Giang Trần lại không quên Diệp Trọng Lâu lão gia tử.
Muốn nói Thiên Diệp lão tổ và Diệp Trọng Lâu tầm đó, hắn vẫn là thiên hướng Diệp Trọng Lâu.
Tuy Thiên Diệp lão tổ trợ giúp hắn rất nhiều, làm người cũng rất thành khẩn. Nhưng những trợ giúp kia, đều là dệt hoa trên gấm.
Mà Diệp Trọng Lâu bất đồng, thời điểm Giang Trần khó khăn nhất, cần có trợ giúp nhất, là Diệp Trọng Lâu lão gia tử trượng nghĩa ra tay, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Loại cảm tình này là không đồng dạng.
Đan Trì cười nói:
- Như thế rất tốt, như vậy có chuyện gì, ta cũng dễ dàng thương lượng với Diệp đạo hữu.
Thiên Diệp lão tổ tự nhiên sẽ không phản đối, hắn cũng hiểu, Diệp Trọng Lâu đến đốc xúc quản lý những người tuổi trẻ này, ngược lại không phải chuyện xấu.
Mà bên Đan Càn Cung, Đan Trì Thánh giả cũng an bài một nhóm nhân mã đóng quân ở đây.
Đương nhiên, vì để tránh cho người đóng quân không muốn ở lại Bảo Thụ Tông lâu dài, cho nên, đội ngũ đóng quân, tiến hành thay phiên, mỗi nửa năm thay phiên một lần.
Hơn nữa người đóng quân, phúc lợi tông môn tăng gấp đôi.
Bởi vậy, cường giả đóng quân ở Bảo Thụ Tông, cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn mừng thầm.
- Người thường đi chỗ cao, Giang công tử đi Đan Càn Cung, tự nhiên là chuyện tốt. Hoàng Nhi là người bệnh của Giang công tử, tự nhiên vì tiền đồ của Giang công tử mà cảm thấy cao hứng.
Trong lời nói của Hoàng Nhi, không có ngoài ý muốn gì, phảng phất Giang Trần đi Đan Càn Cung, không vượt ra ngoài dự liệu của nàng.
- Chỉ là đáng tiếc, ta đào tạo những hoa hoa thảo thảo này, lại phải từ biệt với chúng, trong nội tâm có chút không bỏ.
Hoàng Nhi than nhẹ, trong lời nói, hơi có chút không bỏ.
Nếu là người khác nói ra, sẽ có chút kệch cỡm. Nhưng mà Hoàng Nhi, toàn thân nàng lộ ra khí chất xuất trần, phảng phất trời sinh cùng những hoa hoa thảo thảo này thân như một nhà, nàng lưu luyến như vậy, là tình cảm chân chính lộ ra ngoài.
Mà bọn người Câu Ngọc, hiển nhiên đã sớm quen loại di chuyển này, nghe Giang Trần nói có nơi đi rất tốt, những tùy tùng bọn hắn, tự nhiên là một đường đi theo đến cùng.
Tam thúc Giang Đồng cùng đường đệ Giang Vũ, đã hoàn toàn sáp nhập vào sinh hoạt ở Thiên Quế Vương Quốc, sống thập phần thoải mái.
Nhất là đường đệ Giang Vũ, càng trở thành cao tầng của Đa Bảo Đạo Tràng, lấy vợ sinh con, trải qua sinh hoạt mà người thường hâm mộ.
Kiều Bạch Thạch cùng Ninh trưởng lão cầm sắt hài hòa, nhu tình mật ý, thì càng không cần phải nói. Ở Càn Lam Nam Cung, cũng là quyền cao chức trọng.
Tất cả mọi người có sinh hoạt ổn định của mình, có quyền thế cùng địa vị mà Đông Phương Vương Quốc không cách nào tưởng tượng, cái này cũng đã đủ rồi.
Giang Trần thấy bọn hắn đã có quy túc của mình, tự nhiên sẽ không đi quấy rầy bọn hắn.
- Trần thiếu, ngươi thực không mang ta đi sao?
Vẻ mặt của Phí lão đầu phiền muộn.
Hắn là 100 lần nguyện ý đi theo Giang Trần, đáng tiếc, lần này Giang Trần không có tính toán dẫn hắn đi.
- Lão Phí, ngươi ở Bảo Thụ Tông làm tới trưởng lão, quyền cao chức trọng. Đi Đan Càn Cung, trong nội tâm chúng ta đều không có ngọn nguồn, ngươi đi chỉ có thể phí thời gian. Sao không thanh thản phát triển ổn định ở Bảo Thụ Tông? Phụ tá Thiên Diệp lão tổ? Nếu như ngươi còn nhớ chỗ tốt của ta, thì chiếu cố Tam thúc đường đệ của ta một chút, còn có bọn người Kiều Bạch Thạch.
Phí Huyền gật đầu:
- Đây là tự nhiên, không cần ngươi nói, Thiên Diệp lão tổ cũng sẽ an bài. Ai dám động đến bọn hắn?
Thân nhân gia quyến của Giang Trần, ai không có mắt đi trêu chọc?
