Nói xong, thân hình Tả Lam khẽ động, như là quỷ mị, phóng tới Cửu Sư lão tổ.
Cửu Sư lão tổ thấy khí thế của hắn hung hung, cũng không dám lãnh đạm, hai tay bảo vệ chỗ hiểm, bước chân lùi lại, tràng hạt thú cốt truyền thừa trên cổ, đột nhiên bắn ra từng đạo hào quang màu tím, hình thành cấm chế bảo hộ cường đại. Cùng lúc đó, hai tay của Cửu Sư lão quái đẩy ra, Nguyên cảnh khí tường phún dũng.
Hiển nhiên, đối với Tả Lam cường thế công kích, Cửu Sư lão quái không dám lãnh đạm.
Chỉ là, Cửu Sư lão quái phòng ngự lợi hại, nhưng Tả Lam công kích càng lợi hại hơn.
Nhoáng một cái, đã đi tới bên cạnh Cửu Sư lão tổ.
Oanh…
Vung ra một quyền, Cửu Sư lão tổ phản ứng cũng không tính chậm, nhưng thời điểm ra quyền, chỉ là vừa vặn chống đỡ một quyền của Tả Lam.
Phanh…
Hai tay Cửu Sư lão tổ tiếp đơn quyền của đối phương, vầng sáng tràng hạt đột nhiên bùng lên, sau đó liền biến mất, thân hình của Cửu Sư lão tổ, bị một quyền này oanh lui bảy tám trượng.
Nếu không có tràng hạt phòng ngự, một quyền kia, Cửu Sư lão tổ có khả năng gân cốt đều gãy.
Trong lúc nhất thời, mấy lão tổ nhao nhao xúm lại, ngăn cản Tả Lam ở ngoại vi.
Thiên Diệp lão tổ thấp giọng hỏi:
– Cửu Sư, như thế nào?
Cửu Sư lão tổ khí huyết cuồn cuộn, chỉ cảm thấy Linh Hải như bị một quyền kia đập nát, đề liền mấy hơi, mới miễn cưỡng trấn định.
– Hô…
Cửu Sư lão tổ phun ra một ngụm trọc khí, mới cảm thấy khá hơn một chút.
– Một quyền thật mạnh.
Trong lòng Cửu Sư lão tổ xẹt qua một tia kiêng kị, thấp giọng nhắc nhở:
– Mọi người cẩn thận, quyền cương của thằng này hung mãnh, căn bản không giống Nguyên cảnh tứ trọng.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều nghiêm nghị.
Trên thực tế, Tả Lam thật là Nguyên cảnh tứ trọng, chỉ bất quá hắn đến từ Thiên Tông, tu luyện nhiều loại thần thông cao cấp mà thôi.
Thiên Tông là Siêu cấp tông môn, nội tình tuyệt không phải tông môn như Bảo Thụ Tông có thể so sánh, nội tình của nó, ít nhất gấp Bảo Thụ Tông vạn lần.
Cho nên, Tả Lam này là Nguyên cảnh tứ trọng, cùng Nguyên cảnh tứ trọng mà bọn người Cửu Sư lão tổ tưởng tượng, lại là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Giang Trần cũng không dám rớt lại phía sau, cùng Diệp Trọng Lâu đứng song song, nhàn nhạt hỏi:
– Tả sứ giả, một khi chiến cuộc mở ra liền khó thu hồi, ngươi xác định muốn đấu không chết không ngớt?
Tả Lam lãnh ngạo nói:
– Muốn ta nói bao nhiêu lần? Liều chết? Không chết không ngớt? Cái kia chỉ là các ngươi một bên tình nguyện. Tả Lam ta muốn giết các ngươi, như là giết chó.
Nói xong, ánh mắt Tả Lam tiếp tục dò xét, đảo qua trước mặt các đệ tử tông môn lần nữa.
– Còn có năm lần hô hấp, vận mệnh của các ngươi, chỉ có năm hô hấp thời gian tự mình làm chủ. Sau năm hô hấp, phàm là cải ý chỉ của Thiên Tông, giết.
– Bốn.
– Ba.
– Hai.
– Một.
Tả Lam mặt không biểu tình, đạm mạc như sương, không có nửa điểm nhân tình, phảng phất đối tượng hắn nói chuyện, đều là một đống thạch đầu, một tượng điêu khắc.
Đếm ngược vừa hết, sắc mặt Tả Lam triệt để trầm xuống:
– Hảo hảo hảo, không thể tưởng được, người ba đại tông môn các ngươi đều cứng xương. Xem ra, các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a. Cũng được, bản sứ liền tiễn đưa các ngươi ra đi.
Nói xong, khí thế Địa Nguyên cảnh của Tả Lam đột nhiên tăng cao, nhất thời tầm đó, trong đại sảnh như tràn vào vô số thủy triều, vô số cơn sóng gió động trời.
