Có vết xe đổ của Tam sư đệ Hải Thiên cùng Tứ sư đệ Hà Yến, Sở Tinh Hán càng thêm sáng tỏ.
Từ sâu trong nội tâm, thậm chí Sở Tinh Hán có chút bội phục Giang Trần, bội phục thiên tài thế tục này. Dùng sức một mình, có thể đi đến một bước này, đây tuyệt đối không phải may mắn.
Người như vậy, thậm chí Sở Tinh Hán ẩn ẩn có một loại dự cảm, coi như là Long Cư Tuyết, chỉ sợ cuối cùng cũng không thể thắng vững vàng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Sở Tinh Hán không khỏi nhìn về phía trước.
- Đi ra.
Không biết gia hỏa nào mắt sắc, kêu một tiếng.
Mọi ánh mắt, đồng loạt nhìn lại hướng kia.
Thời gian vừa mới qua năm canh giờ, liền đi ra?
Thang Hồng lao về phía trước, đẩy đám người ngăn cản ra, tập trung nhìn vào, người tới, đúng là Giang Trần.
- Lão Đại.
Thang Hồng trừng to mắt, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát. Nhanh như vậy liền đi ra, đây cũng không phải là dấu hiệu tốt gì a.
Nhiệm vụ Ngũ cấp, sớm đi ra, đây là ý gì?
Giang Trần nhìn trong đại sảnh tụ tập 50-60 người, cũng sững sờ. Nhìn Thang Hồng, chỉ vào những người ở đại sảnh kia hỏi:
- Đây là có chuyện gì?
Thang Hồng cười hắc hắc:
- Đều nghe nói ngươi khiêu chiến nhiệm vụ Ngũ cấp, đến xem náo nhiệt a.
- Lão Đại, như thế nào? Thành công không?
Thang Hồng rất kích động, hai bàn tay lớn chăm chú túm thành nắm đấm, con mắt bốc lên tinh quang.
Giang Trần nhẹ gật đầu:
- Nhiệm vụ Ngũ cấp, ngược lại có chút ý tứ.
- Cái gì? Vì sao kêu có chút ý tứ? Thành hay là không thành?
Thang Hồng gãi đầu, ngu ngơ hỏi.
Những người khác thấy Giang Trần gật đầu, lại nghe hắn nói có chút ý tứ, cũng không biết rốt cuộc là thành hay không. Đều nhao nhao nhìn Giang Trần, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Có chờ mong, có hi vọng chế giễu, cũng có ra vẻ khinh thường, đủ loại thần thái, trong lúc nhất thời làm cho Giang Trần xem hết chúng sinh muôn màu.
- Ân, thành.
Biểu lộ của Giang Trần lạnh nhạt, nhẹ gật đầu.
- Thật tốt quá, ha ha ha.
Thang Hồng ngửa mặt lên trời cười to.
- Nhiệm vụ Ngũ cấp, ha ha, thấy không, đây mới là thiên tài chính thức.
Giang Trần đi lên phía trước, những Võ Giả xem náo nhiệt trong đại sảnh, đều tự giác tránh ra một lối, ánh mắt nhìn Giang Trần, cũng tràn đầy vẻ phức tạp.
- Giám khảo đại nhân, đây là lệnh bài nhiệm vụ, mời kiểm tra và nhận.
Giang Trần cũng không có bởi vì hoàn thành nhiệm vụ Ngũ cấp mà đắc chí.
Đối với người bên ngoài phản ứng, cũng không nhìn thẳng. Người bên ngoài hâm mộ cũng tốt, ghen ghét cũng thế, Giang Trần hắn chỉ đi con đường của mình.
Hai tay của giám khảo kia cũng hơi co lại, tiếp nhận lệnh bài nhiệm vụ, trong miệng thì thào thở dài:
- Không thể tưởng được, không thể tưởng được, cái thứ nhất khiêu chiến nhiệm vụ Ngũ cấp ở Thiên Linh khu, dĩ nhiên là Võ Giả thế tục. Bốn đại tông môn ta, thật nên nghĩ lại thoáng một phát. Những năm này, đến cùng bỏ qua bao nhiêu minh châu thế tục?
Giám khảo này than thở, tiếp lệnh bài nhiệm vụ của Giang Trần, sau khi kiểm nghiệm, nhập 160 điểm tích lũy cho Giang Trần.
Bởi vậy, trên Minh Bài dự thi của Giang Trần, liền có 400 điểm tích lũy.
Điểm tích lũy này, không sai biệt lắm đã cam đoan hắn sẽ không bị đào thải ra khỏi Thiên Linh khu.
- Huynh đệ, nhận thức thoáng một phát, ta là Bảo Thụ Tông Thiết Đạt Chí. Không thể tưởng được, trong thế tục, lại có thiên tài như ngươi, thật là làm cho Thiết mỗ mở rộng tầm mắt. Thiết mỗ tới đây, là muốn thấy phong thái của thiên tài thế tục, không biết huynh đệ có hứng thú, đến tiểu viện của ta tụ họp hay không? Luận đan dược chi đạo, ở trong bốn đại tông môn, Bảo Thụ Tông ta tự xưng thứ hai, thì không người dám xưng đệ nhất.
