- Bàn thạch yêu nghiệt này, không biết sức chiến đấu ở Trọng Lực lĩnh vực, Kinh Cức lĩnh vực cùng Phệ Linh lĩnh vực như thế nào? Nếu tam đại lôi đài này, biểu hiện của hắn cũng mạnh mẽ như vậy. Vậy bách chiến quán quân của Địa Linh khu, sẽ không có huyền niệm.
Đám võ giả Giáp đẳng ở Địa Linh khu kia, mỗi một cái đều không có tư vị.
Bọn hắn có chút bội phục Giang Trần, vì dũng khí của hắn mà muốn giao hảo. Dù sao, dám can đảm khiêu chiến Thủy Nguyệt Đại Sư, ở Địa Linh khu, hắn là người thứ nhất.
Đương nhiên, cũng có hâm mộ ghen ghét hận, một Võ Giả thế tục, dựa vào cái gì danh tiếng mạnh mẽ như vậy? Cái này còn để cho đệ tử tông môn lăn lộn hay không?
Tự nhiên, cũng có Võ Giả tỉnh táo, phân tích lấy cục diện phức tạp của Địa Linh khu, cuối cùng không thể không thừa nhận, cạnh tranh Top 10 Địa Linh khu, lại xuất hiện chuyện xấu không ngờ tới rồi.
Hiện tại hưng phấn nhất, là Lưu Văn Thải. Tuy hắn không giống Đan Phi lúc trước, công nhiên vỗ tay, nhưng mà vẻ mặt hưng phấn kia, lại khó có thể ức chế.
- Cường a! Cái gì gọi là khí thế chưa từng có từ trước đến nay, đây mới là a. Ta một mực cảm thấy Bàn Thạch huynh cường đại, nhưng mà, hôm nay xem ra, vẫn còn đánh giá thấp hắn.
Trong nội tâm Lưu Văn Thải hưng phấn, vì ánh mắt của mình mà cảm thấy kiêu ngạo, đồng thời cũng vì mình có thể kết giao nhân vật như vậy, cảm thấy vinh quang cùng tự hào.
Vẻ mặt của Lục Tiểu Bàn cũng mừng rỡ, híp mắt nhỏ, nhìn khí độ coi trời bằng vung kia của Giang Trần, trong lòng cũng hoàn toàn thuyết phục.
Có ít người, coi trời bằng vung, dưới mắt không ai, cái kia không gọi khí độ, mà gọi trang bức tự kỷ.
Mà giờ khắc này, Giang Trần coi trời bằng vung, đó là khí độ chân chính. Từ trên lôi đài cường thế mà về, bỏ qua mấy trăm ánh mắt phức tạp, đối với ngoại giới phản ứng, mắt điếc tai ngơ.
Ngươi phục cũng tốt, không phục cũng tốt, với ta mà nói, đều là phù vân.
Cái này là phong phạm chân chính của cường giả.
- Ân, Bàn Thạch huynh này không chỉ là thực lực cao siêu, thiên phú dị bẩm, càng khó được tâm như bàn thạch, không thể phá vỡ. Thiên tài như thế, muốn không quật khởi cũng khó.
Trong lòng Lục Tiểu Bàn có phán đoán của mình, càng thêm kiên định tín niệm ôm đùi của mình.
- Lục Tiểu Bàn ta ở trong tông môn, gần đây bị người khinh thị, như vở hài kịch không lý tưởng, chưa từng có người tôn trọng ta. Bàn Thạch huynh này, bèo nước gặp nhau, chẳng những giúp ta diễn kịch, còn không ghét bỏ tướng mạo ta xấu xí. Nhân vật như vậy, có thể kết giao, là phúc khí mà Lục Tiểu Bàn ta kiếp trước tu luyện. Ta nhất định phải ôm lấy cái đùi này, quyết tâm đứng bên hắn, nói không chừng, tương lai tất có đại phúc duyên.
Sinh tồn chi đạo của Lục Tiểu Bàn, có lẽ hèn mọn bỉ ổi, nhưng đều có Logic của hắn.
- Sư tôn, đệ tử thỉnh cầu xuất chiến.
Hải Thiên truyền âm nói.
Hiện tại Thủy Nguyệt Đại Sư có chút do dự.
Nếu như Hà Yến cùng yêu nghiệt thế tục kia chiến một trận, là khổ chiến bị thua, Thủy Nguyệt Đại Sư nhất định không có chút do dự nào, nhất định sẽ tiếp tục an bài xuất chiến.
Thế nhưng mà, chứng kiến yêu nghiệt thế tục kia nhẹ nhõm đánh bại Hà Yến, Thủy Nguyệt Đại Sư thật là do dự.
Tu vi của Hà Yến là kém Hải Thiên, nhưng chênh lệch cũng không lớn. Một cái lão Tam, một cái lão Tứ, chênh lệch chỉ là một đường.
Tuy Hải Thiên ở trên Phệ Linh Lôi Đài, hoàn toàn chính xác có ưu thế đặc biệt của hắn.