Lúc trước, khi Giang Trần còn chưa nổi bật, bọn người Dương Chiêu và Luật Vô Kỵ gây khó dễ với Giang Trần, cũng gánh không được lửa giận của hắn.
Hiện tại Giang Trần danh dương liên minh 16 nước, ai còn dám đi vuốt râu hùm?
An bài tốt hết thảy, đội ngũ dưới sự dẫn dắt của Diệp Trọng Lâu, cùng bọn người Đan Trì lao tới Đan Càn Cung.
Khi Hoàng Nhi mặc áo choàng, toàn thân che phủ cực kỳ chặt chẽ xuất hiện trong đội ngũ, ánh mắt Đan Trì kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc này chỉ chợt lóe lên.
Đội ngũ đi ngang qua địa bàn Vạn Linh Tông, Giang Trần nhớ tới Lưu Văn Thải, liền nói với Đan Trì:
- Đan Trì Thánh giả, ta ở Vạn Linh Tông có một cố nhân, chuyến đi này, chẳng biết lúc nào mới tương kiến. Ta muốn lên núi thăm hắn thoáng một phát. Nếu các ngươi có việc gấp, có thể đi trước, ta sẽ đuổi theo sau.
- Tốt, chúng ta đi trước một bước.
Đan Trì rất sảng khoái đáp ứng.
Ngoại trừ Thang Hồng, người Bảo Thụ Tông khác không có giao tình với Lưu Văn Thải, cho nên Giang Trần mang theo tùy tùng, còn có Thang Hồng, tiến về Vạn Linh Tông.
Nhìn bóng lưng bọn người Giang Trần đi Vạn Linh Tông, ánh mắt Đan Trì có chút thâm thúy.
- Diệp lão gia tử, thiếu nữ áo choàng kia, là đệ tử Bảo Thụ Tông sao?
Đan Trì đột nhiên hỏi.
Diệp Trọng Lâu lắc đầu:
- Không phải.
- Nàng kia có lai lịch gì?
Đan Trì rất hiếu kỳ.
- Trước kia chưa từng gặp qua nàng này, nhìn nàng và Câu Ngọc thân như tỷ muội, có lẽ là cố nhân ở Đông Phương Vương Quốc a?
Hoàng Nhi một mực ru rú trong nhà, phi thường thần bí, lão gia tử tự nhiên không biết lai lịch của nàng.
- Đông Phương Vương Quốc?
Đan Trì cười khổ, trong nội tâm lại không cho là đúng. Đông Phương Vương Quốc ra một Giang Trần, đã phi thường hiếm thấy rồi, ra lại một thiếu nữ càng thêm thần bí như vậy, thấy thế nào cũng không giống.
Ở trên người Hoàng Nhi, Đan Trì thậm chí có một loại cảm giác xem không thấu.
Nói tới thực lực thiếu nữ thần bí này mạnh bao nhiêu, Đan Trì cũng nhìn không ra. Chỉ là, loại khí tức thần bí trên người nàng, trong mơ hồ Đan Trì lại có cảm giác bắt đoán không ra.
Loại cảm giác bắt đoán không ra này, để cho Đan Trì rất hiếu kỳ.
Cấm địa Vạn Linh Tông, Giang Trần trải qua thông báo trùng trùng điệp điệp, rốt cục tiến nhập nội môn của Vạn Linh Tông.
Địa bàn của Vạn Linh Tông, so với Bảo Thụ Tông lại lớn hơn nhiều.
Ven đường đi qua, Hổ khiếu Vượn gầm, các loại Linh thú gào thét, âm thanh rung trời. Trong sơn cốc, dưới khe sâu, trên núi cao, bên bờ suối, khắp nơi đều là các loại Linh thú Linh cầm.
Tông môn bất đồng, phong cách bất đồng, Vạn Linh Tông này quả nhiên khác Bảo Thụ Tông rất lớn.
- Lão Đại, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?
Lưu Văn Thải nhìn thấy Giang Trần, tất nhiên là vui mừng quá đỗi.
- Tông chủ nghe nói ngươi tới, cố ý từ trong bế quan đi ra, chuẩn bị yến hội, muốn chiêu đãi ngươi.
Vạn Linh Tông Cửu Sư Tôn Giả, đối với Giang Trần phi thường thưởng thức, tính cách cũng rất hợp ý Giang Trần.
Lúc trước Giang Trần nói với Cửu Sư Tôn Giả, Lưu Văn Thải đáng giá Vạn Linh Tông đại lực bồi dưỡng. Cửu Sư Tôn Giả cũng chăm chú tiếp nhận đề nghị của Giang Trần.
Hôm nay, Lưu Văn Thải đã là Chân Truyền Đệ Tử của Cửu Sư Tôn Giả, địa vị số một số hai.
Mặc dù là mấy thiên tài đỉnh cấp lúc trước của Vạn Linh Tông, gần đây, danh tiếng cũng bị Lưu Văn Thải ép xuống
Giang Trần ngược lại không ngoài ý muốn, trong cơ thể Lưu Văn Thải có một đại năng lượng, lại trải qua huyết mạch của Chu Lân Hỏa Tích kích phát, mặc dù tiềm lực không có bị đào móc ra hoàn toàn, nhưng đã đầy đủ kinh người.