- Một chiêu tiên, ăn khắp trời cũng không có gì không ổn. Ai có bổn sự này, thì cứ việc làm. Quy tắc đã định như vậy, người ta căn bản không làm sai. Thiên Linh khu này, võ giả nào xin nhiệm vụ, không phải chọn lĩnh vực mình am hiểu nhất? Chẳng lẽ còn dùng thế yếu của mình, đi khiêu chiến sở trường của người khác?
- Phương chủ sự thiết trí quy tắc như vậy, chính là vì đào móc thiên tài. Yêu nghiệt thế tục kia, tuyệt đối là thiên tài lĩnh vực đan dược. Người ta có ưu thế áp đảo lại không cần, đó mới là ngu xuẩn. Những người này không ăn được bồ đào thì nói bồ đào chua, lòng dạ nhỏ mọn.
- Người ta hợp tình hợp lý lợi nhuận điểm tích lũy, vậy mà nói ăn gian, những thứ này thật sự không biết xấu hổ. Cái gì cân đối? Chẳng lẽ phải là những thiên tài đỉnh cấp kia xếp hạng trước nhất, mới gọi cân đối? Có một thiên tài từ thế tục đi ra, liền không thể xếp ở phía trước?
Đây là hai quan điểm chủ lưu.
Đương nhiên, có chút vẫn là trung lập. Bọn hắn không ủng hộ, cũng không phản đối. Chỉ là đối xử lạnh nhạt xem náo nhiệt.
Nhưng tổng thể mà nói, đối với Giang Trần cường thế quật khởi, thái độ cần chèn ép vẫn chiếm thượng phong.
Kể cả đám thiên tài đỉnh cấp kia, mặc dù không có công khai đứng ra nói cái gì. Nhưng mà vụng trộm, lại gây không ít áp lực, cho phương chủ sự không ít ám chỉ.
Hiển nhiên, tốc độ Giang Trần quật khởi như vậy, cho bọn hắn áp lực rất lớn, làm bọn hắn không thể không bắt đầu mạo hiểm.
Nếu như bọn hắn không mạo hiểm khiêu chiến nhiệm vụ Tứ cấp, thậm chí nhiệm vụ Ngũ cấp, như vậy lâu rồi, thế tất bị Giang Trần bỏ qua.
Những thiên tài đỉnh cấp này, người nào không chí trèo lên đỉnh? Há nguyện ý chứng kiến một Võ Giả thế tục, dùng loại phương thức này leo đến đầu bọn hắn, cao cao tại thượng, xa xa bỏ qua bọn chúng.
Bọn hắn không phục.
Khu giám khảo, những giám khảo của Thiên Linh khu đều tụ tập lại với nhau. Gần đây phát sinh những sự tình này, hiển nhiên cũng làm cho bọn hắn khiếp sợ, đau đầu.
Khiếp sợ chính là, xu thế thiên tài đan dược kia quật khởi, làm cho bọn hắn mỗi một ngày kinh ngạc không thôi. Trong nội tâm đều đập bàn tính, như thế nào mời thiên tài đan dược như vậy vào tông môn mình.
Thiên tài đan đạo như vậy, trên rất nhiều mặt, thậm chí không thua một thiên tài võ đạo đỉnh cấp.
Võ đạo thiên tài, có lẽ có thể thay thế. Nhưng mà một đan đạo thiên tài, có đôi khi là không thể thay thế.
Trong thế giới võ đạo, Võ Đạo Đại Sư rất nhiều. Nhưng mà Đan Đạo Đại Sư, lại rải rác không có mấy.
Một Đan Đạo Đại Sư, ở thế giới võ đạo là phi thường trọng yếu. Đối với một tông môn mà nói, càng có ý nghĩa chiến lược thật lớn.
- Chư vị, đều nói cái nhìn đi. Tiếp tục như vậy, toàn bộ Thiên Linh khu lòng người bàng hoàng, sẽ lộn xộn a.
Một gã giám khảo cười khổ nói.
- Có cái gì đáng nói? Như vậy không phải là biện pháp, ta đề nghị sửa chữa quy tắc, hoặc là tiến hành hạn chế đối với cá nhân hắn. Không thể cho hắn làm xuống như vậy nữa. Nói đùa gì vậy, đây là kiếm đi nhập đề, không phải hành vi quân tử a.
Giám khảo này lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt chính nghĩa.
Bất quá người biết rõ thân phận của hắn, lại không cho là đúng. Thằng này là sư đệ đồng môn của Thủy Nguyệt Đại Sư, cùng Thủy Nguyệt Đại Sư quan hệ cực tốt, tỏ thái độ như vậy, hiển nhiên không phải công nghĩa, mà vì thù riêng.
