Ở một khắc này, bọn hắn biết rõ, cái thoáng nhìn kia, là lần cuối cùng trong đời bọn hắn.
Phanh, phanh, phanh, phanh...
Bốn thi thể không đầu rơi xuống đất, tuyệt vọng ngã vào bụi bậm, máy chảy như rót, cuồn cuộn từ trong cổ tràn ra.
Đón lấy, bốn cái đầu lâu bay hết đà, cũng bắt đầu hạ xuống.
Rầm rầm rầm phanh... Đồng thời rơi xuống đất.
Chết không nhắm mắt.
Một chiêu, Tứ đại Thiên Linh cảnh, tứ đại quốc sĩ cường đại nhất Thương Dương Vương Quốc, lại bị người một chiêu miểu sát.
Mà toàn bộ Vương Cung, ít nhất mười vạn ánh mắt, đều thấy một màn như vậy trình diễn.
Một khắc này, Thái tử Vu Hồng thiếu chút nữa té ngã trên đất. Tứ đại quốc sĩ, một chiêu đã bị người giết.
Đối thủ này, quả thực cường đại đến tình trạng đáng sợ.
Đáng sợ hơn nữa, là đối thủ này, là hướng về phía hắn đến.
Nếu như nói trước kia, hắn làm Thái tử, là đối tượng trọng điểm bảo hộ, kể cả tứ đại quốc sĩ ở trong, cũng phải toàn lực bảo hộ hắn.
Như vậy theo tứ đại quốc sĩ bị người chém đầu, phần trung tâm kia đến cùng còn thừa bao nhiêu, liền không biết rồi.
Dù sao, đối thủ này quá cường đại, cường đại đến khó có thể địch nổi.
Quốc quân Vu Thản cũng nuốt nước miếng, hắn vốn cho là, tứ đại quốc sĩ liên thủ, dù không thắng được Giang Trần, nhưng ít nhất cũng có thể đấu cái lực lượng ngang nhau a.
Thế nhưng mà, chiến cuộc biến hóa quá nhanh, nhanh đến hắn không có thời gian phản ứng.
Trong nháy mắt, tứ đại quốc sĩ liền đầu thân khác biệt rồi.
Đây chính là bốn cường giả Tiên cảnh thất trọng a, đặt ở Tử Dương Tông, đó cũng là tồn tại rất cao. Nếu không phải mặt mũi của Vu Thản hắn lớn, căn bản mời không nổi cường giả như vậy đến làm quốc sĩ.
Thực lực của Vu Thản, hoàn toàn chính xác cao hơn tứ đại quốc sĩ. Thế nhưng mà, đó là dưới tình huống 1 vs 1. Nếu như tứ đại quốc sĩ liên thủ, Vu Thản tự hỏi, tuyệt đối gánh không được.
Nhưng mà, tứ đại quốc sĩ liên thủ, đã bị người chém chết.
Một màn này, lên tới Vu Thản, xuống đến tất cả đại nội cao thủ, cơ hồ trong nháy mắt này, ý chí chiến đấu đã tan rã rồi.
Trong Đại nội cao thủ, cường giả cũng như mây. Nhưng mà, Thống Lĩnh cường thịnh hơn nữa, cũng không bằng tứ đại quốc sĩ a.
Tứ đại quốc sĩ cũng bị miểu sát, bọn hắn còn lấy cái gì đấu?
- Bệ hạ, xin rút về Vương Cung.
- Hộ giá, bảo hộ bệ hạ, rút về Vương Cung, tăng cường phòng ngự.
Miệng Vu Thản đắng chát, nếu lui lại Vương Cung, liền ý nghĩa cúi đầu trước mặt Giang Trần. Hắn thân là vua của một nước, dưới loại tình huống này cúi đầu, đối với sĩ khí, đối với uy nghiêm của Vu Thản hắn, tuyệt đối là đả kích trí mạng.
Thấy Vu Thản còn do dự, những đại nội cao thủ kia nhao nhao khuyên nhủ:
- Bệ hạ, gian tặc cường đại, không thể dùng lực địch. Phải dùng Vương Cung làm chỗ dựa, gắt gao phòng ngự, chờ viện binh từ tông môn đến, mới có thể thoát khốn a.
- Phụ hoàng, lảng tránh một chút đi.
Vu Hồng cũng cầu xin, hắn biết rõ, mình đã chọc đại phiền toái rồi.
Bất quá, việc đã đến nước này, Vu Hồng cũng biết hối hận vô dụng. Hắn biết rõ, nếu hết thảy là cao tầng của Tử Dương Tông thụ ý, hắn không có lựa chọn khác, chỉ có chiếu theo ý của bọn hắn đi làm.
Nếu như hắn cự tuyệt ý tứ của cao tầng Tử Dương Tông, như vậy địa vị Vu gia hắn, cũng tất khó giữ được.
Cho nên, Vu Hồng rất rõ ràng, những sự tình kia, hắn không làm cũng phải làm. Làm đến không có đường quay về a.
