Một kiếm này lôi cuốn lấy sóng nhiệt cường đại, hình thành từng vòng xung kích, như là dung nham, mang tất cả mà xuống.
Uy thế như vậy, quả nhiên là biển lửa sóng lớn.
Những Kim Dực Kiếm Điểu kia tạo thành trận pháp, hoàn toàn có thể chống cự vũ kỹ công kích của Nguyên cảnh cường giả.
Nhưng mà sóng nhiệt cường đại, lại làm cho lông chim toàn thân những Kim Dực Kiếm Điểu này có cảm giác bị nướng cháy, loại sóng nhiệt làm cho người hít thở không thông kia, phảng phất muốn thiêu tẫn hết thảy thế gian.
Giang Trần thấy thế, cũng kinh hãi.
- Không thể tưởng được Truy Dương lão quái này, thực lực cường hoành như vậy.
Lúc này, Giang Trần đã không còn tâm tư đi giết những cao tầng Tử Dương Tông kia, mà thúc dục Băng Liên, phấp phới ra từng đạo băng sương, toàn lực phủ kín sóng nhiệt đột kích.
Những Băng Liên này, vừa mới hấp thu đạo phù của Thủy Nguyệt Đại Sư, đang ở trạng thái đỉnh phong.
Tầng tầng băng tường, không ngừng phong tỏa không gian chung quanh trận pháp.
- Hừ, chút tài mọn, phá cho ta.
Kiếm thế của Truy Dương lão quái không giảm, tiếp tục thúc dục sóng nhiệt.
Tạch tạch tạch két...
Băng Liên phóng ra băng tường, cũng bị sóng nhiệt xông hủy tầng tầng.
Cũng may, bản thân Băng Liên có lực phòng ngự cực kỳ cường đại, hơn mười gốc Băng Liên nằm song song, như vô số tường thành, ở trong hư không hóa thành lưu quang băng sắc, phấp phới, không ngừng thiết cắt lấy sóng nhiệt.
Sóng nhiệt này là cường đại, nhưng còn chưa đến mức lập tức phá hủy Băng Liên.
Mà Giang Trần rất rõ ràng, sóng nhiệt này mạnh, viễn siêu thực lực của Giang Trần hắn. Nếu để cho hắn toàn lực trùng kích trận pháp, thì dù trận pháp có thể khiêng, nhưng Kim Dực Kiếm Điểu sẽ tử thương vô số.
Giang Trần không muốn loại sự tình này phát sinh, cho nên, hắn thúc dục Băng Liên, dùng loại phương thức này trùng kích sóng nhiệt, ý đồ giải khai sóng nhiệt. Chỉ cần sóng nhiệt bị mổ ra, lực lượng phân tán, lực trùng kích đối với trận pháp sẽ giảm bớt trên phạm vi lớn.
Hiển nhiên Truy Dương lão quái cũng không ngờ tới Giang Trần khó chơi như vậy, hừ lạnh một tiếng, đại kiếm vót ngang, không ngừng chém về phía những Băng Liên kia.
Băng Hỏa Yêu Liên cường đại ở năng lực tái sinh của chúng. Chỉ cần Viêm Tâm Băng Tủy không bị phá hủy, Băng Hỏa Yêu Liên sẽ có Bất Tử Chi Thân.
Truy Dương lão quái vụt vụt vụt, chém liên tục hai ba mươi dây leo, lại phát hiện dây leo trước kia chặt đứt, lại sinh ra lần nữa, cuồn cuộn không dứt.
Chỉ một lúc sau, Truy Dương lão quái liền lâm vào trong hải dương dây leo.
Tuy những dây leo này không hình thành được uy hiếp gì, nhưng ở trên phạm vi lớn sẽ làm chậm lại xu thế công kích của hắn.
Mà trận pháp của Kim Dực Kiếm Điểu, lại kịp thời uấn nhưỡng ra đợt công kích thứ hai.
Mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu Tiên cảnh, dùng trận pháp làm cơ sở, vô số nanh vuốt hình thành trảo nhận, mang tất cả mà tới.
Truy Dương lão quái giận tím mặt, hắn như thế nào cũng không tưởng được, mình sẽ bị Giang Trần này cuốn lấy.
Ngửa mặt lên trời rít gào, đại kiếm điên cuồng vung vẩy, thân thể Truy Dương lão quái bay lên không, hóa thành lưu quang xích sắc, xông ra Băng Liên trói buộc.
- Phá cho ta.
Truy Dương lão quái thuận thế một kiếm, chém về phía trảo nhận kia.
Oanh...
Trận pháp hình thành công kích, lập tức bị Truy Dương lão quái đánh bại.
Ánh mắt của Truy Dương lão quái ngưng tụ, đã tập trung vào Giang Trần. Trong nội tâm tức giận, nhưng lại càng thêm kiên quyết. Hắn biết rõ, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần tiếp cận Giang Trần, chém giết kẻ này mới là vương đạo. Cần gì cùng những súc sinh và dây leo kia dây dưa?
Chỉ cần Giang Trần chết, những thứ này đều là phù vân.
Giang Trần thấy Truy Dương lão quái phấn đấu quên mình, tốc độ cực nhanh, vậy mà thoát khỏi Băng Liên trói buộc, cũng hơi có chút kinh ngạc.
