Độc Tôn Tam Giới

Chương 605: Cuồng nhân đánh cuộc 2

- Ai, ngươi người này thật không biết đủ a. Ngươi cho rằng ai cũng có thể làm tiểu đệ của Thang Hồng ta sao? Hay là sợ ta bóc lột ngươi? Ngươi cũng không hỏi thăm một chút, Thang Hồng ta lúc nào chiếm qua tiện nghi của người khác? Hừ, nếu không phải nhìn tiểu tử ngươi có chút ý tứ, ta mới chẳng muốn nói chuyện với ngươi.

Thanh niên tóc đỏ này nguyên lai gọi là Thang Hồng.

Giang Trần nhìn ra được, thằng này không có ác ý, chỉ có điều tính đánh bạc thật sự quá nặng.

Lập tức cười cười:

- Ta không muốn Linh Thạch, nếu ngươi thua, công bình thôi, ngươi làm tiểu đệ của ta.

- Ta làm tiểu đệ của ngươi?

Thang Hồng quả thực sững sờ, trừng to mắt, nhìn Giang Trần như nhìn quái vật, đột nhiên cười lên ha hả.

- Tiểu tử, ngươi muốn ta làm tiểu đệ của ngươi?

Việc này ở Thang Hồng nghe ra, đích thật là quái lạ. Hắn là Top 3 thiên tài của Bảo Thụ Tông, ở Thiên Linh khu, đó cũng là tồn tại Top 10.

Coi như là những thiên tài cấp cao nhất kia, cũng không dám nói thu Thang Hồng hắn làm thiếp đệ.

Người nào không biết, Thang Hồng có một danh hiệu gọi là Tam Lang Thang Hồng dốc sức liều mạng. Một khi thằng này bị kích thích, đây chính là nổi danh khó chơi.

Bởi vì hắn dám dốc sức liều mạng, cho nên Võ Giả cùng cấp bậc, đều không nguyện ý cùng Thang Hồng có quá nhiều xuất hiện, đều sợ thằng này bỗng nhiên nổi điên.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Thang Hồng không có nhiều bằng hữu.

Tính cách hắn bướng bỉnh, lộ ra một cỗ sức mạnh điên cuồng, không phải người bình thường chịu nổi.

Giang Trần cũng không để ý Thang Hồng phản ứng, cười nhạt nói:

- Ngươi muốn ta làm tiểu đệ của ngươi, như vậy công bình để đạt được mục đích, nếu như ngươi thua, tự nhiên phải làm tiểu đệ của ta. Như thế nào? Không dám đánh bạc, không đánh bạc thì quên đi, xin lỗi không tiếp.

Giang Trần cũng đã nhìn ra, đây là một cuồng nhân phóng đãng.

Thang Hồng sững sờ, bàn tay lớn vỗ trán:


- Nói cũng đúng, đánh bạc phải công bằng, không công bình chính là ăn gian. Ăn gian còn có ý tứ gì a? Tốt, ta đánh bạc với ngươi. Tiểu tử, đã nói thì đừng đổi ý.

- Ngươi đừng đổi ý là được.

Giang Trần cười hắc hắc, đi vào trong tháp.

Thang Hồng cũng nghiêm túc, kêu lên:

- Tiểu tử, muốn cướp trước một bước, không có cửa đâu.

Thằng này, xem ra không phải thích đánh bạc bình thường. Một khi đánh bạc, cặp mắt kia càng bốc lên tinh quang, vẻ mặt hưng phấn.

- Tiểu tử, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi. Mê Thần Tháp này, mỗi một tầng không gian, theo trận pháp biến hóa, con đường sẽ không ngừng biến hóa. Tuy ta đi qua hai lần, nhưng mà mỗi một lần đều không thoải mái. Hơn nữa Không Gian Trận Pháp này, không có một chút quy luật, toàn bộ cần ngươi dùng tâm lực đi phán đoán. Võ Giả bị gãy ở cửa ải này, cũng không ít.

Tựa hồ Thang Hồng cảm thấy khi dễ một thái điểu có chút thắng không quang minh, cho nên cố ý lên tiếng nhắc nhở vài câu.

Giang Trần cười hắc hắc, cố ý kích thích hắn:

- Ngươi vẫn là quản tốt chính ngươi a, cũng đừng đến lúc đó tìm không thấy đường.

Thang Hồng oa oa kêu to:

- Tiểu tử, lại dám coi rẻ ta, lẽ nào lại như vậy.

Thân ảnh Giang Trần lóe lên, hưu một tiếng, liền biến mất ở trước mặt Thang Hồng.

Thang Hồng hắc hắc cười quái dị:

- Tiểu tử ngốc này, cho rằng đi nhanh, liền có thể tới trước sao? Mê Thần Tháp này, cũng không phải dựa vào tốc độ, mà cần nhờ Tâm lực cường đại.

Tựa hồ Thang Hồng đối với Tâm lực của mình phi thường tự tin. Hai tay ôm ngực, ở nguyên chỗ xem chốc lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, hóa thành một đạo xích mang, chạy vội mà đi.