Địa Nguyên cảnh uy áp này để cho người hít thở không thông, làm cho mặt đất vỡ vụn, vô số khe hở như mạng nhện lan tràn bốn phía.
– Uy áp thật mạnh, không tốt, ánh mắt của ta không mở ra được.
– A, màng tai của ta bị phá.
– Đáng giận, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sau ba đại tông môn, một ít Võ Giả tu vi hơi yếu, đều nhao nhao hét thảm lên.
Tâm lý của Tả Lam cực kỳ biến thái, tựa hồ rất hưởng thụ nghe con mồi tru lên, trong lúc nhất thời nụ cười trên mặt càng thêm tùy ý, càng thêm điên cuồng.
– Đây là con đường các ngươi lựa chọn, giác ngộ a.
Tả Lam lại tăng uy áp lên lần nữa.
Ngay lúc này…
– Vụt...
Trong hư không, vậy mà truyền đến một thanh âm rất nhỏ, ở trong không khí như là hải khiếu ngập trời, thanh âm rất nhỏ kia, lại có lực xuyên thấu mười phần, tựa như trong khe đá, bỗng nhiên chui ra một ngọn cỏ.
Vụt vụt vụt...
Thanh âm này vừa lên, lập tức kéo dài không dứt, như là trời mưa, mới đầu là giọt giọt, sau đó là mưa phùn liên tục, trong nháy mắt, liền thành mưa to gió lớn, chỉ mấy hơi thở, liền hình thành một loại đại thế.
Đây là tiếng đàn.
Chính xác ra, đây là thanh âm đàn tranh.
Từ một thanh âm yếu ớt, đến khí thế như mưa to gió lớn, vậy mà ở trong mấy hơi thở liền hoàn thành.
Trong nháy mắt, vậy mà hội tụ thành xu thế Phong Quyển Tàn Vân, phá hủy hết thảy.
Uy áp cường đại của Tả Lam, ở dưới tiếng đàn tranh không biết từ chỗ nào đến, chậm rãi tản ra.
Không bao lâu, tiếng đàn tranh kia tựa như lưỡi đao, hình thành đao nhận vô hình, cắt nát uy áp của Tả Lam.
Rầm rầm…
Rồi đột nhiên, tất cả uy áp của Tả Lam, ở dưới tiếng đàn tranh phân cách, ầm ầm sụp đổ.
Tiếng đàn tranh chói tai kia, tiết tấu thay đổi liên tục, khi thì hung mãnh, khi thì du dương.
Nhưng tiết tấu biến hóa tầm đó, lại có một cỗ lực lượng làm cho không người nào có thể đo lường, làm cho uy áp của Tả Lam ầm ầm sụp đổ.
Sắc mặt Tả Lam biến đổi, trong mắt có tinh mang sáng tắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ tìm tòi bốn phía, phảng phất muốn nhìn tiếng đàn kia đến từ nơi nào một chút.
Chỉ là, để cho hắn thất vọng là, nơi phát ra tiếng đàn, phảng phất từ bốn phương tám hướng, căn bản không cách nào dò xét.
Thật giống như ngoài Cửu Thiên truyền đến âm thanh, bồng bềnh thấm thoát, không biết từ đâu tới, cũng không biết đi nơi nào.
Sắc mặt Tả Lam kinh nghi bất định, ngây người nửa ngày, bỗng nhiên biến sắc, trong mắt toát ra một tia kinh dị, như một quả bóng da căng tròn, đột nhiên bị kim đâm, xì hết tất cả không khí.
Ánh mắt như có thâm ý nhìn bên ba đại tông môn, nghiến răng nghiến lợi, vung tay lên:
– Chúng ta đi.
Tả Lam này, vậy mà bỗng nhiên lui lại.
Mấy lão tổ của ba đại tông môn, đều hai mặt nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Rõ ràng Tả Lam này đã vận sức chờ phát động, khí thế cực thịnh, tất cả mọi người đã làm xong chuẩn bị liều chết chiến một trận, sao Tả Lam lại buông tha?
Đừng nói ba đại tông môn, ngay cả bộ hạ của Tả Lam, cũng khó có thể tin.
Bất quá, bọn họ làm bộ hạ, tự nhiên không dám đưa ra nghi vấn, đi theo bộ pháp của Tả Lam, vẻ mặt không cam lòng.
Bên Tử Dương Tông, càng là không hiểu thấu.
Nhất là Truy Dương lão quái, hắn cũng đã xoa tay, chuẩn bị đại chiến một hồi. Lại không ngờ tới, đột nhiên Tả Lam sứ giả như gặp quỷ, quay đầu bỏ đi.
Cái này để cho Truy Dương lão quái cảm giác bị thất bại, một khắc này, hắn đặt quyết tâm, một khi động thủ, phải dùng thủ đoạn cường thế nhất giết Giang Trần.
Chưa trừ diệt Giang Trần, nội tâm Truy Dương lão quái hắn bất an.