Tay nhoáng một cái, đã nắm Nguyên Từ Kim Sơn trong lòng bàn tay.
Truy Dương lão quái cường thế như thế, nếu như Băng Hỏa Yêu Liên cũng không thể ngăn trở, như vậy Phệ Kim Thử nhất tộc đi ra, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì.
Vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng át chủ bài cuối cùng.
Tuy Giang Trần không có mười phần nắm chắc thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn, nhưng nếu liều mạng bị thương, toàn lực thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn, dù chỉ có một cái hô hấp trấn áp Truy Dương lão quái, Giang Trần cũng có nắm chắc tru sát lão tặc này.
Bất quá, thúc dục Nguyên Từ Kim Sơn, xác suất thành bại chỉ là 5-5.
- Đến đây đi.
Trong nội tâm Giang Trần bình tĩnh, nhưng lại kiên quyết vô cùng.
Đã lựa chọn chiến đấu, thì phải có tâm quyết tử.
Ngay lúc này, trong hư không có một thân ảnh thanh sắc bùng lên mà đến, hai tay đẩy ra, một đoàn khí lưu cuồn cuộn, kéo lại công kích không ai bì nổi kia của Truy Dương lão quái.
- Truy Dương lão quái, có chừng có mực a.
Thân ảnh này, là Bảo Thụ Tông Thiên Diệp lão tổ kịp thời chạy tới.
Thấy Thiên Diệp lão tổ đuổi tới, lòng bàn tay Giang Trần khẻ đảo, thu hồi Nguyên Từ Kim Sơn. Mà Giang Trần cùng Thiên Diệp lão tổ đều không có lưu ý, Hoàng Nhi cô nương ở sau lưng Giang Trần, cũng hợp thời thối lui qua một bên.
Người khác không lưu ý đến một màn này, nhưng Câu Ngọc lại lưu ý.
Vừa rồi một khắc sinh tử kia, Câu Ngọc nàng cũng toàn lực chạy tới, chuẩn bị cùng Giang Trần tồn vong.
Lại không nghĩ rằng, bên người lóe lên hào quang, Hoàng Nhi cô nương lại như một trận gió, bay bổng rơi xuống sau lưng Thiếu chủ.
Thậm chí Câu Ngọc không thấy rõ ràng nàng là làm sao đến.
Trong khoảnh khắc đó, Câu Ngọc thậm chí hoài nghi mình sinh ra ảo giác. Bởi vì Hoàng Nhi cô nương kia, vậy mà ẩn ẩn hiện ra một đạo khí tức như có như không, cường đại không hiểu.
Thẳng đến Thiên Diệp lão tổ hiện thân, Hoàng Nhi cô nương mới thu lại khí tức, phảng phất biến hóa trong nháy mắt đó, chỉ là một ảo giác, làm cho Câu Ngọc không khỏi kinh hãi, hoài nghi mình có phải nhìn lầm rồi hay không.
Hoàng Nhi cô nương nhìn như yếu ớt kia, vậy mà ẩn tàng thực lực vô cùng cường đại?
- Không đúng, không đúng, đích thị là ta nhìn lầm rồi.
Câu Ngọc cố gắng thuyết phục mình, niên kỷ của Hoàng Nhi, cùng Thiếu chủ không sai biệt lắm. Nhìn về phía trên nhã nhặn, nhu nhược yếu ớt, nhìn từ góc độ nào, cũng không giống như là một người mang tuyệt kỹ.
Thế công của Truy Dương lão quái bị Thiên Diệp lão tổ ngăn trở, liền giương mi lên:
- Thiên Diệp, ngươi dám đến địa bàn của ta giương oai?
Thiên Diệp lão tổ đạo cốt tiên phong, nhẹ nhàng cười cười, vuốt râu dài, thản nhiên nói:
- Giang Trần là người Bảo Thụ Tông ta, ta thân là lão tổ của Bảo Thụ Tông, tự nhiên phải bảo hộ hắn chu toàn. Truy Dương, chuyện hôm nay, không bằng như vậy thôi?
- Như vậy thôi?
Truy Dương lão quái giận quá mà cười.
- Giang Trần này, tàn sát vương thất Thương Dương Vương Quốc, giết cao tầng Tử Dương Tông ta, ngươi nói như vậy thôi? Thiên Diệp, không phải ngươi già đến ngu ngốc rồi chứ? Ngươi cảm thấy, ngươi có tư cách gì để cho ta thôi?
Thiên Diệp lão tổ khẽ cau mày:
- Truy Dương, liên minh 16 nước tràn đầy nguy cơ, ngày đó trước tuyển bạt ngươi nói hiên ngang lẫm liệt cỡ nào. Hôm nay tuyển bạt xuất hiện biến cố, ngươi liền xé bỏ hiệp nghị, ba phen mấy bận nhằm vào môn hạ đệ tử của ta. Ngươi nói Giang Trần giết Vương tộc Thương Dương Vương Quốc, diệt cao tầng tông môn ngươi, cái này là đúng. Thế nhưng mà, cừu hận này, rốt cuộc là ai gây ra trước?