Không bao lâu, Thang Hồng liền vượt qua một đạo không gian, đi tới tầng thứ hai, nhìn bốn phía, lại không gặp bóng dáng của Giang Trần.

Không khỏi nhếch miệng cười cười:


- Hắc hắc, tiểu tử ngốc kia, khẳng định còn ở dưới đi loạn khắp nơi a, thái điểu đến Mê Thần Tháp, còn dám không nghe ta khuyên, thật sự là không nhìn được nhân tâm tốt.

Không thể không nói, Thang Hồng này ở Mê Thần Tháp khảo hạch, là phi thường tự tin, có tâm đắc của hắn.

Tuy Không Gian Trận Pháp này không có bất kỳ quy luật, nhưng mà Tâm lực của Thang Hồng phi thường cường đại, tổng có thể tìm được một ít manh mối rất nhỏ, nhìn rõ những mê hoặc phi thường chân thật kia.

Nguyên một đám bẫy rập, mê đạo dài hẹp, đều bị hắn không ngừng nhận ra.

Rất nhanh, hắn đã tìm được thông đạo đi thông tầng thứ ba rồi.

- Hắc hắc, tiểu tử này, ở Mê Thần Tháp cũng dám đánh cuộc với ta, đến cùng vẫn là tuổi trẻ, quá ngây thơ rồi.

Thang Hồng cười toe toét, vẻ mặt đắc ý.

- Tầng thứ tư rồi, lập tức, ta có thể đến tầng thứ năm. Tiểu tử này, ngay cả bóng dáng cũng không có nhìn thấy. Đoán chừng hiện tại ngay cả lầu hai cũng không tới a?

Thang Hồng thấy thắng lợi sắp đến tay, càng thêm đắc ý. Hắn thiên tính thích đánh bạc. Hắn đánh bạc đấu, cũng không phải ham người khác cái gì, mà thuần túy là hưởng thụ niềm vui thú trong đó.

Hưởng thụ niềm vui khi thắng người khác, sau đó chứng kiến người khác thua vẻ mặt như đưa đám, đây là niềm vui lớn nhất của Thang Hồng hắn.

Loại đánh bạc này không có gì ác ý, thuần túy là một loại thú vị của Thang Hồng.

Đương nhiên, cái này cũng là bởi vì Thang Hồng đối với Giang Trần có ấn tượng không tệ.

Thang Hồng ở Thiên Linh khu, đối với đại danh bàn thạch yêu nghiệt cũng có nghe thấy. Trên thực tế, hắn có chút hoài nghi, bàn thạch yêu nghiệt này thực sự khoa trương như trong truyền thuyết sao?

Bất quá, nghe được bàn thạch yêu nghiệt ở Địa Linh khu, phá đổ Thủy Nguyệt Đại Sư, cái này để cho Thang Hồng cảm thấy rất thú vị.

Loại nữ nhân hung ba ba như Thủy Nguyệt Đại Sư, Thang Hồng cũng xem không vừa mắt. Tại Thiên Linh khu, Long Cư Tuyết là đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, một bộ cao cao tại thượng, dưới mắt không ai, làm cho Thang Hồng xem rất không vừa mắt.

Cho nên, nghe Thủy Nguyệt Đại Sư ở Địa Linh khu bị người phá đổ, Thang Hồng vẫn là rất bội phục.

Hôm nay đến trước Mê Thần Tháp, vừa vặn gặp phải Giang Trần, gặp được yêu nghiệt thế tục kia, hắn cũng có tâm thăm dò thoáng một phát.

Kết quả thăm dò, phát hiện nghe đồn không uổng, mình liên tục hai chiêu, vậy mà đều không thể đẩy lui đối phương. Phần thực lực này, đã thắng được Thang Hồng tôn trọng.

Tính cách của Thang Hồng là như thế, bụng dạ thẳng thắn, hắn cảm thấy thưởng thức người này, biết sử dụng thưởng thức của hắn đi diễn tả.

Ví dụ như đánh bạc đấu, cái này kỳ thật cũng là một loại phương thức tán thành của Thang Hồng.

Chỉ có điều Giang Trần không biết Thang Hồng, căn bản không biết ý tứ của hắn.

Ở tầng thứ tư, Thang Hồng ngược lại phí một ít thời gian, bất quá, lúc hắn tìm được thông đạo chính xác, phía dưới căn bản không có người đi lên.

- Ân, tuy tầng thứ tư hao tốn một chút thời gian, bất quá tốc độ này của ta, còn không tới một phần ba thời gian quy định. Tốc độ như vậy, coi như là toàn bộ Thiên Linh khu, cũng không có mấy người nhanh hơn a?

Ở phương diện này, Thang Hồng hoàn toàn chính xác tự tin. Hắn ở phương diện võ đạo, bởi vì các phương diện nguyên nhân, còn không thể tiến vào đám cao cấp nhất.