Muốn giữ những Kiếm Điểu này, lại muốn giết Điền Thiệu, bắt Câu Ngọc, kia hiển nhiên là không thực tế.
Hơn nữa, những Kiếm Điểu kia hiển nhiên đều rất khó thuần, mấy ngày nay, bọn hắn cũng nghĩ hết biện pháp, lại thủy chung tìm không ra phương pháp thuần hóa những Kiếm Điểu này.
Tuy Tử Dương Tông cũng có một ít Linh thú sư, nhưng mà La Hoàng lại không muốn đợi nữa.
- La sư huynh, nếu không, chúng ta chờ một chút? Chờ Linh thú sư của tông môn đến, lại nghĩ biện pháp thuần hóa những Kim Dực Kiếm Điểu kia, chúng ta sẽ lập công lớn a.
Dư Giới bất đồng La Hoàng.
Thiên phú võ đạo của La Hoàng xuất chúng, là thiên tài nhất lưu của Tử Dương Tông, là tinh anh trong đệ tử thân truyền, đợi một thời gian, nhất định sẽ trở thành trụ cột tông môn.
Dư Giới hắn bất đồng, thiên phú võ đạo không bằng người, có cơ hội lập công như vậy, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua. Dù sao, không thể dựa vào thiên phú võ đạo bò lên trên, như vậy dựa vào biểu hiện bò lên, đó là con đường duy nhất rồi.
- Đợi?
La Hoàng nhíu mày.
- Chờ thêm nữa, chỉ sợ người của Bảo Thụ Tông sẽ đuổi tới.
- Bảo Thụ Tông?
Dư Giới sững sờ.
- Ngươi cho rằng, chúng ta săn bắn bọn người Điền Thiệu, là thần không biết quỷ không hay sao? Sớm có người ở bên cạnh nhìn xem rồi, chỉ có điều, ta không muốn đánh rắn động cỏ mà thôi. Tính toán thời gian, người của Bảo Thụ Tông, không sai biệt lắm đã sắp đến.
- Cái này...
Dư Giới thật không nghĩ đến, lại sẽ có chuyện như vậy.
- Thế nhưng mà, đây là Vân Mộng Vương Quốc, là địa bàn Tử Dương Tông chúng ta bảo hộ a.
- Nói thì nói như thế. Nhưng mà, Điền Thiệu này cuối cùng là người của Thiên Quế Vương Quốc, nếu như Bảo Thụ Tông tìm tới tận cửa, bọn hắn cũng có cớ. Dù không sợ bọn họ, nhưng tứ đại tông môn đại tái sắp tới, lúc này phát sinh xung đột với Bảo Thụ Tông, là không sáng suốt.
La Hoàng là thiên tài, nhưng không phải loại tự cho lão tử là đệ nhất thiên hạ.
Trái lại, hắn làm việc đều chú ý thực dụng, am hiểu cân nhắc lợi hại nặng nhẹ.
- Đợi một ngày nữa. Ta đoán chừng, cho Linh thú sư của Tử Dương Tông chúng ta một ngày, bọn họ khẳng định có thể đuổi tới.
La Hoàng cau mày nói:
- Trải qua ta tính toán, trong vòng một ngày, người của Bảo Thụ Tông tất sẽ tìm tới nơi đây. Ngươi xác định muốn đợi thêm nữa?
Tuy La Hoàng xem thường Dư Giới, nhưng mà cân nhắc đến lập trường đồng môn, vẫn hỏi ý kiến của hắn.
- La sư huynh, nếu như lần này có thể mang hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu về tông môn, công lao này, ngài chiếm bốn thành, ta phân hai thành, mấy người bọn hắn, chia cắt bốn thành? Như thế nào?
Vài tên đệ tử Tử Dương Tông khác, luận tu vi, có một hai cái còn mạnh hơn Dư Giới, nhưng rõ ràng không bằng La Hoàng.
Nhưng mà, ưu thế của Dư Giới, là hắn truy tung đến nơi đây, hơn nữa biết rõ Kim Dực Kiếm Điểu này cùng Giang Trần có quan hệ, nhận ra Câu Ngọc.
Đây là những người khác đoạt không đi.
Hôm nay, hắn chỉ cần hai thành công lao, đem đầu to tặng cho La Hoàng.
La Hoàng suy nghĩ một lát, mở miệng nói:
- Ta chiếm năm thành, ngươi chiếm hai thành, những người khác phân ba thành. Quyết định như vậy đi, nếu không, ta lập tức động thủ.
Dư Giới cùng vài tên đồng môn khác trao đổi ánh mắt, ai cũng không có dị nghị.
Cường giả vi tôn, không có La Hoàng, bọn hắn căn bản làm không được chuyện này.
Thấy mọi người không có ý kiến, La Hoàng thu hồi đại kiếm, đi đến trên một tảng đá xanh, khoanh chân ngồi xuống:
- Các ngươi nhìn chằm chằm vào, đừng cho hai người kia thừa cơ chạy trốn. Nếu như phát hiện bọn hắn có một tia không đúng, lập tức báo cho ta biết.