Thiết Đạt Chí một ngựa đi đầu, nhiệt tình đến mời.
Giang Trần không khỏi khẽ giật mình, hắn ngược lại không nghĩ tới, Thiết Đạt Chí này vẫn có một mặt như vậy. Nhớ ngày đó cùng Thang Hồng ở chỗ này gặp phải Thiết Đạt Chí, giữa hai người còn có chút không thoải mái đây này.
Thiết Đạt Chí này, giống như ngày đó hoàn toàn không có phát sinh chuyện gì, vậy mà nhiệt tình đến mời hắn.
Thang Hồng cũng sững sờ, tiến lên đẩy Thiết Đạt Chí ra:
- Tránh xa một chút, đừng chặn đường.
Trong lòng Thiết Đạt Chí giận dữ, nhưng rốt cục khắc chế, lạnh lùng nói:
- Thang Hồng, ta và ngươi là đồng môn, ta không tranh cãi với ngươi. Ta bây giờ là thay tông môn mời chào thiên tài, ngươi hung cái gì?
Thang Hồng đối với Thiết Đạt Chí là không có hảo cảm:
- Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, ngươi đại biểu được tông môn sao? Ngươi nhiều lắm chỉ đại biểu Thiết gia, minh bạch chưa?
Thiết Đạt Chí hừ lạnh một tiếng:
- Ta chẳng muốn dong dài với ngươi.
Lập tức cười làm lành nói với Giang Trần:
- Huynh đệ, Thang Hồng là người hồ đồ, ngươi cũng đừng nghe hắn. Trong tiểu viện của ta, có một ít hảo tửu thượng đẳng, một mực không có tri âm chung ẩm. Hảo tửu xứng thiên tài, đây là tuyệt phối. Như thế nào, có hứng thú uống một ly hay không?
Giang Trần thấy hắn lải nhải dong dài ngăn ở trước mặt, nhướng mày nói:
- Không có hứng thú, tránh ra.
Nói xong, cũng không ngừng lại, đi qua Thiết Đạt Chí, phảng phất hắn là không khí, trực tiếp đi ra ngoài cửa lớn.
Thang Hồng khặc khặc cười quái dị:
- Thiết Đạt Chí, đừng tưởng rằng có một tổ tông tốt, liền cảm giác mình là thiên tài. Ngươi thật sự không xứng.
Thiết Đạt Chí tự rước lấy nhục, ánh mắt hiện lên một đạo sát cơ.
Những người khác cũng cười rộ lên, trong ánh mắt nhìn Thiết Đạt Chí, tràn đầy trêu chọc cùng trêu tức. Hiển nhiên, những người này chứng kiến Thiết Đạt Chí bị nhục nhã, cũng là nhìn có chút hả hê.
Cũng không phải bọn hắn có cừu oán với Thiết Đạt Chí, mà là lẫn nhau cạnh tranh, nhìn thấy có người không may, có người mất mặt xấu hổ, tự nhiên là rất cao hứng, chỉ thiếu chút nữa bỏ đá xuống giếng rồi.
Sở Tinh Hán vẫn đứng ở cửa ra vào, trong nháy mắt Giang Trần xuyên qua, ánh mắt của hai người hữu ý vô ý nhìn nhau một cái.
- Quả nhiên là hắn.
Sở Tinh Hán có ấn tượng vào trước là chủ, lúc này chứng kiến ánh mắt ý vị thâm trường kia, cảm giác quen thuộc thoáng cái xông lên đầu.
Đứng ở cửa ra vào, nhìn qua bóng lưng Giang Trần biến mất, trong lòng Sở Tinh Hán thở dài:
- Nhân vật như vậy, chẳng lẽ nhất định là địch sao?
Sở Tinh Hán lắc đầu, lần nữa khuyên bảo chính mình:
- Không, ta tuyệt đối không thể lâm vào vòng xoáy tranh đấu kia. Hắn cùng Long Cư Tuyết là số mệnh chi địch, đó là sự tình giữa hai người bọn họ. Sở Tinh Hán ta trung với võ đạo, vì báo đáp sư ân, ta đã cứu Long Cư Tuyết một lần, không còn tất yếu lẫn vào nữa. Trên người kẻ này, có một loại năng lượng để cho người rung động, ta có một loại dự cảm, kẻ này, tuyệt đối không phải dễ dàng bị đè xuống như vậy.
Sở Tinh Hán tâm tư tỉnh táo, liên tục khuyên bảo chính mình.
Trải qua ánh mắt đối bính vừa rồi kia, Sở Tinh Hán càng thêm kiên định ý nghĩ này. Thiên tài thế tục kia, tuyệt đối không dễ dàng đè xuống như vậy.
Mặc dù Long Cư Tuyết thiên tài xuất chúng, nhưng nếu khinh địch, chỉ sợ sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Thậm chí, Sở Tinh Hán ẩn ẩn có một loại cảm giác, ở trên người thiên tài thế tục này, có một loại khí chất vô hình, mà ngay cả Long Cư Tuyết cũng không có.