Nhưng mà bây giờ, Thủy Nguyệt Đại Sư cũng không có nắm chắc, yêu nghiệt thế tục này liên tục kinh diễm, ở trên Liệt Hỏa Lôi Đài cùng Hàn Băng Lôi Đài, đều biểu hiện cực kỳ xinh đẹp, ai có thể bảo chứng hắn ở Phệ Linh Lôi Đài, sẽ không tiếp tục điên cuồng như vậy?
Yêu nghiệt thế tục này, đã không thể dùng ánh mắt người bình thường đến đối đãi rồi!
- Sư tôn, đệ tử cùng Hà sư đệ tình như thủ túc. Xin cho ta lên báo thù thay hắn.
Hải Thiên thấy sư tôn do dự, thỉnh cầu lần nữa.
Quan hệ của hắn cùng Hà Yến khá tốt, nhưng không đến tình trạng tình như thủ túc.
Nhưng mà, Hải Thiên chứng kiến bộ dáng của sư tôn như vậy, biết rõ sư tôn đã nộ tới cực điểm. Lúc này, sư tôn cần có một người đến phân ưu cho nàng, giúp nàng ra khí.
Lúc này, nếu như có thể trợ giúp sư tôn xuất khí, vậy địa vị của Hải Thiên hắn ở trong lòng sư tôn, thế tất thẳng truy Đại sư huynh Tằng Sư cùng Nhị sư huynh Sở Tinh Hán.
So với Long Cư Tuyết là khẳng định không so được, nhưng ít ra có thể cùng hai sư huynh hưởng thụ đãi ngộ không sai biệt lắm.
Hải Thiên cũng là mạo hiểm đánh cuộc một lần, tranh thủ niềm vui của sư tôn.
Nói sau, Hải Thiên tự tin, thực lực của mình cao hơn Hà Yến là khẳng định. Ở Hàn Băng Lôi Đài, có lẽ đấu không lại yêu nghiệt thế tục kia.
Thế nhưng mà, đến Phệ Linh Lôi Đài, Hải Thiên tự hỏi vẫn có một ít thủ đoạn.
Lúc này, Thủy Nguyệt Đại Sư rất không muốn lại có đệ tử gặp chuyện không may:
- Hải Thiên, súc sinh này thập phần quỷ dị, không phải Võ Giả Thiên Linh khu, chỉ sợ không chế trụ nổi hắn.
Hải Thiên vội la lên:
- Sư tôn, đệ tử ở Phệ Linh Lôi Đài, tuyệt đối có bảy tám phần nắm chắc, xin cho đệ tử thử một lần. Cuồng đồ này hung hăng càn quấy như thế, nếu không giết khí diễm của hắn, Thủy Nguyệt nhất mạch ta, ở Địa Linh khu liền triệt để hướng hắn cúi đầu rồi!
Hải Thiên biết rõ tính cách của sư tôn, cũng biết sư tôn chú ý nhất là Thủy Nguyệt nhất mạch bị người áp chế.
Lời này vừa truyền âm qua, trong nội tâm của Thủy Nguyệt Đại Sư quả nhiên dao động. Nàng cũng hiểu đệ tử của mình, biết Hải Thiên ở phương diện Thủy thuộc tính là thiên tài, nhưng ở lĩnh vực Kim thuộc tính, thiên phú cũng kinh người, hơn nữa hắn có một ít kỳ ngộ. Phệ Linh Lôi Đài kia, ngược lại là một lôi đài thích hợp Hải Thiên.
- Súc sinh kia cuồng vọng như vậy, chẳng lẽ bổn tọa cúi đầu trước hắn, chịu thua sao?
Thủy Nguyệt Đại Sư vừa nghĩ tới Thủy Nguyệt nhất mạch bị một Võ Giả thế tục áp chế, cơn tức này liền không thuận rồi.
- Nếu không, phái Hải Thiên thử lại lần nữa xem? Hải Thiên này, tính cách tỉnh táo, lòng dạ càng sâu. Hắn xuất chiến, so với Hà Yến càng thêm ổn thỏa. Bằng không thì, bổn tọa sẽ không an bài hắn ở cuối cùng. Ta là lo lắng hắn không dám xuất chiến, hắn đã muốn chiến, sao không để cho hắn thử một lần? Ở Phệ Linh Lôi Đài, hắn nhất định có thể áp chế súc sinh kia!
Thủy Nguyệt Đại Sư nhất niệm đến đây, tâm háo thắng vẫn áp qua hết thảy, phân phó Hải Thiên:
- Tốt, ngươi chờ một lát. Ta lập tức an bài. Hôm nay số lần hắn bị khiêu chiến đã đủ, phải an bài hắn tới khiêu chiến ngươi.
Hải Thiên nghe sư tôn nói, trong nội tâm vui vẻ.
- Hải Thiên, trận chiến này, ngươi phải cẩn thận. Không nên gấp gáp tiến công, trước thăm dò sâu cạn thoáng một phát. Nhớ kỹ, tất yếu phải bảo vệ mình trước. Nếu ngươi có thể trấn áp cuồng đồ kia, vi sư ghi ngươi công đầu!
Thủy Nguyệt Đại Sư có vết xe đổ của Hà Yến, nên kiên nhẫn dặn dò. Nàng cũng không hy vọng, hai đệ tử đắc ý nhất của mình ở Địa Linh khu, đều bị người phế.