Hắn là thủ lãnh việc này, tự nhiên có tư cách nói như vậy.
Dư Giới gật đầu nói:
- La sư huynh yên tâm, chúng ta sẽ nhìn chằm chằm.
Hiện tại, hắn chỉ hy vọng đồng môn trở về báo tin, có thể nhanh dẫn Linh thú sư đến, có thể mang nhóm Kim Dực Kiếm Điểu này về, vậy Dư Giới hắn, sẽ lập một công lớn.
Nếu như thuận tiện bắt Câu Ngọc trở về, giao cho sư muội Long Cư Tuyết, Dư Giới hắn lại có thể mượn chuyện này nịnh nọt Long Cư Tuyết, có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
- May mắn, lần này có La Hoàng sư huynh đi theo, đổi lại sư huynh khác, tính tình không tốt, chưa chắc sẽ nghe ý kiến của ta. La sư huynh này thực lực cường đại, lại biết nghe lời phải, tương lai ở Tử Dương Tông, tất sẽ thành châu báu. Nếu như ta có thể mượn cơ hội này, nịnh bợ đến La Hoàng sư huynh, cũng là một thiện duyên.
Dư Giới càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn.
Đột nhiên, La Hoàng khoanh chân ngồi trên đá xanh, bên tai hơi động, hai mắt như điện mở ra, bắn ra một đạo quang mang kinh người.
- Ai?
Tiếng nói còn chưa rơi xuống, cả người La Hoàng đã phóng lên trời, đại kiếm sau lưng cũng ra khỏi vỏ, hoành trên đỉnh đầu, như một vòng Liệt Nhật.
Cùng lúc đó, trong đôi mắt La Hoàng, sáng như hai Liệt Nhật lóng lánh. Đồng tử mở to, bắn ra vầng sáng kinh người tới phía tây.
Đồng tử biến dị này, làm cho bọn người Dư Giới kích động không thôi.
- Là Liệt Nhật thanh đồng, La sư huynh luyện thành Liệt Nhật thanh đồng, lợi hại a.
- Liệt Nhật thanh đồng, bắn phá hư không, có thể để cho địch nhân trốn trong bóng tối, không chỗ ẩn trốn.
La Hoàng như một Thiên Thần lăng không lơ lửng, khí thế như cầu vồng, một luồng linh khí khuếch trương ra:
- Bằng hữu, đã đến rồi, trốn trốn tránh tránh, tính toán bổn sự gì?
Liệt Nhật thanh đồng sáng như Liệt Nhật kia, bắn về hư không phía tây. Trong bụi cây rậm rạp, đột nhiên truyền đến một tiếng cười to:
- Nguyên lai là Liệt Nhật thanh đồng La Hoàng đạo hữu, trách không được nhãn lực lợi hại như thế.
Tiếng cười kia phảng phất gió nổi mây phun, gợi lên cỏ cây, xoáy lên từng đạo khí lãng tịch cuốn tới bên La Hoàng, vậy mà cùng La Hoàng đối chọi gay gắt.
Rầm rầm rầm…
Một bóng dáng Hồng sắc, một bóng dáng Thanh sắc, lăng không dây dưa, quyền đấm cước đá, trong nháy mắt, vậy mà qua hơn mười chiêu.
Trong lúc đó, hai thân ảnh va chạm mãnh liệt, hóa thành hai đạo trường mang, nhắm phương hướng riêng phần mình bắn ngược trở về.
Bóng dáng Hồng sắc rơi xuống đất, đúng là La Hoàng, đôi Liệt Nhật Thanh Đồng như muốn phun ra lửa, gắt gao nhìn thẳng đối diện. Võ sĩ bào trên người, nhiều ra từng vết rách.
Mà bên kia, bóng dáng Thanh sắc cũng rơi xuống đất, đúng là đệ tử Bảo Thụ Tông Chu Dật, hắn so với La Hoàng cũng không khá hơn chút nào, quần áo toàn thân, phảng phất như bị lửa đốt qua, mất trật tự không chịu nổi.
- Ngươi là Phong Vân Kiếm Chu Dật.
La Hoàng cũng nhận ra Chu Dật.
- Ha ha, không hổ là Liệt Nhật Thanh Đồng, nhãn lực rất cao minh. Không sai, đệ tử thân truyền Bảo Thụ Tông bất tài Chu Dật.
Chu Dật nói xong, sau lưng cũng hiện ra một nhóm nhân mã, có đồng môn hắn mang từ Bảo Thụ Tông đến, cũng có người Càn Lam Bắc Cung, kể cả Liễu Thừa Phong cùng Tiêu Vũ cũng có mặt.
Kể từ đó, Bảo Thụ Tông tại nhân số bên trên, ngược lại là áp đảo Tử Dương Tông người rồi.