật, trong nội tâm run rẩy, muốn hắn đi trước, đánh chết cũng không đi a.

Hứa Cương khoan thai cười cười:

- Đã không có người nguyện ý đi trước, Nhạc Bàn sư huynh đề nghị, các ngươi liền không có tư cách phản đối.

Hiện tại, nhân số xuất hiện biến hóa, Hứa Cương bá khí, cũng dần dần lộ ra ngoài.

- Đan Càn Cung có ý kiến gì sao?

Phùng Vạn Kiếm hữu ý vô ý nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên là muốn chọc Đan Càn Cung và Đại Thánh Đường sống mái với nhau.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Nhạc Bàn đạo hữu đi ở phía trước, phong hiểm lớn nhất, tự nhiên nên có quyền ưu tiên. Đây là sự tình thiên kinh địa nghĩa.

Nhạc Bàn cười ha ha:

- Vẫn là vị đạo hữu này giảng đạo lý. Đúng rồi, còn không có thỉnh giáo tôn tính đại danh của đạo hữu?

- Tiểu đệ họ Trần.

Giang Trần nhớ Mộc Cao Kỳ dặn dò, nên báo họ giả.

- Ha ha, Trần đạo hữu rất hiểu đại nghĩa, Nhạc Bàn bội phục.

Nói xong, Nhạc Bàn một ngựa đi đầu, tiếp tục đi đến phía trước.

Hứa Cương thì không nhanh không chậm, cùng mấy người đằng sau đi song song. Nhìn ra được, hai người Đại Thánh Đường kia, hợp tác phi thường ăn ý.

Một cái đi trước, nhất định phải có một cái ở phía sau, lẫn nhau hô ứng, để tránh bị những người khác ám toán.

Lúc này đây, lại gió êm sóng lặng, không có công kích ám toán gì. Một đoàn người, rất nhanh liền đi tới khu nham tương.

Phảng phất từ băng thiên tuyết địa đi tới miệng núi lửa, không khí trong động quật, tựa hồ thoáng cái từ trời đông giá rét đi tới mùa hè nóng bức.