Quả nhiên, lập tức có người nhảy ra nói:
- Ngươi đây là nói giỡn sao? Người ta theo quy tắc xin nhiệm vụ, cũng là mạo hiểm rất lớn. Cái gì gọi là kiếm đi nhập đề, không phải hành vi quân tử? Người khảo hạch nào, không phải căn cứ sở trường của mình đến xin nhiệm vụ? Chẳng lẽ không chuyên chú lĩnh vực mình am hiểu, ngược lại đi làm lĩnh vực mình không am hiểu? Cái này phù hợp ước nguyện ban đầu khi chúng ta tuyển bạt thiên tài sao?
Giám khảo Tử Dương Tông kia thoáng cái nổi cáu:
- Này, ngươi đây là ý gì? Cố ý cùng ta làm trái sao?
- Làm trái? Ha ha, ta ngược lại cảm thấy ngươi mới cố ý làm trái. Ta đề nghị, không mang nhân tình đến nơi đây, bằng không thì rất dễ tạo thành thành kiến. Chuyện phát sinh ở Địa Linh khu, chính là vết xe đổ.
Tên giám khảo kia thở dài.
Lời này hiển nhiên là nói sự tình Thủy Nguyệt Đại Sư bị người oanh xuống đài.
Tên giám khảo Tử Dương Tông kia nghe vậy, mãnh liệt vỗ bàn:
- Ngươi nói cái gì? Ai mang nhân tình? Ngươi nói rõ ràng cho lão tử.
- Có lý không ở thanh âm lớn. Ngươi vỗ bàn là hù dọa người sao?
Giám khảo kia chẳng thèm ngó tới, cười lạnh nói.
- Tốt rồi, tốt rồi, đều tỉnh táo một chút. Nhớ kỹ, đây là khu giám khảo. Các ngươi đều lấy chút phong độ ra được không? Hiện tại ở bên ngoài lộn xộn, nếu như chúng ta cũng mất tỉnh táo, làm sao trấn an những Võ Giả khảo hạch kia?
- Đúng vậy, chức trách của giám khảo chúng ta, là duy trì trật tự, không thể loạn. Lần tuyển bạt này, liên quan tới tiền đồ của bốn đại tông môn chúng ta, không thể phớt lờ.
Không ngừng có người đứng ra hoà giải, hai giám khảo kia nhìn chằm chằm nhau vài lần, đều đè lại nóng tính, bất quá ánh mắt nhìn đối phương, đều tràn đầy chán ghét.
- Ta nói một câu công bằng a, cách làm của yêu nghiệt thế tục kia, không có gì không đúng. Cá nhân ta là phi thường thưởng thức. Bất quá, mặc kệ hắn đúng hay sai, hôm nay hắn đích thật là nhấc lên sóng lớn ở Thiên Linh khu, làm cho tất cả Võ Giả dự thi, đều có cảm giác lòng người bàng hoàng. Từ kết quả đến xem, đã tạo thành ảnh hưởng mặt trái. Nên nghĩ biện pháp giải quyết thoáng một phát. Nếu không, để cho những thiên tài kia rét lạnh tâm, sẽ không ổn.
- Ân, căn cứ quy tắc, kẻ này hoàn toàn không có địa phương gì có thể chỉ trích. Nhưng mà từ đại cục cân nhắc, là nên hạn chế thoáng một phát, nếu không, sẽ không cách nào dẹp loạn cảm xúc của những thiên tài kia.
- Đúng, vì đại cục, vẫn là hạn chế một chút đi.
- Vậy thì hạn chế thoáng một phát, lại nói tiếp, dù sao thiên phú đan dược của hắn, bốn đại tông môn cũng đã biết. Cũng đạt tới tầm nhìn đào móc thiên tài. Là lúc để cho hắn đi lĩnh vực khác, tiêu hao một chút thời gian a. Bằng không thì, chỉ dừng lại ở đan đạo, cuối cùng không phải vương đạo.
Đại bộ phận quan điểm, dĩ nhiên thần kỳ nhất trí, cảm thấy cân nhắc từ đại cục, là nên hạn chế Giang Trần thoáng một phát.
- Hừ, đây là phương pháp chúng ta tuyển bạt nhân tài sao? Cái này công bình sao? Quy tắc là chúng ta định, bây giờ người ta không có vi phạm quy tắc, chỉ bởi vì khí thế hung mãnh, cho nên chèn ép thoáng một phát? Nếu nói như vậy, vậy những thiên tài tu vi cao kia, có phải cũng nên hạn chế thoáng một phát, không cho bọn hắn khiêu chiến những võ giả khác, cuồng xoát điểm tích lũy hay không?
Một giám khảo mặt lạnh, đứng ra phản đối.
Ở Thiên Linh khu, điểm tích lũy tiến giai, không đơn thuần là xin nhiệm vụ. Còn có thể khiêu chiến những võ giả khác.
Khiêu chiến những võ giả khác, mỗi lần thắng có thể đạt được hai mươi điểm tích lũy. Đối với những thiên tài đỉnh cấp kia mà nói, là mỗi ngày tất xoát điểm như vậy.