Độc Tôn Tam Giới

Chương 763: Một chỉ kinh bốn tòa 2

- Thiếu chủ, vừa rồi một chỉ kia, thực đẹp a. Lúc nào Kiều Sơn ta có thể đẹp như vậy thì tốt rồi, ai.

- Đi theo Thiếu chủ hỗn, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy. Trước kia thời điểm chúng ta pha trộn ở Đông Phương Vương Quốc, nào nghĩ đến có một ngày, chúng ta sẽ tiến vào Tiên cảnh?

Quách Tiến lại rất có lòng tin với Giang Trần.

- Cũng đúng, Thiếu chủ vừa ra tay, xem những người kia còn dám mắt chó xem người thấp không?

Kiều Sơn Kiều Xuyên huynh đệ, trong giọng nói đều lộ ra tự hào nồng đậm, rất có cảm giác hãnh diện.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đi về trước đi, việc này còn chưa xong đâu. Ba tiểu nhân vật này, chỉ là tiên phong mở đường cho Ngôn Hồng Đồ kia, không quan trọng gì cả.

Nếu Ngôn Hồng Đồ kia là bá chủ của Lăng Vân khu, việc này chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bất quá Giang Trần cũng không có đạo lý e ngại, thế giới võ đạo, muốn quật khởi, thì khẳng định sẽ có chướng ngại vật.

Nếu Ngôn Hồng Đồ này không có mắt đụng lên, vậy chỉ có thể cường thế đá văng. Né tránh là vĩnh viễn né tránh không hết.

Giang Trần dự cảm quả nhiên đúng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, ngoài động phủ của hắn, liền bị người bao vây.

Chính xác ra, là bị một đám tùy tùng của các đệ tử hạch tâm bao vây.

Ước chừng tùy tùng ở toàn bộ Lăng Vân khu đều tới, toàn bộ tụ tập ngoài động phủ của Giang Trần.

Bọn hắn đập vào cờ hiệu, muốn các tùy tùng của Giang Trần, cút ra ngoài Đan Hà Cốc.

Bởi vì, Đan Hà Cốc còn chưa từng có Tiểu Linh cảnh tiến vào.

Cho dù làm việc vặt, ít nhất cũng là Thiên Linh cảnh.

Cho nên, bọn hắn đập vào cờ hiệu này, một bộ lẽ thẳng khí hùng, đến kháng nghị Giang Trần, lên án công khai, muốn Giang Trần khu trục những tùy tùng này.

Giang Trần cười lạnh, sau lưng những người này, nhất định là Ngôn Hồng Đồ kích động.

- Muốn dùng phương pháp này buồn nôn ta?

Giang Trần không chút hoang mang, đi ra ngoài, ánh mắt quét qua, chí ít có hơn nghìn người ngăn ở cửa ra vào.


Giang Trần không phải một người dễ dàng tức giận, nhưng mà không có nghĩa là hắn không có nửa điểm tính tình.

- Tất cả im miệng cho ta, ta chỉ đếm mười tiếng. Sau mười tiếng, không biến mất khỏi tầm mắt của ta, giết không tha.

Giang Trần thật sự giận. Lúc này mới tiến vào Đan Hà Cốc hai ngày, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt bình thường của hắn.

- Mười, chín, tám, bảy...

Giang Trần không nói bất luận cái gì, cũng không thử đi thuyết phục những người này. Hắn biết rõ, những người này, đều là Ngôn Hồng Đồ phái tới, bọn hắn không dám không đến, cũng không thể không đến.

Cho nên, bất luận đạo lý gì, bất luận ngôn ngữ gì, đều khó có khả năng thuyết phục những người này.

Có thể thuyết phục những người này, chỉ có một phương pháp, là vũ lực.

- Sáu, năm, bốn, ba...

Giang Trần càng đếm tới đằng sau, ngữ khí càng rét lạnh, sát ý không ngừng ngưng tụ, càng ngày càng băng hàn.

- Hừ, Giang Trần, ngươi cũng quá mức khoa trương a? Đây là Đan Hà Cốc, ngươi muốn giết người liền giết người sao?

- Đúng vậy, Giang Trần, những người này yêu cầu đều rất hợp lý, ngươi không nghe bọn hắn tố cầu, mở miệng ngậm miệng liền muốn sát nhân. Trong mắt ngươi, còn có quy củ của Đan Hà Cốc sao?

- Đừng tưởng rằng có chút bổn sự thì có thể hoành hành không sợ, tại Đan Hà Cốc, chút tu vi ấy của ngươi, còn kém xa lắm.

Từng thanh âm khiêu khích liên tiếp truyền đến.

Giang Trần biết rõ, đây là hắc thủ sau lưng xuất hiện.

