Bảo Thụ Tông, sở dĩ gọi Bảo Thụ Tông, là vì bọn hắn có một cây Bảo Thụ trấn tông, tên là Xan Hà Bảo Thụ. Cây này cao ngàn trượng, rộng có thể bao trùm ngàn mẫu.
Bảo Thụ Tông dựa vào nó, mà số mệnh không ngã.
Xan Hà Thần Quả này cực kỳ trân quý, một lần kết trái, cũng không quá đáng ba mươi quả. Trong đó mười quả ở thời kì xích quả nhất định phải hái xuống, mười quả ở thời kỳ thanh quả mới có thể tháo xuống. Còn lại mười quả, thì có cơ hội thành tử quả.
Tổng cộng sáu trăm năm, mới có thể hoàn thành một lần nở hoa kết quả.
Cho nên, chớ xem thường hai trái xích quả này, đây chính là 100 năm lắng đọng.
Giang Trần lại không nghĩ rằng, lão gia tử sẽ lấy ra hậu lễ như vậy, nghe lão gia tử nói chân thành tha thiết, đánh đồng hắn và Đan Phi, trong nội tâm trong lúc nhất thời dâng lên một giòng nước ấm.
Lão gia tử quang minh lỗi lạc, bảo vệ hắn, hoàn toàn chính xác không phải hư giả. Nhớ năm đó ở Thiên Quế Vương Quốc, lão gia tử vì hắn, không tiếc trở mặt với Thiết gia.
Hôm nay, lại tặng Xan Hà Thần Quả. Kiếp trước kiếp nầy, Giang Trần đều có một khỏa Xích Tử Chi Tâm, tự nhiên hiểu tâm ý của lão gia tử, là tuyệt không phải giả bộ.
Trái cây này, ẩn chứa nhiều loại tâm ý như che chở, chờ đợi, coi trọng… của lão gia tử đối với hắn, làm cho nội tâm Giang Trần nặng trịch, cảm động không thôi.
Lão gia tử cực kỳ tiêu sái, đặt Xan Hà Thần Quả vào tay Giang Trần, cười ha ha, phiêu nhiên mà đi.
– Giang Trần, ở Bảo Thụ Tông, bất luận tài nguyên gì đều sẽ vì ngươi mở ra. Lão phu làm, chẳng qua là dệt hoa trên gấm. Tiếp tục tu luyện đi, cách nghi thức nhập tông còn có sáu bảy ngày, lão phu hi vọng ngươi dùng tư thái càng mạnh hơn nữa, xuất hiện trên nghi thức nhập môn.
Lão gia tử qua lại tự nhiên, lời nói này, cũng là vì để cho Giang Trần không cần có tâm lý áp lực gì.
Giang Trần biết rõ, đây là lão gia tử cố ý trấn an hắn. Lễ vật nặng trịch như vậy, cũng không phải dệt hoa trên gấm gì.
Xan Hà Bảo Thụ, Giang Trần cũng có nghe thấy.
Nhưng mà, những ngày hắn nhập môn này, Thiên Diệp lão tổ đều không có nói sự tình Xan Hà Thần Quả với hắn. Hiển nhiên, tài nguyên này, còn không phải Giang Trần có thể nhúng chàm.
Lão gia tử ngay cả Xan Hà Thần Quả cũng tặng cho hắn, ở đâu là dệt hoa trên gấm gì? Đây tuyệt đối là hậu lễ hàng thật giá thật.
Giang Trần nhìn nhìn Xan Hà Thần Quả, trong mắt hơi động một chút, hiện tại hắn thiếu nhất, là loại tài nguyên này.
– Xem ra, gia nhập Bảo Thụ Tông với ta mà nói, thật sự là một lựa chọn sáng suốt. Diệp lão gia tử đột phá, quay về Bảo Thụ Tông, dùng tính cách của hắn, nhất định là vì bảo hộ ta. Tâm ý này của lão gia tử, quả nhiên là để cho người cảm động.
Dùng hiểu biết của Giang Trần đối với lão gia tử, đã đi ra Bảo Thụ Tông, là tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ quy tông. Dụng ý của hắn, tám chín thành là vì mở đường cho Giang Trần hắn.
Nghĩ tới đây, nội tâm Giang Trần càng cảm nhận được lão gia tử dụng tâm lương khổ, trong lúc nhất thời, nội tâm tăng thêm rất nhiều động lực.
– Lão gia tử coi trọng ta như thế, Giang Trần ta tự nhiên không thể vong ân phụ nghĩa. Có lẽ, là nên tìm chút cơ hội, báo đáp lão nhân gia rồi.
Cũng không phải Giang Trần tự đại, hắn muốn trợ giúp lão gia tử, biện pháp nhiều lắm. Chỉ là, có chút thời điểm, Giang Trần cố ý khắc chế, hắn không muốn làm ra quá nhiều cử động kinh thế hãi tục.