Chỉ là, Vu Hồng nằm mộng cũng không nghĩ đến, Giang Trần này, vậy mà có thể từ trong Bất Diệt Linh Sơn đi ra, hơn nữa, còn dám không kiêng nể gì cả giết đến Thương Dương Vương Quốc
- Phụ hoàng, lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt, tặc này hung hăng càn quấy, Tử Dương Tông tất tru. Vương thất chúng ta chỉ là nghe lệnh Tử Dương Tông, đối đầu chính thức của Giang Trần, là Tử Dương Tông a. Cao tầng của Tử Dương Tông, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến. Chúng ta ở trước mặt hắn ném chút mặt mũi, cũng không có gì mất mặt. Thiên tài như Long Cư Tuyết, không phải cũng bị kẻ này chém sao?
Lúc này, Vu Hồng không có nghĩ nhiều như Vu Thản.
Giờ phút này, hắn chỉ muốn bảo vệ tánh mạng, thầm nghĩ tử thủ, chờ viện quân của Tử Dương Tông.
Giang Trần trừng mắt, bắn về phía dưới.
- Vu Thản, ta cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không quý trọng. Từ giờ khắc này, mặc kệ trong ngoài, tánh mạng Vu thị nhất tộc ngươi, ta sẽ từng bước từng bước thu. Các ngươi giết Giang gia bao nhiêu người, ta sẽ trả lại các ngươi gấp 10 lần.
Trong giọng nói của Giang Trần tràn ngập sát cơ.
Sắc mặt của Vu Thản tái nhợt, quát:
- Giang Trần, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu như ngươi thật có bản lĩnh, thì đi Tử Dương Tông, đến Vương Quốc thế tục chúng ta vung cái gì? Đệ tử tông môn, không được tham gia vào sự tình Vương Quốc, những điều này đều là quy củ của liên minh 16 nước.
- Quy củ?
Giang Trần cười ha ha, giận quá thành cười.
- Thời điểm Vu thị nhất tộc đồ sát Giang gia ta, có nói quy củ không? Lúc cướp đoạt Dược Sư Điện, có nói qua quy củ không?
- Chớ cùng ta nói quy củ, quy củ của liên minh 16 nước, cái rắm cũng không phải, quy củ của ta chỉ có một: Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, hoàn lại gấp 10 lần.
Giang Trần chỉ một ngón tay, chỉ hướng khe rãnh kia:
- Từ thời khắc này, Thương Dương Vương Cung, không cho phép vào, không cho phép ra. Người vượt qua khe rãnh này, giết.
Giang Trần nói xong, cánh tay giương lên, trong hư không lập tức như mưa sao chổi, bắn xuống vô số Kiếm Điểu. Lúc này, Giang Trần điều động mấy trăm vạn Kiếm Điểu, khí thế như cầu vồng.
Dưới sự dẫn dắt của mấy trăm con Kim Dực Kiếm Điểu Tiên cảnh, uy thế của đại quân Kiếm Điểu này, so với lúc trước ở Nhị Độ Quan còn hơn gấp 10 lần.
Thoáng cái mấy trăm vạn Kiếm Điểu cùng kêu lên, khí lưu hội tụ, cuồn cuộn tầng mây. Nhất thời, trên không Thương Dương Vương Quốc, mây đen rậm rạp, như mưa gió sắp đến.
Cảnh tượng như vậy, tựa như đại họa hàng lâm xuống Thương Dương Vương Quốc, ép tới Thương Dương Vương Quốc từ trên xuống dưới đại biến, sợ hãi không thôi.
Vu Thản thấy Giang Trần dương uy, mặt âm trầm, trong mắt lập loè hào quang, cuối cùng nhất vung tay lên, cắn răng nói:
- Lui vào Vương Cung, mở ra phòng ngự cấp bậc cao nhất. Mở ra thông đạo dưới mặt đất, tùy thời yểm hộ đệ tử vương thất rút lui khỏi Vương Cung, triệu tập Tử Dương Tông Tam đại ngoại môn, đến đây cần vương, nội ứng ngoại hợp.
Tử Dương Tông Tam đại ngoại môn, đều ở Thương Dương Vương Quốc, đường xá không xa, triệu hoán cơ hồ là nghe gọi liền đến.
Giang Trần thấy Vu Thản lui nhập Vương Cung, chỉ cười lạnh nhìn xem, lại không vội đuổi giết.
Hắn đã tính trước, ở hắn xem ra, những người này chỉ là vùng vẫy giãy chết.
Vu thị nhất tộc này đã quyết tâm chống lại đến cùng, Giang Trần càng không có khả năng từ bi gì.
Thời điểm Tử Dương Tông áp bách Giang Trần hắn, chưa bao giờ có lòng từ bi gì a.
Lúc Vu thị nhất tộc này đồ sát Giang gia, cướp đoạt cơ nghiệp của Dược Sư Điện, cũng chưa bao giờ có lòng từ bi.
Đối với Giang Trần mà nói, Tử Dương Tông là cừu địch bất cộng đái thiên.