Giang Trần vận sức chờ phát động, thân thể thẳng tắp, như một cây trường thương, đứng ở cửa ra vào, rất có khí thế một tướng giữ quan ải, vàn người khó qua.

Dù mưa gió sắp đến, dù thiên quân vạn mã, hắn cũng bình tĩnh tự nhiên.

Trong lúc đó, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần khẽ động, quát:

- Muốn đến nháo sự, thì quang minh chính đại một chút. Đường đường đệ tử hạch tâm của Đan Càn Cung, lại như tiểu nhân trên phố, kích động những thế hệ vô tri này đến ầm ĩ. Các ngươi không buồn nôn, ta cũng cảm thấy buồn nôn thay các ngươi.

Đang khi nói chuyện, Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần đã bắn ra mười dặm.

Chỉ thấy được, từng đạo thân ảnh không ngừng từ bốn phía tràn ra, chạy đến bên này.


Nhìn ra được, lực hiệu triệu của Ngôn Hồng Đồ rất mạnh.

Mặc kệ những người đến đây, có phải xuất từ bổn ý hay không, nhưng có thể làm cho nhiều người đến như vậy, đủ thấy Ngôn Hồng Đồ ở Lăng Vân khu có lực ảnh hưởng mạnh bao nhiêu.

- Còn nữa không? Đều xuất hiện đi.

Giang Trần cười lạnh.

Cả đám đệ tử hạch tâm, không ngừng phân tán ra hai bên, nhượng ra một con đường.

Cuối cùng con đường này, một thanh niên áo bào màu bạc, hai mắt như đao, phối hợp mũi ưng tiêu chí, lộ ra mười phần âm tàn, ở dưới mấy đệ tử hạch tâm túm tụm, đi nhanh tới chỗ Giang Trần.

- Ngôn sư huynh.

- Bái kiến Ngôn sư huynh.

- Ngôn sư huynh đại giá quang lâm, Giang Trần, ngươi còn không mau mau nghênh đón?

Giang Trần nhàn nhạt lườm qua, nhìn xem Ngôn sư huynh không ai bì nổi kia. Trận chiến như vậy, vẻ mặt hắn lại đương nhiên, hiển nhiên là đã quen bị truy phủng, rất hưởng thụ loại đãi ngộ vạn người truy phủng này.

Người này, tu vi khoảng Nguyên cảnh năm sáu trọng, tuy không phải Thiên Nguyên cảnh, nhưng ở Lăng Vân khu, đích thật là có ưu thế tuyệt đối.

Tướng tùy tâm sinh, xem tướng mạo người này, liền biết rõ người này là loại có thù tất báo, âm hiểm tàn nhẫn, vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn.

Nếu như ai vi phạm ý chí của hắn, đắc tội hắn, nhất định sẽ bị hắn trả thù không từ thủ đoạn.

Hôm nay tràng diện này, nhất định là hắn cố ý làm ra, để chèn ép Giang Trần.

Khóe môi Giang Trần nhếch lên một nụ cười thản nhiên, hiển nhiên không có ý tứ nghênh đón Ngôn Hồng Đồ này.

Ngôn Hồng Đồ thấy Giang Trần kiêu căng như vậy, nhìn thấy mình, lại không có một chút tỏ vẻ, trong lòng càng giận dữ. Cảm giác vương tọa của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.

- Ngươi chính là Giang Trần?

Ngôn Hồng Đồ đi tới, giống như cười mà không phải cười đánh giá Giang Trần, ánh mắt tràn đầy vô lễ.

- Ngôn Hồng Đồ đúng không? Ta không có hứng thú nói nhảm với ngươi. Ngươi muốn ồn ào, đao thật thương thật đến náo. Sử dụng những thế hệ vô tri này đến buồn nôn ai?

Giang Trần đối với tiểu xiếc của Ngôn Hồng Đồ, thật sự là chán thấu rồi. Loại người này, hắn ngay cả hứng thú nói nhảm cũng không có.

Tiểu nhân điển hình.

- Lớn mật, Giang Trần, đại danh của Ngôn sư huynh, ngươi cũng dám gọi thẳng?

- Ngươi ở Lăng Vân khu hỗn, lại dám không tôn trọng Ngôn sư huynh, ngươi đây là không muốn hỗn sao?

- Ngôn sư huynh đường đường là Lăng Vân khu Chưởng Khống Giả, đến động phủ của ngươi, là cho ngươi mặt mũi. Ngươi thứ ở nhà quê, đến cùng có hiểu quy củ hay không?

Ngôn Hồng Đồ không có lên tiếng, nhưng những thủ hạ của hắn, mỗi một cái đều đi ra quát lớn, liều mạng nịnh nọt Ngôn Hồng Đồ.

Giang Trần cười lạnh, loại tiểu nhân a dua nịnh hót này, khắp nơi đều có, hắn cũng thấy nhưng không thể trách.