Bởi vì, hắn muốn trợ giúp lão gia tử, bất kể là từ phương diện nào, lấy ra đều là thiên đại thủ bút, tất sẽ hết sức kinh người.
Cho nên, hắn một mực khắc chế, không phải cơ duyên xảo hợp, hắn cơ hồ là không ra tay. Muốn ra tay, cũng sẽ làm phi thường xảo diệu.
Ví dụ như lúc trước giải quyết vấn đề của Phượng Giao Ngũ Dực Thú, ví dụ như về sau ghi một tí tâm đắc đào tạo Linh thú cho lão gia tử, ví dụ như chỉ điểm lão gia tử đột phá Nguyên cảnh.
Giang Trần làm vô cùng xảo diệu, tận lực không lộ vẻ khoa trương.
Tung tung Xan Hà Thần Quả trong tay, Giang Trần quyết định, trước hảo hảo lợi dụng Xan Hà Thần Quả thoáng một phát. Ở trong Tiên cảnh, có thể vô điều kiện đột phá một trọng, đây cũng không phải thứ tốt bình thường.
– Tu vi của ta, hôm nay ở Tiên cảnh bát trọng đỉnh phong, nếu nuốt Xan Hà Thần Quả này, chẳng phải có thể trực tiếp đi vào Tiên cảnh cửu trọng đỉnh phong sao?
Giang Trần nhất niệm đến đây, trong nội tâm đại động.
Tiên cảnh cửu trọng hấp dẫn, làm cho hắn kích động.
Mặc dù cách nghi thức nhập tông chỉ còn lại sáu bảy ngày, nhưng Giang Trần vẫn quyết định thử một lần. Nếu Xan Hà Thần Quả thần kỳ như truyền thuyết, vậy sáu bảy ngày là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Trần gọi mấy tùy tùng lên.
– Câu Ngọc, hôm nay ngươi là Tiên cảnh tam trọng, không gian tiến bộ rất lớn. Ta có một ít tinh hạch Hỏa Nha, đầy đủ ngươi dùng đến đột phá Thiên Linh cảnh. Còn có một chút tài nguyên, đều ở bên trong.
– Tiết Đồng, đường đi của ngươi, bất đồng với Câu Ngọc, tinh hạch Hỏa Nha không thích hợp ngươi. Ta chuẩn bị cho ngươi những đan dược này, còn có linh dịch chiết xuất từ Linh Dược, đối với ngươi tu luyện cực kỳ có lợi.
– Kiều Sơn Kiều Xuyên, Quách Tiến, còn có Ôn Tử Kỳ, ta đều chuẩn bị cho các ngươi một phần lễ vật. Mỗi người một viên Ngũ Long Khai Thiên Đan, trước đột phá Tiên cảnh rồi nói sau.
Giang Trần cũng ý thức được, những tùy tùng này của mình, thực lực nhất định phải tăng lên. Nếu không, tương lai Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện đại biến, không có thực lực, kia tuyệt đối là không được.
Sau khi an bài thỏa đáng, Giang Trần liền tuyên bố bế quan.
Từ khi Diệp Trọng Lâu và Giang Trần tuyên bố gia nhập Bảo Thụ Tông, toàn bộ tông môn, duy nhất không vui, là Thiết gia rồi.
Thiết gia, cùng với nhân sĩ tâm phúc của Thiết gia, thoáng cái liền phát hiện không khí tông môn thay đổi. Trước kia cao tầng tông môn cùng bọn họ lui tới mật thiết, đột nhiên như bất hòa rồi.
Vốn là trong tông môn, trừ một ít cao tầng trung lập, là Tạ gia cùng Thiết gia cầm giữ Bảo Thụ Tông, hình thành cục diện địa vị ngang nhau.
Hôm nay, mới ngắn ngủn mấy ngày, ngoại trừ dòng chính Thiết gia, cái khác cơ hồ tạo thành ăn ý, cố ý bất hòa với Thiết gia.
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người là người thông minh, cũng nhìn ra được, hiện tại tình cảnh của Thiết gia xấu hổ rồi. Lão tổ đối với biểu hiện của bọn hắn, vốn là rất bất mãn.
Mà Thiết gia cùng Tạ gia, gần đây lại là tử địch.
Bây giờ Diệp Trọng Lâu và Giang Trần gia nhập, khó chịu với Thiết gia là càng không cần phải nói.
Ở Bảo Thụ Tông, trừ Thiết gia, hai cổ thế lực cường đại nhất, đều là đối đầu của bọn hắn. Dưới loại tình cảnh này, Thiết gia suy bại, cơ hồ là có thể đoán được.
Trong Thiết gia, Thiết Long thở dài một tiếng, khuôn mặt lộ ra già nua và bất đắc dĩ.
Thiết Đạt Chí cũng như gà trống thua trận, ủ rũ. Mấy ngày nay, hắn cũng mẫn cảm phát hiện, mình ở trong một đời trẻ tuổi tông môn, đã không có cảm giác hô phong hoán vũ như trước kia.